Bác Sĩ Tài Ba Xuyên Vào Tiểu Thuyết Trở Thành Phu Nhân Tổng Tài

Chương 3: Giải quyết ca khó: Đứt động mạch cổ tay




Hạ Kiều đứng nhìn Tố Di

- Cô đừng có điên nữa, cho dù cô có muốn hơn thua cũng đừng lấy tính mạng bệnh nhân ra đùa chứ? Ca này đã cắt đứt mạch máu rồi, cô định giải quyết như thế nào đây?

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho ca này, nếu tôi cứu được cô phải ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi tôi.

- Còn nếu không được thì sao?

Hạ Kiều này bị gì vậy chứ? Ở trước mặt người nhà bệnh nhân mà dám nói "không được"?

- Sẽ không có "không được" đâu, bác sĩ Hạ yên tâm.

Hạ Kiều vẫn đứng chần chừ chưa đồng ý.

- Dù gì thì bây giờ cũng chỉ còn mỗi mình tôi có thể phẫu thuật thôi, cô còn chần chừ gì chứ?

Cô ta vẫn bằng mặt không bằng lòng.

- Y tá Lạc, y tá Từ, hai người vào hỗ trợ bác sĩ Hạ. Bệnh nhân đã được bác sĩ Thường gây mê xong rồi.

- Thế còn phụ mổ của tôi thì sao?

- Đương nhiên bác sĩ Lâm, cô ấy là chuyên khoa Ngoại Thần kinh mà.

Bác sĩ Lâm sao? Là Lâm Tuyết Kỳ ư? Có vẻ hay ho rồi. Cô bước đi đến phòng phẫu thuật, rửa tay rồi bước vào. Khi cô xuất hiện trong phòng mổ, hình như ai cũng bất ngờ.

Một bác sĩ lên tiếng, là nữ. Trong phòng này chỉ có cô, 2 y tá, 1 bác sĩ gây mê và...bác sĩ Ngoại Thần kinh Lâm Tuyết Kỳ. Ở kế bên Bác sĩ Thường còn một người nữa, nhưng có vẻ không có khả năng là Lâm Tuyết Kỳ. Vậy người lên tiếng này...chính là Lâm Tuyết Kỳ rồi!

- Bác sĩ Hứa, có phải cô vào nhầm phòng rồi không?

- Nhầm sao? Đây là ca gì?

- Là ca đứt động mạch cổ tay.

- Vậy thì đúng rồi.

Lâm Tuyết Kỳ có vẻ rất bất ngờ, nhưng cũng không nói gì. Cô bước đến bàn mổ, ngồi xuống ghế.

- Bây giờ tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật.

- Kéo.

Cô nhận lấy kéo bắt đầu phẫu thuật.

- Móc. Cô giữ lấy chỗ này.

Lâm Tuyết Kỳ giữ lấy, tiếp đến dùng ống hút hút hết máu động bên trong.

- Dây thần kinh giữa, động mạch quay đều bị thương tổn. Ca này đúng là khó hơn tôi nghĩ đấy.

- Bác sĩ Hứa, cô có cần rạch thêm không? Tôi thấy khá là khó đấy!

Đối diện với câu hỏi của Lâm Tuyết Kỳ, Tố Di trả lời lạnh ngắt.

- Không cần.

Lâm Tuyết Kỳ không ý kiến, tiếp tục giả vờ hiền thục. 5 phút trôi qua, bọn họ đã thực hiện xong bước sử dụng garo.

- Tôi sẽ tiến hành tái cấu trúc động mạch. Kính lúp phẫu thuật.

Y tá tiến tới đeo kính cho cô.

- Khâu, kẹp số 8.

Tố Di bắt đầu khâu. Tốc độ và độ chính xác hoàn toàn khác xa với nguyên chủ, khiến cho ai trong phòng phẫu thuật cũng kinh ngạc.

- Cắt.

Cô đợi một hồi vẫn không thấy ai cắt chỉ, cô tức giận định mắng họ thì lúc này người ở bên cạnh bác sĩ Thương tiến tới cầm kéo cắt. Đường chỉ khâu rất mỏng, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô gái này lại cắt rất chính xác. Cô vừa khâu chỉ vừa trò chuyện.

- Em gái này, em tên là gì?

- Em là Tinh Đình Hi, bác sĩ vừa nhậm chức được phân phó vào đội của chị ạ!

- Cắt. Tinh Đình Hi sao? Thế em có biết chị là ai không?

