Chuyện Hạ gia bắt cóc Bảo Bảo để uy hiếp Uyển Kỳ nhanh chóng lọt vào tai nhà họ Trình. Người làm bên biệt thự của Lạc Hạo từ nhỏ đến lớn đều dưới tay bà Trình. Chuyện này dù Hạo Lạc hay Uyển Kỳ muốn giấu nhà lớn, e là cũng rất khó.
Sáng nay bà Trình còn đang rất vui vẻ nhâm nhi trà và đọc sách thì nhận được điện thoại từ biệt thự của Hạo Lạc. Được quản gia kể lại đầu đuôi câu chuyện của Hạ gia, tay chân bà đã run lên vì tức giận. Bà Trình ngồi xuống sofa, giọng gừ xuống, đây có lẽ là lần đầu tiên người ta thấy bà tức giận như vậy.
- Nhà họ Hạ kia rốt cuộc là còn muốn sống hay không?
Tử Nhân vừa xuống nhà còn chưa kịp ngồi xuống sofa đã bị cảm giác bức người này làm cho run sợ. Bà Trình hít sâu suy nghĩ đến an nguy của cháu nội và con dâu mà điềm tĩnh trở lại.
- Tử Nhân, con cho người qua Hạ thị ký kết hợp đồng đi.
- Dạ mẹ?
- Ta nói thì cứ làm đi!
Sau khi Tử Nhân rời đi bà liền gọi cho Uyển Kỳ về nhà lớn. Vừa thấy Uyển Kỳ bà đã cảm thấy vô cùng xót xa cho đứa trẻ đáng thương này. Yêu thương vuốt nhẹ tóc cô khiến Uyển Kỳ bật cười.
- Mẹ làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn trò chuyện cùng con một lát.
- Sao vậy mẹ?
- Chuyện của Hạ gia sao con không nói cho ba mẹ biết?
Uyển Kỳ bất động nhất thời không biết nên nói gì. Bỗng chốc cô cảm thấy xấu hổ về gia đình của mình. Bà Hạ như hiểu được nỗi lòng của cô, đau lòng ôm lấy đứa con dâu nhỏ vào lòng.
- Sau này, bất kể chuyện gì cũng phải nói ra. Nơi đây luôn chào đón con, lắng nghe những tâm sự của con.
- Mẹ à, mẹ đang làm con xúc động lắm đấy!
Bà Hạ bật cười, cả hai trò chuyện một lát thì cô cũng xin phép quay về Trạch thị để làm việc. Bà Trình hít sâu đầy suy nghĩ, cho dù có chuyện gì đi nữa thì bà vẫn ở đó, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cả đại gia đình lớn này. Chỉ cần bà còn sống chắc chắn bà sẽ bảo vệ tất cả thành viên trong gia đình.
Hạo Lạc hôm nay không phải trực ban liền phóng xe tới Trạch thị tìm vợ. Vừa thấy nhị thiếu gia họ Trình, tất cả mọi nhân viên Trạch thị đều cúi đầu chào đón. Bỏ qua mọi lời chào, anh tiến lên phòng làm việc của cô. Cánh cửa phòng hé mở thu hút sự chú ý và tò mò. Bên trong Uyển Kỳ đang rất bực tức vì một dự án ở phòng thiết kế. Trưởng phòng Lâm rụt dè sợ sệt nắm chặt hai tay phía trước. Uyển Kỳ lập tức quăng cả tệp tài liệu về phía cô.
- Các người rốt cuộc là có còn muốn nhận lương hay không? Vì cái dự án nhỏ này mà tôi đã phải gọi các người lên đây đến tận lần thứ 5 rồi đấy!
- Tôi xin lỗi… thư ký Lục… cho chúng tôi một có hội nữa thôi… tôi hứa… tôi hứa sẽ làm được mà… tôi sẽ thúc giục phòng ban nhanh nhất có thể…
- Làm được? Câu hứa này đã lặp lại 5 lần rồi đấy. Cảm thấy không làm được thì cút hết ra khỏi tầm mắt tôi!
- Dạ… tôi… tôi nhất định sẽ làm được…
- Ra ngoài đi!
- Dạ vâng.
Trưởng phòng Lâm kia rời đi, Uyển Kỳ lập tức ngồi xuống ghế. Cảm xúc của cô từ ngày Hạ gia bắt cóc Bảo Bảo chưa bao giờ là tốt. Cô thở hắt đưa tay vò rối mái tóc một cách đầy mệt mỏi. Hạo Lạc đứng đó nhìn vợ mình tim cũng nhói lên không ít. Uyển Kỳ luôn về nhà với một khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc và một trạng thái vô cùng tích cực. Nhưng hôm nay anh nhận ra, ở bên ngoài cô gái của anh cũng phải gồng gánh những vất vả và trách nhiệm lớn trên vai.
Lấy điện thoại gọi vào số cô rồi nhìn qua khe cửa. Uyển Kỳ ngước mặt lên tìm đến điện thoại. Cô lấy lại tinh thần bắt máy khi cuộc gọi hiện tên anh.
- Alo, em nghe nè.
“Em đang làm gì đấy?"
- Em đang uống nước cam và giải quyết một số vấn đề. Hôm nay công ty cũng không có quá nhiều việc để làm nên vợ anh vẫn đang rất rảnh rỗi và thảnh thơi.
“Thật vậy sao?”
- Phải nha, nhiều thời gian như vậy thì chỉ để dùng vào việc nhớ anh thôi.
“Em thật là… anh có việc, tắt máy nhé!"
- Vâng.
Tắt máy anh, Uyển Kỳ lại gục mặt xuống bàn một cách mệt mỏi. Hạo Lạc đẩy cửa vào trong nhặt vài tờ tài liệu đặt lên bàn cô. Nhìn người con gái trước mắt, anh hít sâu dang rộng vòng tay mình khẽ lên tiếng.
- Nếu mệt mỏi thì về đây với anh!
Cô ngước mắt lên liền thấy một nụ cười quen thuộc. Vuốt vuốt lại mái tóc rối cô không khỏi ngạc nhiên.
- Sao anh lại ở đây?
Hạo Lạc kéo cô đứng dậy ôm cô vào lòng ngực ấm áp. Bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng nhỏ như an ủi.
- Đồ ngốc, không ở đây sao anh biết em nói dối anh?
- Em nói dối gì anh chứ?
- Vợ à, em vất vả rồi!
Anh cúi xuống nâng mặt cô lên áp môi lên môi cô. Nụ hôn ngọt ngào như chính lời an ủi, động viên của anh. Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng sao lòng Uyển Kỳ lại ấm áp và bình yên đến lạ.