Bác Sĩ Thần Thông

Chương 530




Chỉ chớp mắt một cái, một tháng lại trôi qua.

Lúc này, Trần Thương vừa bước vào phòng bệnh, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lăn nữa vang lên.

[ Đinh! Nhiệm vụ hàng ngày, tính chất hoàn thành phẫu thuật khâu gân bắp thịt phức tạp như nhau (gân bắp thịt quái đẳng cấp lớn hơn cấp 40), nhiệm vụ hoàn thành ban trưởng: đặc huấn phương pháp khâu Tang nâng cao (bao gồm các loại diễn sinh M-Tang). ]

Trần Thương sững sờ, phương pháp khâu Tang? Hệ thống rốt cục cũng chịu cam lòng rồi hả?

Hơn nữa, lần này không phải đặc huấn mà là đặc huấn nâng cao, chẳng lẽ có gì khác nhau à?

Chẳng qua, muốn hỏi thành thuật khâu gân bắp thịt quái cấp 40 như nhau, độ khó hình như hơi quá lớn, không phải là không đánh lại quái gân bắp thịt cấp 40 này, mà là mình không nhất định có thể gặp được.

Dù sao, hiện tại Trần Thương cũng đã hoàn thành hơn bốn trăm ca phẫu thuật khâu gân bắp thịt, nhưng cho tới giờ vẫn chưa gặp được một quái thủ lĩnh nào, phần lớn đều là tổn thương gân bấp thịt phổ thông, đẳng cấp phổ biến cũng chỉ xấp xỉ cấp 20, quái gân bắp thịt cấp 40...

Cấp 40, cái này tối thiểu là quái thủ lĩnh, thậm chí là quái Vương cấp.

Phải đi đâu tìm đây?

Nhưng Trần Thương thật sự có chút chờ mong đối với phương pháp khâu Tang, bởi vì dù sao bây giờ nó cũng là một loại phương pháp khâu được đánh giá ở cấp bậc cực cao, đại danh của phân khu Tang thị nổi tiếng trên toàn thế giới, thực sự sức thu hút là rất cao.

Lúc này, điện thoại phòng cấp cứu vang lên, sau đó y ta Tiểu Lâm bước vào, lớn tiếng nói

- Bác sĩ Trần, có điện thoại!

Trần Thương sửng sốt khi nghe thấy y tá nói mình có điện thoại

Lúc này, gọi điện thoại tới đều là tình huống rất nguy cấp!

Loại thứ nhất là trong nội viện mời khoa cấp cứu đến hội chẩn gấp, đó chính là tính mạng nguy hiểm, cần phải cấp cứu!

Loại thứ hai là 120, chính là người bị bệnh nặng. nguy cấp cần cấp cứu ngay.

Dù là loại nào đều khiến người khác lo lắng.

Trần Thương vội vàng đi tới, quả quyết nói:

- Chào anh Trần Thương khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện xin nghe.

- Bác sĩ Trần, tôi là Trương Khắc Cần!

Đối phương nói ta làm cho Trần Thương lập tức nhớ lại đội trưởng đội cảnh sát hình sự với sắc mặt uy nghiêm kia.

Nhưng nếu như nhận được điện thoại từ người này thì đúng là tin không tốt

Trần Thương vội vàng hỏi:

- Đội trưởng Trương, anh có chuyện gì hả?

Trương Khắc Cần trầm giọng nói ra:

- Vừa rồi, ở quảng trường ca kịch viện Nam Thập Phương, tay của Hình Vũ - người chơi dương cầm, bị đèn lớn đập bể!

Trần Thương sững sờ, Hình Vũ... Đây không phải là người chơi dương cầm rất nổi tiếng à?

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

- Thế là... Loại chuyện này, cảnh sát hình sự cũng phải quản sao?

- Hiện tại Hình Vũ đang được đưa tới bệnh viện nhân dân tỉnh, nếu cậu có thời gian... Tới xem một chút được không?

Trần Thương sửng sốt:

- Đội trưởng Trương, người ta là đại minh tính! Mời chuyên gia Lục Viện thành phố Ma Đô, nếu còn không được thì mời từ nước ngoài

Trương Khắc Cần thở dài:

- Mời được đều đã mời, nhưng... Cậu cũng biết, chuyện này xảy ra ở thành phố An Dương chúng ta, chúng ta cũng phải làm bộ dáng có thể mời chuyên gia qua xem, không phải tay tôi khôi phục rất tốt à? Còn có Ngô Cương, tiểu tử kia giờ đã có thể bắn súng! Cục trưởng chúng tôi nói tôi mời cậu đi qua.

Trần Thương giờ mới hiểu được, đây là kéo đi cho đủ nhân số!