Ăn uống xong xuôi, cả ba ra ngoài phòng khách xem hoạt hình cùng Bảo Bảo. Nếu nói Bảo Bảo là con nít thì người phụ nữ kia cũng không lớn là bao. Khi mà giờ đây cô đang ngồi xem hoạt hình một cách chăm chú không lấy một cái chớp mắt. Hạo Lạc nhìn dáng vẻ này lại có chút si mê không lối thoát. Uyển Kỳ cảm nhận có người nhìn mình liền ngước lên, bắt gặp khuôn mặt chăm chú của ai kia liền bực dọc liếc xéo. Hạo Lạc không quan tâm, chỉ khẽ cười một cái rồi quay đầu nhìn về màn hình ti vi.
Thời gian yên bình tĩnh lặng ở căn phòng khách đã dần kết thúc. Đồng hồ điểm 10 giờ tối, là một bác sĩ dĩ nhiên Hạo Lạc không thể chấp nhận cho việc con nhỏ thức khuya.
- Bảo Bảo lên phòng ngủ thôi con, trễ rồi!
- Baba còn sớm mà…
- Còn sớm? Bình thường mấy giờ con đi ngủ vậy?
- Hmmm… con không biết. Khi nào mà con buồn ngủ sẽ ngủ ạ.
Ánh mắt anh sắc lẹm bắn qua phía cô làm cô chột dạ cúi mặt xuống. Đúng là tên bác sĩ khó tính mà. Hạo Lạc ôm lấy nhóc dạy dỗ.
- Không được như vậy biết chưa, con có biết như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ không? Mắt con sẽ thâm lại và xấu xí nữa.
- Hmmm, con không muốn xấu xí đâu.
- Vậy con phải ngủ sớm.
- Dạ ba, con biết rồi ạ.
Nhóc con ngoan ngoãn nghe lời lên phòng ngủ. Uyển Kỳ ngáp nhẹ một cái tắt tivi, lúc này lại nhớ ra mình và anh chung phòng. Cô khẽ ho nhẹ lấy bình tĩnh nhìn anh.
- Tôi… có thể ngủ ở đâu?
Hạo Lạc không trả lời đứng dậy trực tiếp bế cô lên tay. Mặc cô la hét anh vẫn không thả cô xuống. Lên đến phòng anh ném mạnh cô xuống giường cười khẩy.
- Em muốn ngủ ở đâu?
- Tôi… phòng nào cũng được.
- Vậy thì ngoan ngoãn ở phòng này đi.
- Nhưng mà…
Chạm phải ánh mắt không vui của anh, Uyển Kỳ bặm bặm môi cúi gằm mặt không dám nói thêm. Hạo Lạc quay người khóa cửa rồi nằm yên trên phần giường của mình. Uyển Kỳ cứ vậy ngồi yên trên giường không dám nhúch nhích khiến anh chau mày.
- Em tính ngồi như vậy cả đêm?
- Hả? À… không…
- Vậy nằm xuống đi!
Uyển Kỳ nằm xuống, Hạo Lạc cũng quay lưng lại với cô mà nhắm mắt lại. Người con gái trước mặt anh bây giờ sao lại nhẹ nhàng và yếu đuối như vậy? Còn nhớ những lần đầu gặp nhau, Uyển Kỳ gai góc lại cứng cõi. Cô chính là không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Qua bao năm, Uyển Kỳ bây giờ đã nhẹ nhàng và nữ tính hơn. Có lẽ tại Canada, cô đã không còn phải cố gồng mình vì những chiêu trò, cũng chẳng còn phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ hay mình ổn trước tất cả mọi người. Cô được sống là chính cô, sống đúng với những cảm xúc của riêng cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Uyển Kỳ khẽ cự người cảm nhận xung quanh chặt khít khó cử động. Đôi mắt xinh đẹp dần mở ra nhìn xung quanh. Trước mắt cô giờ đây là khuôn ngực rắn chắc của anh. Lấy lại sự tỉnh táo, cô nhận ra mình đang nằm trong vòng tay anh. Bất giác lòng lại muốn trở nên tham lam một chút. Cánh tay thon gọn dần đưa lên ôm lấy anh. Khuôn mặt khẽ cự một chút để chôn sâu vào nơi săn chắc, vững trải. Cứ vậy, Uyển Kỳ tận hưởng những giây phút êm đềm sáng sớm.
Khoảng 10 phút sau, Hạo Lạc nhíu mày tỉnh giấc. Khẽ cười vì người con gái nhỏ nhắn đang lọt thỏm vào lòng mình. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn. Dứt khỏi cô, anh tiến vào nhà vệ sinh. Lúc này đây, Uyển Kỳ mới dần mở mắt. Có trời mới biết tim cô đang đập loạn đến mức nào. Chỉ ước có thật nhiều thời gian để nằm trong lòng ngực ấm áp của anh. Hạo Lạc bước ra, cô cũng nhanh chóng vào làm vệ sinh cá nhân. Bước ra ngoài thấy anh đang thắt cà vạt cô liền tiến lại.
- Để tôi thắt giúp anh.
Anh gật đầu để cô tiến lại thắt cho mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp đang cẩn thận xem xét thắt cà vạt đều lọt tầm mắt anh. Uyển Kỳ tỉ mỉ từng chút một, đến khi xong xuôi liền mỉm cười thỏa mãn ngước mặt lên. Hạo Lạc nhanh tay ôm lấy eo cô kéo sát lại mình. Nụ hôn bất ngờ bủa xuống khiến Uyển Kỳ trợn tròn mắt nhưng cũng dần hòa vào cùng anh trong sự ngọt ngào của sáng sớm.
- Ngày mới vui vẻ.
Uyển Kỳ khẽ cười gật đầu vội vàng rời khỏi phòng. Hạo Lạc nhìn theo cô rồi nhìn lại mình trong gương. Vuốt nhẹ chiếc cà vạt, anh không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.
- Thật tuyệt.
Bước xuống nhà, buổi sáng do dì Tư chuẩn bị đã thịnh soạn trên bàn. Cả ba ăn sáng trong sự vui vẻ, hình ảnh gia đình nhỏ này thật sự khiến người khác cảm thấy rất ganh tỵ. Buổi ăn sáng kết thúc, Hạo Lạc bế Bảo Bảo trên tay bước xuống gara. Đặt con vào trong xế hộp, anh cũng quay người mở cửa xe cho cô. Bảo Bảo trên xe vô cùng thích thú liên tục cười lớn. Hạo Lạc nhìn cô không khỏi khó hiểu.
- Con sao vậy Bảo Bảo?
- Hôm nay Bảo Bảo được cả ba và mẹ cùng đưa đi học nên rất vui ạ.
- Vui đến vậy sao?
- Dạ.
- Vậy sau này, mỗi ngày ba và mẹ đều đưa con đi học. Bảo Bảo có chịu không?
Nhóc con vỗ tay liên tục vâng dạ. Uyển Kỳ khẽ cười nhìn qua anh. Hạo Lạc không nói gì thêm chỉ tập trung lái xe. Nhưng trong ánh mắt của người đàn ông đấy là vô vàn những yêu thương và hạnh phúc.