Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 8




Hạ Đức Tư lúc này đột nhiên nói:

"Thím mập, mau trả tiền thuốc và tiền khám bệnh cho tôi."

Thôi Tiểu Quân nói:

"Không đúng, là Tiểu Bắc xem bệnh mới tốt lên sao chúng tôi phải trả tiền cho ông?"

"Cậu thì biết cái gì? Là mẹ của cậu uống thuốc tôi đưa nên bây giờ thuốc mới có tác dụng. Còn tiểu tử nay đến sau may mắn hưởng sái của ta đã làm sẵn, cậu nghĩ cái tên ngốc tử này có thể chữa khỏi được bệnh sao?"

Hạ Đức Tư nhìn Thôi Tiểu Quân tự tin nói, Vạn Nhậm Dung bên cạnh cũng nói xen vào:

"Ồ, đúng vậy, lúc trước Hạ y sư đã cho mẹ cậu uống thuốc, có lẽ là tên ngốc tử này đúng là gặp may vừa đến xem bệnh thì thuốc liền có tác dụng."

Chu Hồng Hạnh ở một bên cũng phụ họa thêm:

"Thím mập, thím cũng không tin cái tên ngốc tử này cũng có có thể chữa được bệnh phải không? Hạ y sư là y sư duy nhất của thôn này, còn Yến Tiểu Bắc là ngốc tử điều này ai ai trong thôn đều chẳng biết."

Thím mập nửa tin nửa ngờ nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi:

"Đúng rồi, vừa rồi cậu không có cho tôi uống thuốc vậy cậu làm sao chữa khỏi bệnh cho ta?"

"Ai nói chữa bệnh nhất định phải dùng thuốc? Thím mau nhìn tay trái của thím đi."

Thím mập giơ tay trái lên nhìn đi nhìn lại dưới ánh sáng nhập nhoạng lúc chập tối hai lần rồi bối rối hỏi:

"Tay trái của thím bị làm sao?"

"Miệng cọp trên cánh tay trái còn đau không?"

Thím mập liền nhìn miệng cọp trên cách tay trái có chút máu đang chảy ra có phần hơi đau. Mặc dù là y sĩ Tây y nhưng Hạ Đức Tư cũng biết châm cứu và sắc thuốc đông y nên không khó để nhận ra có dấu vết châm cứu trên miệng cọp, ông ta khinh khỉnh nói:

"Liệu cậu có biết thím mập mắc bệnh gì không? Chả nhẽ chỉ cần châm cứu vào miệng cọp là có thể chữa khỏi bệnh. Vậy làm bác sĩ cũng thật quá dễ dàng rồi."

Yến Tiểu Bắc cũng chẳng buồn quan tâm đến những lời mỉa mai của Hạ Đức Tư mà nhẹ nhàng cười nói:

"Trên người thím mập còn có bệnh khác, ông có thể nhìn ra được không?"

Hạ Đức Tư sửng sốt nhìn thím mập bằng ánh mắt nghi ngờ, lại thấy khuôn mặt hồng nhuận không có dáng vẻ của người bị bệnh. Ông ta tiếp tục chế nhạo Yến tiểu Bắc:

"Nói liên tha liên thiên, thím mập vừa được chữa khỏi lấy đâu ra bệnh nữa?"

Yến Tiểu Bắc khẽ lắc đầu hỏi:

"Ông chắc chắn chứ?"

"Đương nhiên là ta chắc chắn rồi. Ta vừa kiểm tra bà ấy chỉ bị đau ở bụng, sau khi uống thuốc liền hết đau, chắc chắn không có thêm bệnh gì khác."

Hạ Đức Tư vẫn một mực cho rằng thím mập tốt lên là do thím mập được uống thuốc của mình đưa. Yến Tiểu Bắc cười một cách bí ẩn rồi quay sang thím mập nhìn. Hạ Đức Tư thấy Yến Tiểu Bắc chưa có lên tiếng liền khinh thường nói:

"Ra vẻ bí ẩn, ta là người học y chính quy ra chẳng nhẽ không nhìn ra bà ta bị bệnh hay không."

