Lại lần nữa đi vào khu vỏ sò, viện trưởng Kakapo đã chuẩn bị tốt phải đối mặt với tiểu nhân ngư ủ rũ cụp, mỗi lần kích phát dị năng thất bại, tiểu nhân ngư đều sẽ buồn bực không vui thật lâu.
Nhưng lúc này tình huống tựa hồ không giống trước thì phải?
Khu vỏ sò cư nhiên tràn đầy một bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
Bùi Chu tay trái ôm tiểu nhân ngư, ngâm nga các ca khúc nghe vô cùng mới mẻ độc đáo, tiểu nhân ngư nghe xong trong chốc lát, liền giương miệng hu hu hu học theo anh hát.
Mà ấu tể Ba Tháp cùng Đại La La ở một bên cười tủm tỉm mà nghe, hơn nữa còn vì bọn họ vỗ tay đệm tiết tấu.
Viện trưởng Kakapo ngẩn người, trên mặt không khỏi nổi lên một tia ý cười nhàn nhạt.
Ông lẳng lặng đứng ở cửa vào khu vỏ sò, không đi vào quấy rầy bọn họ.
Ánh dương ấm áp xuyên thấu qua lớp mái vòm pha lê, chiếu xuống khu vỏ sò, đưa thân ảnh bọn họ đều mạ lên một tầng kim sắc, thoạt nhìn phá lệ đẹp đẽ.
Không khí ấm áp ngưng đọng tại thời khắc này.
Nửa giờ trôi qua, tiểu nhân ngư cùng ấu tể Ba Tháp dần dần buồn ngủ mà ngáp hai cái, đồng thời ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, mí mắt muốn đánh nhau rồi, đây là đã tới thời gian ngủ trưa rồi.
Viện trưởng Kakapo lúc này mới tay chân nhẹ nhàng đi vào, thông báo cho Bùi Chu cùng Đại La La các ấu tể lục sinh sắp tan học, bọn họ có thể đi tìm chúng nó rồi.
Đại La La gật gật đầu, nhìn ấu tể Ba Tháp gắt gao đè ván băng dưới thân, ánh mắt nàng mang theo ý cười, không có đem ván băng lấy đi.
Nàng đứng lên, theo Bùi Chu cùng viện trưởng Kakapo đi ra ngoài.
"Viện trưởng, cái ván băng kia của cháu có hiệu quả hạ nhiệt, cháu để lại ở đây nhé? Ngày thường hải báo bảo bảo cũng có thể mát mẻ một chút." Đại La La đưa ra đề nghị.
Viện trưởng Kakapo gật gật đầu, không có phản đối.
Bùi Chu trầm ngâm trong chốc lát, hướng ông Kakapo nói: "Viện trưởng, vị lão sư nhân ngư kia khả năng trong quá trình dạy dỗ tiểu nhân ngư đang dùng sai phương pháp."
Viện trưởng mặt đầy sửng sốt, trong ánh mắt hơi loé tinh quang, ông không có nhiều lời, mà là nói: "Nói như vậy là sao?"
Bùi Chu đem ý nghĩ của mình nói cho viện trưởng Kakapo nghe, "Tiểu nhân ngư cần chính là có thể thổ lộ tiếng lòng của nó bằng ca từ, mà không phải khô khan lặp lại những làn điệu êm tai đó."
"Các ấu tể nhân ngư tộc khác có thể dễ dàng học được bài ca đầu đời của nhân ngư, là bởi trong lòng bọn họ đối tộc đàn có lòng trung thành, đối cha mẹ nhụ mộ chi tình...... Nhưng là tiểu nhân ngư của chúng ta không có trải qua tình cảnh tốt đẹp đó, nên không thể hát ra tình cảm chân thật, nếu lão sư nhân ngư đuôi đỏ ngay cả điểm này đều suy xét không đến, nàng thật sự không phải giáo viên tốt cho tiểu nhân ngư."
Viện trưởng Kakapo nghe vậy sửng sốt, đúng vậy, ông sao lại chưa từng suy xét qua vấn đề này, tiểu nhân ngư rốt cuộc hát chính là nội dung gì?
Tựa hồ thú nhân đều lâm vào một cái hiểu lầm, đó chính là ca khúc của nhân ngư tộc không cần nghe hiểu ý nghĩa, chỉ cần hưởng thụ giai điệu mỹ diệu trong đó, cảm nhận được tinh thần lực an ủi là được.
Nhưng là đối với bản thân nhân ngư tới nói, cũng không phải như vậy a!
Viện trưởng Kakapo trầm mặc một lát, không thể không thừa nhận, lần này là chính mình suy xét không chu toàn.
"Thế cậu cảm thấy phải làm như thế nào dạy dỗ tiểu nhân ngư?" Ông muốn trưng cầu ý kiến Bùi Chu.
