Bác Sĩ Thần Thông

Chương 652




Xưa nay cấp cứu trong đêm sẽ không khiến người ta cảm thấy an bình.

Khó nhất ở đây chính là suy nghĩ lung tung.

Cũng như Trần Thương lúc này, vừa mới năm xuống không đến 10 phút, khi tiếng ngáy mới vừa bắt đầu xuất hiện, đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên mãnh liệt!

Trần Thương mở to mắt xoay người xuống giường, chạy nhanh khẩn cấp mở cửa dùng không đến 5 giây.

Sau khi cửa mở, Tiểu Lâm đã đứng ngoài cửa.

Sắc mặt Tiểu Lâm bối rối, gấp gáp nói:

- Bác sĩ Trần, không tốt, trên cầu đường ống có một người đàn ông lái motor đụng phải cạnh đường. Cách chúng ta gần nhất nên bệnh viện đang chuẩn bị phái xe cấp cứu 120 tới đó, cần một bác sĩ đi cùng xe!

Trần Thương biến sắc, hướng ra bên ngoài vừa đi vừa nói:

- Tranh thủ gọi điện thoại cho Vương Dũng, nói anh ta tranh thủ tới đây, tôi đi theo xe cấp cứu nhìn một chút.

Tiểu Lâm vội vàng gật đầu:

- Được rồi!

Trần Thương gấp gáp chạy lên xe cấp cứu, tài xế Lưu đã chuẩn bị hoàn tất, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị xuất phát

Khi Trần Thương vừa ngõi xuống thì xe lập tức chạy đi.

Khoảng cách từ cầu đường ống tới Tỉnh Nhị Viện là găn nhất, chỉ không đến 2 km thế nhưng điểm chết người nhất không phải khoảng cách này.

Mà là căn bản xe vào không được!

Cầu đường ống kỳ thật chính là đoạn đường ống nối giữa hai đầu sông, thuận tiên xây dựng trên đó một cây cầu nhỏ, bình thường mọi người hay đi tắn bộ ở trên cầu.

Nhiều nhất có thể đi xe điện, xe đạp, căn bản ô tô không đi được.

Xe chỉ có thể dừng ở hai bên đường, còn bác sĩ phải tự mình chạy lên, từ đường cái đến trên cầu còn một đoạn bậc thang rất dài, đây không thể nghỉ ngờ là một trở ngại cực lớn đối với việc cấp cứu!

Bỏ ra không đến hai phút, xe lập tức đã dừng ở địa điểm, Trần Thương mở cửa ôm hộp cấp cứu nhảy xuống xe, mà tài xế Lưu thì lấy giường đẩy trên xe 120 xuống.

Đang muốn đi lên, thế nhưng phát hiện tất cả đều là bậc thang, căn bản không đẩy xe được, vội vàng ôm cáng cứu thương vào trong ngực đi theo lên.

Lúc này trời vừa rạng sáng!

Trên đường một người đi đường cũng không có.

Trần Thương cùng tài xế Lưu chạy lên trên cầu đường ống thì nhìn thấy hai người con trai đứng ở một bên, cầm điện thoại trong tay đang gọi.

Mà một cái xe gắn máy ngã ở một bên, một người đàn ông nằm trên mặt đất, sống chết không rõ!

Thế nhưng khi nhìn thấy rào chẵn bị phá hư, trong lòng Trần Thương trầm xuống!

Đụng thành dạng này!

Người... Cũng rất nguy hiểm.

Trần Thương không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng cùng tài xế Lưu chạy đến.

Hai người trẻ tuổi thấy Trần Thương mặc áo blouse trắng gấp gáp chạy tới, lập tức hai mắt sáng lên:

- Bác sĩ! Ở chỗ này!

Lúc này, cơ thể người bị thương nằm ở trên lan can, nửa người ở trên cầu, không để ý một chút sợ là sẽ rơi xuống!

Đèn đường ở đây cũng không phải rất sáng, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy đại khái!

Trên đường cái không thấy máu.

Hắn không có ngoại thương.

Nhưng nhìn xem bộ dáng người đàn ông này, lo lắng nhất khả năng là gãy xương cổ. Nếu như vậy thật thì lần cấp cứu này sẽ cực kỳ phiền phức.

Tư thế treo nửa người này không có biện pháp nào tiến hành cấp cứu, nhất định phải đưa ngươi đàn ông xuống

Trần Thương vỗ nhẹ bả vai người đàn ông:

- Đồng chí! Tỉnh!

- Đồng chí có thể nghe thấy không?