Trần Thương giống như bình thường, thật sớm đã đến khoa cấp cứu, bắt đầu công việc hàng ngày, An Ngạn Quân vừa trực ca đêm đang thay băng cho bệnh nhân, bận rộn, không có chút thời gian rảnh.
Trần Thương vừa mới thay áo blouse xong, từ phòng thay quần áo đi ra
Một đôi nam nữ hơn ba mươi tuổi đi đến.
Hai người ai cũng không để ý tới ai!
Giống như có mối thù vượt quá giới hạn, hình như là có hơi thở hận thù của người thứ ba.
Hai người, ai nhìn nhau cũng là một mặt khó chịu! Lúc này vừa mới bảy giờ, người ta chưa đi làm nên tranh thủ đến khám bệnh, chính là thời điểm khoa cấp cứu bận rộn.
Sau khi hai người nhìn thấy Trần Thương, con mắt sáng lên, vội vã chạy tới.
- Bác sĩ!
- Bác sĩ!
Hai người đông thời gọi một tiếng, Trần Thương thấy thế.
- Ừm!
- Ừm!
Trần Thương cũng ừm hai tiếng.
Hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, người phụ nữ một mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông:
- Hừ! Anh trước nhìn xem! Anh đúng là thứ đàn ông cặn bã!
Người đàn ông nghe xong lời này, lập tức tức giận, con mắt trừng lớn như hạt châu:
- Cô nói ai là cặn bã đấy! Tôi đường đường chính chính là nghiêm bát kinh các lão gia, cô nói ai cặn bã hả, tôi còn chưa nói cô, cô không biết xấu hổ hả?
Sắc mặt người phụ nữ xanh xám lại, trong mắt trào lên cơn giận dữ:
- Được lắm, anh học được bản lĩnh rồi, nếu có bản lĩnh thì anh đi tìm người phụ nữ khác đừng mang bệnh về nha!
Người đàn ông nghe xong, lập tức cũng vô cùng tức giận:
- Tôi tìm phụ nữ lúc nào, Mao Hạo tôi dù không đứng đắn cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ mình! Ngược lại là... Aizz!
Người đàn ông tức giận đến mức tay phát run, chỉ vào người phụ nữ muốn nói, thế nhưng là với tư cách một nam tử hán, thực sự nói không nên lời!
Cũng không thể nói vợ mình cắm sừng mình được?
Người đàn ông càng nghĩ càng tức giận, tức giận đến mặt đỏ mắt đỏ!
Tức giận hất tay lên, xoay người sang chỗ khác!
Người phụ nữ thấy thế, cũng tức giận:
- Cô cái gì mà côi Anh làm chuyện trái với lương tâm, lây bệnh truyền nhiễm cho tôi mà bây giờ còn lý luận!
Hai người cãi lộn trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh.
Lúc này chính là giờ cao điểm, người bệnh đến khoa cấp cứu cũng tương đối nhiều, nhìn hai người hùng hùng hổ hổ, rất là hứng thú
Người đàn ông thấy thế, kéo cô gái đến trong phòng làm việc.
“Trần Thương có chút mơ hồ, cảm giác chuyện này giống như là một người đội nón xanh cho người kia.
Sau khi vào phòng làm việc, Trần Thương đoán nếu mình không ngăn hai người bọn họ lại, sợ rằng còn định làm ầm ĩ cả buổi.
Dứt khoát nhìn người đàn ông hỏi:
- Chào anh, xin hỏi có thể giúp anh chuyện gì?
Người đàn ông thấy Trần Thương khách khí như vậy, cũng nguôi giận một chút, thở dài, nói:
- Bác sĩ, anh giúp tôi xem thử, tôi đây là mắc bệnh gì?
Trần Thương gật đầu:
- Được, anh không thoải mái ở đâu?
Người đàn ông nhìn xung quanh phòng làm việc một chút, bên ngoài rất nhiều người đang vây xem, có chút xấu hổ.
Nhăn nhó nói:
- Có chỗ nào kín đáo hơn không? Bệnh của tôi ở phía dưới! Anh xem một chút... Đây là cái bệnh lây qua đường sinh dục gì... Có thể trị hay không...
Người đàn ông ấp a ấp úng, có chút xấu hổ.
Trần Thương sững sờ, bệnh lây qua đường sinh dục thì tôi cũng không am hiểu!
Thế nhưng mà... Xem trước một chút rồi nói sau, có lẽ mình có thể giúp được chút gì:
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương nói:
- Anh theo tôi đến phòng xử lý đi.
Nói xong, Trần Thương đứng dậy mang theo hai người đi về phòng xử lý.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều hừ lạnh một tiếng.