Bùi Chu trầm ngâm nói: "Muốn tiểu nhân ngư học được dùng tiếng ca kích phát dị năng, đầu tiên trong quá trình dạy dỗ tiểu nhân ngư, không tâm tồn thành kiến, có thể lý giải cô bé, hiểu cô bé!"
Mắt viện trưởng nhìn chằm chằm Bùi Chu, đột nhiên cười: "Ta thấy cậu rất thích hợp làm lão sư thanh nhạc của tiểu nhân ngư đấy."
Bùi Chu sửng sốt: "...... Cháu?"
Viện trưởng Kakapo cười nói: "Thế nào, bác sĩ Bùi, cậu có hay không hứng thú tạm thời đảm nhiệm vai trò lão sư thanh nhạc của tiểu nhân ngư? Cái khác không cần làm, liền tới cô nhi viện thêm vài lần dạy tiểu nhân ngư ca hát đi, ta sẽ trả cậu thêm phần tiền lương cho giáo viên."
Bùi Chu há miệng thở dốc, biểu tình phi thường không thể tin tưởng, mình làm sao có thể đảm nhiệm vai trò lão sư của tiểu nhân ngư được?
"Cháu ở phương diện âm nhạc cũng không có chuyên nghiệp!"
Viện trưởng cười nói: "Mỗi người cá đều là âm nhạc gia trời sinh, cậu không cần cho dạy dỗ chuyên nghiệp âm nhạc cho nhóc đó, cậu chỉ cần giống như cậu nói vậy, khiến cho nó tự thân biểu đạt cộng minh là được!"
Bùi Chu há miệng, còn muốn nói cái gì đó.
Viện trưởng Kakapo vẫy vẫy tay, ngăn trở Bùi Chu muốn nói cự tuyệt: "Không dối gạt cậu, Mạn Lị lão sư về sau sẽ không đến nữa, bất quá, không phải ta sa thải cô ấy. Là cô ấy kết luận tiểu nhân ngư huyết thống không thuần, không có khả năng có âm hệ dị năng, mới từ chức rời đi. Cứ như vậy, ta vội đến mấy cũng khó có thể tìm được lão sư tiếp nhận cô nhóc, cho nên mới ra hạ sách này —— để cậu tạm thời dạy dỗ tiểu nhân ngư, thẳng đến khi ta tìm được người thích hợp tiếp nhận chức vụ."
"Lại nói, ta biết phòng khám của cậu cách cô nhi viện của chúng ta không xa, đi tối đa mười phút liền đến, mỗi ngày buổi tối cậu đóng cửa cũng sớm, không bằng buổi tối ăn xong cơm, dạo quanh tới nơi này của chúng ta một lần, bồi tiểu nhân ngư ca hát?"
Viện trưởng Kakapo lời nói đều nói đến thế, Bùi Chu thấy thế nào cũng không cự tuyệt nổi, anh chỉ phải căng da đầu đáp ứng: "Được, cháu thử xem. Tiền lương thì thôi."
"Không cần chối từ, đó là cậu nên được." viện trưởng Kakapo vỗ vỗ bả vai Bùi Chu, lời nói thấm thía than thở một tiếng: "Tiểu nhân ngư ta liền giao cho cậu."
Bùi Chu kiên định gật đầu: "Cháu sẽ tận lực!"
Viện trưởng Kakapo cười: "Phải cố lên a!"
Cùng Bùi Chu nói xong, viện trưởng Kakapo lại đem ánh mắt chuyển hướng sang Đại La La, nói: "Cảm ơn cháu cho ấu tể Ba Táp tấm bản băng hạ nhiệt."
Đại La La cười tủm tỉm nói: "Không có gì, không có gì!"
Viện trưởng Kakapo châm chước một chút, nói: "Vừa rồi ta cùng lão sư Ba Tháp câu thông một chút, chúng ta phát hiện ấu tể này kỳ thật là đứa có thiên phú rất tốt, nhưng là nó phi thường lười biếng, mỗi lần để nó rèn luyện băng hệ dị năng đều cọ tới cọ lui, cháu có biện pháp nào khắc phục không?"
Nói xong lời này, ánh mắt viện trưởng liền nhìn về phía Đại La La, mãn hàm chờ mong.
Nghe nói lời này, Đại La La sửng sốt.
Bùi Chu cười nói: "Đại La La, cậu không phải vẫn luôn muốn làm ra món đồ chơi có thể kích phát tiềm năng của ấu tể thú nhân sao? Có lẽ đây là một cửa đột phá!"
Đại La La đôi mắt mở lớn, nàng nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, tôi nỗ lực nghĩ cách, làm ra món đồ chơi có thể hấp dẫn nó luyện tập băng hệ dị năng!"
