Bác Sĩ Thần Thông

Chương 642




Muốn làm châm cứu lồng ngực cho thai nhi trong tử cung quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng được và vô cùng kinh khủng.

Độ khó cực kỳ cao!

Thậm chí cao hơn so với bất kỳ châm cứu lồng ngực nào.

Kể cả siêu âm dẫn đường xuống thai nhi trong tử cung để châm cứu lồng ngực cũng như rút ra tích dịch, đây là lần đầu xuất hiện ở tỉnh Đông Dương. Dù nhìn khắp cả nước, phương thức gần như "Cách sơn đả ngưu" này cũng không nhiều.

Cũng may là Trương Tấn Phong, chứ nếu là người bình thường cũng không dám nghĩ ra phương pháp trị liệu khoa trương này.

Nhưng bây giờ phương pháp trị liệu này cũng là thích hợp nhất, phù hợp nhất với tình huống.

Không chỉ có Thạch Kỳ giật mình thấp thỏm, hai chủ nhiệm khác cũng thế, một mặt không thể tưởng tượng nhìn Trương Tấn Phong.

Loại hành vi này... Có chút không lý trí.

Bởi vì một khi châm cứu không được có thể đả thương tới tim và phổi của thai nhi, thậm chí... Sẽ trực tiếp dẫn đến thai nhỉ tử vong.

Sao Trương Tấn Phong có thể nghĩ ra phương pháp tị liệu cực kỳ nguy hiểm này?

Nếu như xảy ra vấn đề, phụ khoa lại cống lên một kiện tranh chấp y hoạn.

Thạch Kỳ bị phương án trị liệu gần như điên cuồng của Trương Tấn Phong làm cho lo lắng trợn tròn mắt, nữ nhân điên này, sao có thể nghĩ ra một phương pháp kinh khủng như vậy?

Thạch Kỳ nhìn Trương Tấn Phong:

- Chủ nhiệm... Phương pháp này... Căn bản không thực tế, bản thân thai nhi bên trong cơ thể mẹ cũng không phải luôn đứng im, hơn nữa... Khoảng cách cũng là một vấn đề rất lớn đứa trẻ di động lúc nào cũng có thể gây tổn thương tới khí quan trọng yếu, vấn đề an toàn tính mạng cũng không thể đảm bảo, vì vậy phương án trị liệu này gần như không thế được!

- Một khi làm đứa trẻ bị thương bộ vị đặc thù nào đó, căn bản không có cách nào cứu chữa trong tử cung, sợ rằng sẽ trực tiếp dẫn đến thai nhi tử vong, phương án này... Quá nguy hiểm!

~ Phương pháp này căn bản không có khả năng!

Thạch Kỳ một mặt chắc chắn phủ nhận, dù sao nhiều năm như vậy ông căn bản không có nghe nói đến phương án trị liệu này.

Thạch Kỳ vừa dứt lời, nghiên cứu sinh Trình Hân dự thi năm nay đứng bên cạnh Trương Tấn Phong bỗng nhiên nói ra:

- Kỳ thật, thai nhỉ cũng không phải lúc nào cũng di động, mà sẽ có thời kì nhất định sẽ tương đối yên tĩnh, hơn nữa... Chỉ cần siêu âm chuẩn xác thì tiến hành. châm cứu ngực cũng không phải không có khả năng.

Lúc này, mọi người tập trung nhìn về phía Trình Hân, người này là nghiên cứu sinh vừa tới bệnh viện không được mấy ngày.

Kỳ thật, Trình Hân biết rõ, câu nói này không nên do mình nói đi ra, dù sao người ở đây có kinh nghiệm, kỹ thuật, trình độ vô luận như thế nào đều vượt xa cô.

Nhưng bây giờ là cục diện thai nhỉ nguy cơ sớm tối, không phải là lúc lẽ mề chậm chạp.

Trình Hân là một nghé con mới đẻ tiểu bác sĩ, cũng có lòng thủ vững trách nhiệm của bản thân!

Trương Tấn Phong quay người mắt nhìn chằm chằm Trình Hân:

- Tiểu Trình, cô gặp qua?

Kỳ thật, đây cũng là lần thứ nhất Trương Tấn Phong làm chuyện như vậy, dù sao phương án trị liệu này thật ra rất nguy hiểm, người bình thường khẳng. định sẽ nghĩ cũng không dám nghĩ, may mà Trương Tấn Phong có thể nghĩ đến.

Trình Hân căng thẳng, ăn ngay nói thật:

- Đây là hôm qua Trần lão sư trên lớp giảng châm cứu lồng ngực, chính là bác sĩ Trần của khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện - Trần Thương!

Vừa nghe lời này, không khí trong phòng lâm vào bầu quỷ dị.

“Trương Tấn Phong cũng chợt nhớ tới cái tên này - "Trần Thương, tháng trước ở phòng sinh phụ khoa chính

là Trần Thương của ngoại khoa lồng ngực hỗ trợ tiến hành phẫu thuật, lúc ấy Trương Tấn Phong đối với cậu ta ưu ái có thừa.

Nghe Trình Hân nói vậy, Trương Tấn Phong cũng suy nghĩ, Trần Thương có thể nói ra những lời này, thì khẳng định không phải là khoác lác, mà là có thể thao tác.

Nghĩ tới đây, Trương Tấn Phong nói với Trình Hân:

- Gọi điện thoại cho Trần Thương, được rồi, tôi tự mình gọi!

Trương Tấn Phong không kịp nói chuyện, chợt nhớ tới mình có số điện thoại của Trần Thương. Lần trước muốn giới thiệu cháu gái mình cho cậu ta nhưng chưa có thời gian.

Vì vậy, Trương Tấn Phong cầm điện thoại trực tiếp gọi cho Trần Thương.

Thạch Kỹ đứng bên cạnh trợn tròn mất: Người này... Tại sao lại là Trần Thương?

Hoàn toàn chính xác! Trong lòng Thạch Kỳ cực kỳ không thoải mái.

Dù sao vừa mới ở trên lớp giảng bài, mình bị học sinh hỏi!

Nếu không phải những học sinh khác cứu, hoàn cảnh lúc đó xấu hổ cỡ nào chứ.

Cũng may Thạch mỗ là người tự nhận da mặt đủ dày, cho nên mới thành công làm tiêu tan.

Không nghĩ tới khi đi hội chẩn lại nghe thấy cái tên này.

Tiểu tử Trần Thương kia không phải chỉ là một bác sĩ nho nhỏ của khoa cấp cứu sao?