Quả là bác sĩ Trình nhờ vã nên kết quả cũng nhanh chông thấy. Nữ y tá gõ cửa vài cái, bước vào đặt giấy kết quả lên bàn.
- Đã có kết quả xét nghiệm ạ.
Hạo Lạc đang chăm chú xem phác đồ điều trị, nghe đến kết quả xét nghiệm liền nhướn mắt nhìn qua. Anh gật đầu nhẹ một cái, mắt vẫn chăm chăm nhìn màn hình vi tính.
- Được rồi, cô ra ngoài đi!
- Dạ vâng, vậy tôi xin phép.
Nữ y tá rời đi, Hạo Lạc lúc này cũng không còn chăm chú nhìn màn hình nữa. Anh cầm lên kết quả xét nghiệm, nhận được đúng kết quả như ý trong lòng đã bị một trận kích động. Nén không nổi hạnh phúc, khoé môi anh khẽ nhếch lên một đường.
- Hạ Uyển Kỳ, em thật giỏi khi không những trốn được tôi mà còn mang cả dòng dõi nhà họ Trình trốn biệt tăm biệt tích lâu nay. Em xem, tôi nên làm gì em đây?
Cầm giấy xét nghiệm trên tay, Hạo Lạc ngã người ra sau ghế cười mãi, anh đang rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn hét lên với cả thế giới rằng Hạ Uyển Kỳ là người phụ nữ của anh và Bảo Bảo là con trai của anh. Đóng lại mọi giấy tờ trên bàn, anh nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc xuống phòng tìm Bảo Bảo. Vừa đến cửa đã thấy mẹ con đang vui vẻ đùa giỡn. Hạo Lạc trong lòng lại dâng lên một cỗ ấm áp. Tiến vào trong, anh mỉm cười xoa đầu nhóc con.
- Hôm nay khỏe rồi sao?
- Dạ con khỏe lắm ạ. Con cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
- Con nhớ phải uống nhiều nước và ăn đầy đủ các chất dinh dưỡng biết chưa?
- Dạ vâng.
Hạo Lạc vui vẻ với con rồi nhìn sang cô bằng ánh mắt ôn nhu. Uyển Kỳ nãy giờ vẫn thất thần trước những cử chỉ ấm áp của anh dành cho con. Hình ảnh này chẳng phải là thứ mà cô luôn ao ước bao năm qua hay sao?
- E hèm, em ra ngoài gặp tôi một lát.
- Hả?
- Bảo Bảo, con nghỉ ngơi đi nhé. Ta gặp mẹ con nói chuyện một chút!
- Dạ vâng ạ.
Uyển Kỳ khó hiểu nhưng cũng đi theo anh ra khỏi phòng. Cô sợ anh muốn trao đổi với cô về sức khoẻ của con. Vậy mà tên Hạo Lạc vô liêm sĩ kia vừa bước ra khỏi phòng đã kéo cô xuống tận cuối hành lang, nơi vắng vẻ mà dồn cô vào một góc chân tường khiến cô có chút sợ hãi.
- Anh… anh làm gì vậy?
- Tiểu Kiên là con của tôi?
- Anh bị điên sao? Bảo Bảo là con của…
- Của chồng em?
- Phải, là con của chồng tôi.
Hạo Lạc bật cười cúi xuống dự hôn lên đôi môi kia nhưng lại bị cô khướt từ né tránh. Anh đảo lưỡi trong khoang miệng đưa tới cho cô hai tờ giấy.
- Kết quả xét nghiêm ADN của tôi và Bảo Bảo? Em nói xem, như vậy thì có phải tôi chính là chồng của em?
Uyển Kỳ trợn tròn mắt giật lấy hai tờ giấy xét nghiệm. Cô đưa mắt lên nhìn anh liền bị anh cúi xuống ép nhận nụ hôn mãnh liệt. Uyển Kỳ liên tục đánh lên lưng anh nhưng anh lại chẳng có lấy một ý định rời khỏi bờ môi ngọt ngào này. Dứt nụ hôn, anh ghé qua tai cô cắn nhẹ để lại một giọng nói ngọt nhẹ quyến rũ.
- Tôi nhớ em.
Uyển Kỳ ngước đôi mắt lên nhìn anh rồi lại quay đi. Hạo Lạc thấy cô xấu hổ thì không nỡ trêu chọc thêm đành đứng thẳng dậy để cô thoải mái.
- Chiều nay, Bảo Bảo có thể xuất viện. Em đưa tôi địa chỉ hiện tại, tôi muốn đến thăm con!
- …
- Sao vậy? Hay em vẫn muốn khẳng định giữa tôi và con là không có huyết thống?
- Lát tôi nhắn tin cho anh.
- Được, tôi chờ tin nhắn của em.
Cả hai quay trở về phòng Bảo Bảo liền thấy bóng dáng một người con gái đang trò chuyện cùng nhóc. Uyển Kỳ bước vào trong khẽ cười.
- Chị chẳng phải còn đang bận đi công tác sao?
- Dự án nào bằng cục vàng nhà tôi được. Mà em chăm sóc nhóc kiểu gì vậy hả?
- Em…
Hạo Lạc bên ngoài cửa nhìn người con gái bên trong rồi khẽ nhíu mày khó hiểu. Đợi một lúc anh mới bước vào, hai tay cho vào túi nhìn người con gái trước mặt.
- Lâu rồi không gặp, Trạch Phi Nhã!
- Hửm?
Vừa ngước mắt lên xem tên nào cả gan dám gọi cả họ lẫn tên cô. Nhưng rồi Phi Nhã đã cười lớn tiến lại vỗ vỗ vai anh.
- Xem ai đây? Trình Hạo Lạc bây giờ sao lại trở nên đẹp trai và tài giỏi như vậy?
- Nhưng chắc không đẹp trai và tài giỏi bằng Trình Tử Nhân đúng chứ?
- Em là đang ghẹo chị sao? Thằng oắt con này…
Uyển Kỳ khó hiểu nhìn hai người. Phi Nhã trò chuyện một lúc cùng Hạo Lạc liền quay lại với Uyển Kỳ và Bảo Bảo.
- Khi nào Bảo Bảo xuất viện vậy?
- Chiều nay là có thể rồi ạ.
Hạo Lạc không nén lại lâu, anh còn rất nhiều bệnh nhân cần thăm khám. Uyển Kỳ nhìn theo bóng lưng của anh rời đi. Cô nhớ lại nụ hôn ban nãy, tim bất giác đập loạn khiến cả cơ thể cứng nhắc.
- Này, em làm sao thế?
Giọng nói của Phi Nhã kéo cô về hiện tại. Uyển Kỳ vội lắc đầu đi lấy nước cho Bảo Bảo uống. Phi Nhã cũng không muốn tò mò thêm nên cũng không hỏi rõ mọi chuyện. Thăm khám một lượt các bệnh nhân của mình. Hạo Lạc trở về phòng liền nhận được tin nhắn từ điện thoại. Mở hộp thoại liền không khỏi mỉm cười. Là tin nhắn từ danh bạ của cô, nội dung tin nhắn lại chính là địa chỉ hiện tại cô đang ở.
- Uyển Kỳ, tôi sẽ không bao giờ cho phép em rời xa tôi thêm một lần nào nữa.