Nghe Hà Đức Tư nói xong những người dân trong làng cũng cho rằng Yến Tiểu Bắc đang tỏ ra vẻ bí ẩn, bởi vì ai chẳng biết thím mập khỏe như trâu, rất hiếm khi bị ốm vặt. Yến Tiểu Bắc vẫn luôn nở nụ cười trên mặt và nói:

"Thím mập, vai trái của thím bị đau đến nỗi không nhất được cánh tay lên phải không?"

Vẻ mặt thím mập ngạc nhiên hỏi:

"Sao cậu biết?"

Đương nhiên là Yến Tiểu Bắc không thể nói rằng anh dùng âm dương nhãn để quan sát mà chỉ tủm tỉm cười nói:

"Hiện tại thím thử giơ tay lên xem sao."

Thím mập từ từ giơ tay lên một cách miễn cưỡng. Trước đây vai trái của bà đau cứng lại như thể bị đóng băng và cánh tay còn không thể giơ lên ngang vai được, nên bây giờ bà từ từ giơ tay lên một cách thận trọng. Tay trái của thím mập dần dần đưa lên cao cho đến khi vượt quá đầu.

"Ồ.. không đau chút nào cả."

Bà vô cùng ngạc nhiên sau khi quay tròn cánh tay một lượt rồi vui mừng reo lên như bắt được vàng.

"Vừa rồi khi chữa đau bụng cho thím cháu phát hiện ra cánh tay trái của thím bị tê cứng nhân tiện châm cứu luôn cho thím về sau thím chỉ cần giữ ấm thì chắc chắn vài năm tới cũng không bị tái phát."

"Thật không vậy?"

Thím mập ngạc nhiên thích thú rồi liên tục kể chuyện đã từng xảy ra với cánh tay trái của mình:

"Các người không biết chứ, cánh tay trái này của tôi đã đau cũng mấy năm nay rồi, đã dùng rất nhiều thuốc nhưng vẫn không thuyên giảm, xem ra đứa bé tiểu Bắc này thật sự biết cách chữa bệnh."

Thím mập quay sang nhìn Hạ Đức Tư tức giận nói:

"Hạ y sư, nếu không phải gặp tiểu Bắc chưa biết chừng tôi không qua khỏi ông còn ở đây mà đòi lấy tiền công thật là không biết xấu hổ."

"Đúng vậy thật không biết xấu hổ."

Một người trong thôn ngay lập tức phụ họa nói theo.

"Hạ Đức Tư tức đỏ mặt lên, trên tay xách theo hòm thuốc nhìn Yến Tiểu Bắc, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn và buông một câu đe dọa:

" Cậu chữa bệnh không có giấy phép, cứ chờ đấy cho tôi. "

Nói xong ông ta ngay lập tức quay đầu bỏ đi.

" Tiểu Bắc.. cái này.. thím cảm ơn con, tiền chữa bệnh hết bao nhiêu, thím trả cho con. "

Khi khẳng định được Yến Tiểu Bắc là người chữa bệnh cho mình thì thái độ nhìn Yến Tiểu Bắc của thím mập đã thay đổi hoàn toàn, trên mặt không còn bộ dạng khinh thường như mọi ngày nữa. Yến Tiểu Bắc biết hoàn cảnh nhà thím mập cũng không có khá khẩm gì cho cam, chồng của thím bị tai nạn xe qua đời và chỉ được bồi thường một khoản ít ỏi, hơn nữa con gái lại đi lấy chồng xa cũng ít về thăm nhà nên cuộc sống vốn đã khó khăn càng thêm khó khăn. Thím mập ngoài nhiều chuyện ra thì bản chất không xấu, con trai Thôi Tiểu Quân của thím cũng chưa từng bắt nạt anh lần nào. Anh mỉm cười khẽ nói:

" Thím cho cháu bao nhiêu cũng được. "

Thím mập quay trở lại phòng, rất nhanh chóng đã quay trở lại trên tay còn cầm hai đồng tiền thành thật nói:

" Nhà thím bây giờ chỉ còn có chừng này, nếu thiếu ngày khác thím sẽ đưa thêm cho cháu. "