Viện trưởng Kakapo vỗ tay mà cười: "Cháu nếu là thật có thể làm ra loại đồ chơi này, kia về sau cô nhi viện của chúng ta liền chuyên môn mua sắm món đồ chơi của cháu! Hơn nữa tiến hành mở rộng!"
Đại La La hưng phấn gật đầu: "Dạ được, một lời đã định!"
......
Vừa đi vừa nói chuyện, mấy người đi vào rừng rậm, cổ thụ che trời đem ánh mặt trời nóng rực đều che đậy hơn phân nửa, không khí nháy mắt mát mẻ.
Đại La La lớn tiếng kêu gọi: "Bạo Long bảo bảo, Giáp Long bảo bảo, Tai Thử bảo bảo, tiểu phượng hoàng, chị tới tìm các em chơi, các em ở nơi nào?"
Trả lời nàng là một mảnh an tĩnh.
"...... Kỳ quái." Đại La La vò đầu, nhìn về phía viện trưởng Kakapo, "Bọn nó chẳng lẽ còn chưa có tan học sao?"
Viện trưởng Kakapo vuốt ve cằm: "Sẽ không nha, đều lâu như vậy, như thế nào dạy quá giờ, Raymond cùng Dana cũng nên tan lớp rồi!"
Lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng hét lớn của nam nhân: "Kiên trì trụ, lại bay một đoạn, lập tức liền đến!"
Tương ứng cùng nơi đó truyền đến một tiếng thanh thúy "Pi"!
Bùi Chu ngẩn ra, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy một con chim tròn vo, màu cam đỏ đang từ rừng rậm nơi xa, ra sức mà huy động đôi cánh ngắn ngủn bay tới.
Bất đồng với bộ dáng uyển chuyển nhẹ nhàng bay lượn của loài chim khác, tiểu phượng hoàng này bộ dáng cuộn sóng đang tiến hành phi hành chợt cao chợt thấp trên không, phảng phất một lần tiếp không thượng khí, nó liền sẽ ở khoảng cách cách mặt đất "Cao" hai mét lập tức ngã xuống, giống như thua tại vũng bùn.
Bùi Chu, Đại La La, viện trưởng Kakapo: "......"
Có thể thấy được nó thật là bay đến phi thường vất vả.
Bùi Chu trơ mắt mà nhìn, nhóc con tiểu phượng hoàng đỏ cam kia sau khi nhìn thấy anh, đôi mắt đậu đen nhỏ "Tạch" cái sáng ngời, đột nhiên nhanh hơn tốc độ đập cánh, hướng vọt lại phía anh.
Thẳng đến khoảng cách khá gần, anh mới thấy —— tiểu phượng hoàng tuy rằng thân thể tròn xoe, nhưng trên cái đùi nhỏ của nó cư nhiên còn dùng tơ hồng tử treo hai khối đá!
Theo nó phi hành uốn lượn, tơ hồng tử trên đùi tơ lôi kéo hòn đá nhỏ, cũng đi theo lắc qua lắc lại, phá lệ chói mắt.
"Pi!!!"
Phát ra thang âm kiệt sức cuối cùng, tiểu phượng hoàng ở trước mặt Bùi Chu, chợt đình chỉ cánh vỗ, hư thoát mà té rớt xuống dưới.
Bùi Chu luống cuống tay chân vội dùng đôi tay đỡ lấy tiểu phượng hoàng bị ngã xuống.
Đầu nghiêng sang một bên, té xỉu ở trong một đôi tay nam tính, tiểu phượng hoàng hai mắt gắt gao đóng chặt, trên đầu một nhúm lông chim từ trước đến nay tinh thần sáng láng dựng thẳng lên giờ cũng uể oải xẹp xuống dưới, nếu không phải bởi vì bộ ngực đầy lông chim nhìn có vẻ tròn trịa của nó đang có tiết tấu mà lúc lên lúc xuống, Bùi Chu quả thực sẽ cho rằng nó là một con chim chết.
Cảm thụ được bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp của nhiệt độ cơ thể, còn có tiếng tim đập "thịch thịch" yếu ớt.
Bùi Chu mặt mày mềm mại đến không thể tưởng tượng, anh nâng niu tiểu phượng hoàng trong tay, tay phải đau lòng mà vuốt ve lông vũ trên cánh đối phương, tinh thần lực trị liệu trong nháy mắt bao bọc lấy toàn thân đối phương.
【 Đinh! Kĩ năng vuốt lông sơ cấp phát động! Ấu tể Huyền Phượng Tước thoát lực hôn mê đang được trị liệu! 】
【 Đinh! Tình trạng tinh thần lực không quá ổn định, ấu tể Huyền Phượng Tước đang trong quá trình khai thông! 】
Bởi vì nó vẫn còn là một con chim non, nó cũng không có trương ra ngạnh vũ cường hãn có thể vật lộn trời cao, vô luận lưng hay là bụng, từ trong ra ngoài, nó đều là mềm mại đến không thể tưởng tượng, nhung nhung một đoàn.
