Bác Sĩ Thần Thông

Chương 438




Nói đến chuyện công tác, chủ đề liền trở nên nặng nề.

La Châu nhìn Trần Thương: "Tôi thực sự muốn ở lại An Dương cùng Giai Giai, hơn nữa Gi vẫn chưa tốt nghiệp, nên trước tiên tôi muốn làm việc gì đó cho cô ấy như cưỡi ngựa xem hoa, đi bộ tay trong tay nhìn nhau cùng cổ."

Đổng Giai tới an ủi: "Em nghĩ rằng chúng ta cũng nên đến các quận và thành phố xung quanh, thu nhập ở đó cũng tương đối cao hơn nơi này, mà bệnh viện người ta lại coi trọng mình hơn."

"Không giống như thành phố An Dương, nó với tư cách là một tỉnh lị trực thuộc tỉnh Đông Dương, hằng năm lại có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, các bệnh viện nhân dân căn bản không đặt chúng ta vào mắt, hơn nữa lựa chọn không nhất thiết phải công bằng công, chính, cho dù không đi tìm người uỷ thác thì cũng dùng tiền đút lót mà được nhận vào... Đúng là một mớ hỗn độn, không khí nghẹt thở."

Trần Phương gật đầu, đây chính là sự thật, tỉnh Đông Dương là một thành phố trung tâm, nhưng phát triển tương đối lạc hậu một chút.

Sự lạc hậu này không chỉ sau khi phát triển kinh tế chậm, mà còn là sự lạc hậu trong hệ thống và khái niệm.

La Châu mim cười: "Thật thú vị khi nói rằng, những thành phố tốt luôn thu hút nhân tài, đối với sinh viên chưa tốt nghiệp luôn có những chính sách ưu đãi, cung cấp phí sinh hoạt, thế nhưng thành phố An Dương nghèo nàn này của chúng ta lại đi theo chiều hướng ngược lại, anh có lo lắng về điều đó không, phải nói rằng nó thật quá độc đoán, đã lâu rồi một chút tin tức cải tiến cũng không thấy gì, anh thực sự không sợ rằng sẽ uổng phí tất cả tài năng của mình ở đây sao?"

- Đổng Gia liếc nhìn La Châu: "Anh cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng vào An Dương, những người có năng lực đều đã rời đi, ai lại muốn lưu lại nơi rách nát này chút Anh của anh năm ngoái tốt nghiệp đến bệnh việc trung tâm An Dương, đó là một trong ba bệnh viện hàng đầu nơi đầu nhưng lương một tháng chỉ có 6 nghìn nhân dân tệ, sống thì được nhưng với số tiền đó có thể kết hôn sao?"

Trần Thương gật đầu: "Tốt hơn nếu có được cơ hội vẫn là ra ngoài nhiều hơn một chút, sinh viên tốt nghiệp xong thường đến những nơi như Thâm Quyến, Châu Hải, Quảng Châu... Những nơi đó rất tốt. Không

có trường đại học y nào bên Thâm Quyến, hằng năm tất cả tài năng đều được giới thiệu, nghe nói có một ít người đi rồi về nói phúc lợi nơi đó không tệ, lương hằng năm ít nhất đều 20 vạn trở lên.”

La Châu dùng tay sờ lên đầu: "Thương nhi, anh cũng biết tôi rồi đó, không thích tiền đồ lảm, chỉ cần có một ông việc ổn định, ở không xa nhà và có thể ở cùng Giai Giai là được rồi.”

"Hơn nữa, cha mẹ tôi với Giai Giai cũng lớn tuổi rồi, tôi ở lại An Dương trong lòng mới thấy an tâm, sợ có bất trắc như ngã bệnh hay có việc gì xảy ra cũng có thể giúp đỡ một tay, tôi thực lòng cũng muốn đi lắm nhưng không an tâm về họ."

Đổng Giai nhìn thoáng qua La Châu, ngoài miệng thì mảng nhưng trong lòng lại chứa đầy mật ngọt.

La Châu tiếp tục nói: "Cuối tuần này, trường đại học chúng ta mở hoạt động tuyển dụng rất tầm cỡ, các bệnh viện nằm trong top ba của thành phố An Dương tới đây tuyển dụng lao động cũng không ít, tôi sẽ đi xem thử.”

Trần Thương gật đầu: "Ừm, biên chế của tôi ở tỉnh Nhị Viện cũng đều đổi thành lập hồ sơ, hợp đồng lao động cho đãi ngộ cũng không tệ, khoa phổ ngoại ở bệnh viện chúng tôi, một hợp đông lao động, sau khi qua thử việc thì sẽ được nhận vào làm, tăng thêm tiền thưởng nữa một tháng cũng có bảy, tám ngàn.”

Trần Thương đang nói đến Chu Hiểu Đông, Vương Dũng so với Chu Hiểu Đông càng kiếm được nhiều hơn, bởi vì khoa cấp cứu tương đối nhiều phẫu thuật, hẳn giao cho Trần Thương quản lý bệnh nhân, hai người phẫu thuật một tháng làm hơn mấy chục ca, nếu như tháng trước tính toán tiền thưởng mà nói, có hơn một vạn, bất quá dựa theo biên chế ở bệnh viện, đoán chừng khẳng định phải qua mấy tháng nữa mới có tiền thưởng.

La Châu cười nói: "Tỉnh Nhị Viện dù sao cũng là tỉnh tam giáp mà, thành phố An Dương lớn nhỏ gì cũng có hai ba mươi cái bệnh viện tuyến ba, người ta có thể vào làm, đoán chừng cạnh tranh cũng không nhỏ.”

Đổng Giai nghe xong không vui: "La Châu, đến lúc đó em đi với anh, em sẽ chuẩn bị cho anh năm mươi phần sơ yếu lý lịch, nếu như anh không đi nộp hết thì không cho phép về!”

Một câu làm cho mọi người bị chọc cười.