Yến Tiểu Bắc đưa tay ra nhận lấy rồi nói:

" Bấy nhiêu đây đã đủ rồi, cảm ơn thím. "

" Đứa bé này thật hiểu chuyện. "

Thấy Yến Tiểu Bắc ít nói, lại lễ phép thím mập trong lòng vui vẻ thuận miệng khen một câu. Yến Tiểu Bắc bỏ tiền vào túi rồi sải bước ra về, bỏ mặc sau lưng là tiếng bàn tán xôn xao không mảy may quan tâm. Trước đây anh luôn là trọng tâm bàn tán của mọi người trong thôn vậy nên anh đã quá quen với cảnh này rồi. Lúc Yến Tiểu Bắc rời khỏi nhà thím mập thì xe cứu thương cũng vừa đến..

Khi Yến Tiểu Bắc về đến nhà liền dùng nước rửa sạch kim vàng sau đó ngồi ngay ngay ngắn trên giường suy tính sau này phải làm gì, đang ngẫm nghĩ anh ngại nghe được một tiếng thở dài, anh mở thần nhãn ra nhìn thấy bóng một con ma đang ung dung ngồi trên ghế đẩu cạnh giường nhìn anh với vẻ mặt khinh khỉnh. Yến Tiểu Bắc sửng sốt một lúc mới hỏi:

" Sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm vậy? "

" Lão nhân bảo cậu là một người thông minh, tôi lại thấy cậu giống với một tên ngốc tử hơn. "

Con ma trợn tròn mắt nhìn rõ cả lòng trắng, tỏ vẻ rất coi thường Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc khẽ cười rồi nói:

" Ý của cậu là.. "

" Ý của tôi không phải là quá rõ ràng rồi sao muốn cậu kiếm tiền từ bà thím đó để lấy tiền cho tiểu cô nương kia đi học. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy sao cậu chỉ nhận có hai đồng tiền đó? "

Yến Tiểu Bắc nói không nên lời, không ngờ lương tâm của con ma này lại tăm tối đến như vậy.

" Tôi cũng có quy tắc của tôi, việc lấy tiền chữa bệnh nhất định phải lấy nhưng phải biết ai nên lấy ai không nên. Thím mập một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì nên tôi không thể đòi hỏi thêm. "

Con ma nghe xong cũng chỉ tròn mắt lên nhìn Yến Tiểu Bắc.

" Ừ, cậu nói cũng có lý xem ra là do tôi tìm nhầm người.. "

Nói xong nó lắc đầu nói tiếp:

" Số tôi cũng thật khổ mà. "

Yến Tiểu Bắc nghe đến đây trong lòng cũng dao động nghi ngờ hỏi:

" Cậu.. cậu lại muốn đi chỉnh ai nữa sao? "

Con ma đứng lên giơ hai tay ra:

" Nếu không thì phải làm sao? "

Yến Tiểu Bắc nhìn hình dáng con ma này tuổi cũng không lớn hơn mình là bao nhiêu, không biết vì sao lại chết trẻ như vậy.

" Cậu chết như thế nào sao không đi đầu thai đi? "

Yến Tiểu Bắc suy nghĩ một lúc rồi mới lên lên tiếng hỏi. Con ma nghe xong cũng thở dài một hơi, trên mặt lộ rõ buồn bực trả lời.

" Khi còn sống tôi lỡ tay làm bị thương một người nên linh hồn bị giam cầm, tôi chỉ có thể đi đầu thai chuyển kiếp sau một trăm năm. "

Vừa nói cơ thân thể cậu ta xoay tròn như một cơn lốc xoáy sẵn sàng đi vào lòng đất. Yến Tiểu Bắc vội vàng hỏi:

" Cậu tên gọi là cái là gì? "

" Thường Lai Xuyên. "

Ba chữ tản ra trên mặt đất theo con ma mà biến mất.

" Thường Lai Xuyên? "

Yến Tiểu Bắc sững người đột nhiên rùng mình một cái:

" Cậu chỉ là một con ma, ai mượn cậu thường xuyên ghé chơi chứ."