Đại La La nhìn tiểu phượng hoàng té xỉu, trong lòng cũng sinh ra mãnh liệt ý muốn bảo hộ: "Này cũng quá đáng thương đi, bị buộc đá trên đùi rồi phi hành, làm tổn hại thân thể đến như vậy!"
Bùi Chu nghe xong Đại La La nói, mím môi, đem bàn tay nâng tiểu phượng hoàng hướng ra, ý bảo Đại La La thay nó cởi bỏ dây thừng: "Cậu khéo tay nên cậu thây tiểu phượng hoàng cởi bỏ dây thừng đi, tôi sợ mình tay chân thô lại lộng bị thương nó."
Đại La La gật đầu, ngón tay nhỏ dài như ngọc lưu loát cởi bỏ tơ hồng tử treo đá trên đùi tiểu phượng hoàng.
Nhưng mà dù nhẹ vẫn có vệt máu đỏ thắm, là từ trên chân của tiểu phượng hoàng chảy ra.
Đại La La kinh hoảng nói: "Này, đây là làm sao vậy?"
Bùi Chu cẩn thận mà quan sát một chút, nhíu mày nói: "Không có việc gì, là dây thừng đem chân nó cọ sát thành vậy."
Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng tinh thần lực bao bọc chân tiểu phượng hoàng, vài giây sau những vết máu đã không thấy tăm hơi, miệng vết thương tự động khép lại.
【 Đinh! Kỹ năng vuốt lông sơ cấp thi triển xong! Huyền Phượng Tước ấu tể ngoại thương đã trị liệu xong! 】
【 Đinh! Kỹ năng vuốt lông sơ cấp thi triển xong! Huyền Phượng Tước ấu tể tinh trạng tinh thần thoáng ổn định một chút! 】
"Nó ngoại thương thực nhẹ." Bùi Chu nhíu nhíu mày, bổ sung nói: "Nhưng tình trạng tinh thần của nó không tốt lắm, khả năng phải nghỉ ngơi nhiều một chút."
Đại La La hướng về phía viện trưởng Kakapo trách cứ nói: "Đều tại ông, mỗi ngày học thêm học thêm, đem tiểu phượng hoàng đều mệt hôn mê!"
Viện trưởng Kakapo nhất thời nghẹn lời: "Kia...... Nếu không ta cùng Dana lão sư nói một tiếng, hơi giảm bớt chút thời gian huấn luyện?"
Lúc này, bọn họ cảm giác được nơi xa lại có thanh âm ầm ầm ầm, đại địa phảng phất đều vì điều này chấn động.
Mọi người giương mắt nhìn lên, nơi xa một màn, làm Bùi Chu chấn động mở to hai mắt.
Chỉ thấy phía kia rừng rậm, một thân ảnh nhân loại đơn bạc, chính đại đĩnh đạc một tay lấy cái đuôi của ấu tể Bạo Long hình thể khổng lồ vô cùng, đem nó trên mặt đất kéo đi, hướng bọn họ đi tới!
Này cũng quá thô bạo đi!
Bùi Chu có chút sinh khí, làm sao có thể đối đãi ấu tể như vậy!
Nhưng một cái ý niệm khác ở trong đầu vứt đi không được —— cứ việc loli Bạo Long vẫn là một con ấu tể, nhưng mà nó cũng cao hai mét nha! Thể trọng càng đáng sợ đạt tới 4.5 tấn!
Kết quả cứ như vậy bị người kéo đi?!
"Gàooo!" Bạo Long bảo bảo ngưỡng mặt nằm ngã trên mặt đất, cảm giác sâu sắc cực độ mất mặt, nhóc con liều mạng trái vặn phải vẹo thân hình, lớn tiếng mà rít gào, thân hình nặng nề ở trong bùn đất lưu lại một đạo khe rãnh thật sâu.
Khi người nọ đến gần, chỉ thấy trên mặt hắn có đồ đằng màu xanh lục, trên người chỉ mặc áo choàng hờ phanh cúc, hạ thân một cái quần chiến đấu.
Đây là một người có thân hình thon chắc, một thú nhân có đôi tai sói màu xám anh tuấn.
Hắn lộ ra tám khối cơ bụng màu đồng cổ cơ bụng, mồ hôi ròng ròng dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, khí chất lộ ra một cổ dã tính.
Viện trưởng Kakapo thấy hắn, cao hứng hô: "Raymond! Cậu cùng Dana tan lớp chưa?"