Vì ngôi nhà của bọn họ mà phấn đấu!
Muốn ăn ngon thì về nhà, để lão Tân mời mình ăn
Không sai!
Không thể để cho Trần Thương tốn tiền.
Đây là tiền trong tương lai của bọn họ.
Sớm mua được phòng, đến cuối tuần thì hai người bọn họ có thể cùng một chỗ dính lấy nhau, cùng ăn lẩu rồi hát một chút.
Nghĩ đến một buổi sáng ấm áp, mình buộc tạp dề chuẩn bị cho Trần Thương một bữa sáng ấm áp.
Nghĩ đến một buổi chiều uể oải, pha một bình trà, Trần Thương nằm trên ghế sa lon, cô nằm trên người Trần Thương, lười biếng ôm nhau cùng một chỗ ngủ trưa.
Nghĩ đến sau khi sinh con, hai người đẩy xe cùng con tản bộ trong công viên.
Đúng rồi, mua nhà thì phải mua cái có ban công rộng một chút!
Nhưng mà... Có ban công có phải là lại đắt hơn rất nhiều không?
Nhưng không sao cả, không có công viên thì đi dưới lầu cũng được.
Cô còn nghĩ tới sau buổi cơm tối, anh cùng mình mỗi người nắm tay một đứa bé, tạo thành một nhà bốn người, tản bộ trong gió đêm.
Đúng thế!
Sau này nếu có hai đứa bé, một đứa gọi là Trần... Một đứa gọi là Trần.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tân Duyệt đột nhiên cảm giác được cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Cô không cầu Trần Thương thành đạt ra sao, chỉ mong anh sẽ cả đời yêu mình.
Tần Duyệt càng nghĩ càng thấy thật hạnh phúc.
Càng nghĩ, cô càng đảm chìm trong đó.
Một bữa cơm, hai người ăn không nhiều, thật lâu.
Tân Duyệt cũng bắt đầu đem “Rửa dạ dày bò" mà bản thân tu luyện đến cấp hoàn mỹ kẹp bỏ vào trong chén cho Trần Thương.
Trần Thương cắn một cái, thanh thúy ngon miệng!
Vừa vặn!
Giơ ngón tay cái lên cho Tăn Duyệt!
Tần Duyệt trông thấy Trần Thương cao hứng cười, cũng vừa lòng thỏa ý, vô cùng vui vẻ, cái này so với mình ăn còn vui vẻ hơn, còn thỏa mãn hơn
Có lẽ...
Tình yêu, không gì hơn cái này.
Tình yêu, cùng lầm cũng chỉ như thế này thôi.
Sau khi thanh toán xong, Trần Thương nói dối Tần Duyệt là đi WC, chạy một cây số đi mua trà sữa hoa quả Tân Duyệt thích nhất.
Lành lạnh, ê ẩm, ngọt ngào.
Trong mắt Tân Duyệt mang ý cười, trong nụ cười giấu tình yêu.
- Sau này không uống Nhất Phương nữa, quá đắt!
Tân Duyệt nhỏ giọng nói.
Trần Thương mỉm cười:
- Về sau em muốn uống gì anh cũng giúp em đi mua.
Một câu nói bình thường, lại để cho Tần Duyệt lập tức cực kỳ cảm động.
Nhìn thấy bộ dáng Trần Thương đầu đổ đầy mồ hôi, Tân Duyệt đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Giờ phút này, Tân Duyệt cảm thấy, cho dù Trần Thương không có nhà cửa, không có xe, chỉ cần nguyện ý mua cho mình một ly trà sữa, cô cũng nguyện ý gả cho anh, cùng lắm mình vất vả một chút, cũng có thể kiếm tiền.
Nghĩ tới đây, Tân Duyệt căm lấy ống hút, ngón trỏ tay phải chống đầu bằng của ống hút, nhẹ nhàng đâm rách nắp trà sữa, không có một chút nước văng ra.
Đây là cô tu luyện tới cấp kỹ thuật hoàn mỹ thứ. hai “Uống trà sữa".
Tần Duyệt mân mê miệng nhỏ:
- Anh uống trước một ngụm đi, nhìn xem đem anh
Trần Thương cười hắc hắc, cầm ly trà sữa trên tay Tăn Duyệt, hút một hơi, ngọt ngào, uống rất ngon.
- Đi thôi? Xem phòng ở đi?
Trần Thương đưa tay phải ra, theo thói quen nằm tay trái Tân Duyệt.
Tân Duyệt dường như cũng đã quen, mặc cho Trần Thương nắm.
Bị bàn tay lớn Trần Thương nắm ở trong lòng bàn tay, Tần Duyệt thật cảm giác cực kỳ hạnh phúc, mà ngay nụ cười hôm nay cũng ngọt ngào hơn mấy phần so với trước kia.