- Lúc nãy em nghe họ gọi chị là bác sĩ Hứa. Chị chắc là...Hứa Hoàng Tố Di.

- Cắt. Thế em đã nghe nói gì về chị chưa?

- Em nghe nói chị không có năng lực, chỉ dựa vào thế lực để làm ở đội tinh anh. Nhưng em có tìm hiểu về chị rồi, một người giỏi giang như chị không thể nào là dựa vào thế lực được, có lẽ vì lý do nào đó mà mới thành như bây giờ.

- Cắt. Em tại sao lại tìm hiểu về chị?

- Em thấy chị rất xinh đẹp ạ!

Tố Di bất ngờ đến mức dừng lại, nhìn lên gương mặt đang nói cười vui vẻ kia.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Vâng, chỉ vậy thôi ạ!

- Thật bất ngờ đấy, cô bé à. Cắt.

5 phút nữa trôi qua, đã hoàn thành tái cấu trúc động mạch.

- Tôi sẽ tiếp tục bước tái cấu trúc thần kinh, đồng thời thực hiện khâu gân.

Lâm Tuyết Kỳ đứng bên sớm đã tức đến trên đầu bốc hỏa rồi, suýt thì hét lên với Tố Di.

- Bác sĩ Hứa, tôi biết là cô muốn thể hiện với hậu bối. Nhưng cô chắc gì đã làm được, đừng có đùa nữa!

Tố Di vẫn cứ lạnh ngắt nhìn sang Lâm Tuyết Kỳ.

- Bác sĩ Lâm, tôi nói tôi có thể, tức là có thể. Hay cô và tôi cứ cược đi, tôi làm được, cô phải rời khỏi đội của tôi. Tôi làm không được, tôi lập tức rời đội. Thế nào?

Lâm Tuyết Kỳ nghĩ bụng Tố Di chắc chắn không làm được, mở cờ trong bụng, vui vẻ đồng ý, chờ xem trò cười của cô. Tinh Đình Hi bây giờ nhìn Lâm Tuyết Kỳ mà mọi người nói vô cùng lương thiện lại dùng ánh mắt đáng sợ đó mà nhìn Tố Di, nhất thời mất tập trung.

- Đình Hi, tập trung, tiếp tục khâu.

- Dạ? Bác sĩ vừa gọi em là gì ạ?

Tố Di nhất thời tập trung quá không để ý, gọi thẳng tên Tinh Đình Hi.

- À...Xin lỗi nhé, nếu em không thích thì tôi...

- Không, không ạ! Bác sĩ cứ gọi em là Đình Hi, em không ý kiến gì cả!

Tinh Đình Hi vô cùng vui vẻ, Tố Di cũng bị chọc cười.

- Được rồi, tập trung. Cắt.

Theo tiếng gọi của Tố Di, Tinh Đình Hi cũng hợp tác nhanh chóng hoàn thành bước tái cấu tạo thần kinh trong 5 phút.

- Tiếp theo sẽ khâu gân trong 5 phút.

Tinh Đình Hi giật mình, tiến hành khâu gân gì mà trong 5 phút? Cô ấy là siêu nhân à, hay là thần tiên? 5 phút mà tiến hành khâu gân, đúng là điên thật!

Tinh Đình Hi kéo kính lên giúp cô. Cô dùng kéo kéo gân lên.

- Kim.

Tinh Đình Hi nhận lấy kim, cô nhắc nhở.

- Bên phải. Đúng rồi. Tiếp tục.

- Lên trên một chút.

Theo từng tiếng của cô, cô cùng Đình Hi hoàn thành trong 5 phút.

- Được rồi. Chỉ Dexon.

Cô lại khâu lại với tốc độ nhanh chóng.

- Còn lại 2 phút cuối.

- Cắt.

Họ lại tiếp tục hợp tác. Y tá thông báo.

- Còn 1 phút.

Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng của Tố Di.

- Cắt.

- Được rồi. Ống hút.

- Rửa vết thương. Cắt.

- Kết thúc, tắt máy Tourniquet. Bác sĩ Thường, có xuất huyết không?

- Không có, huyết áp 110/70, mạch đập ổn định

Tinh Đình Hi thở phào cảm thán.

- Tiến hành phẫu tích, tiếp đó tiến hành tái cấu trúc động mạch, tái cấu trúc thần kinh, cuối cùng nối gân. Vậy mà chỉ trong 30 phút. Chị đúng là lợi hại đấy!

Cô chỉ mỉm cười gật đầu, nhìn sang Lâm Tuyết Kỳ đang bất ngờ, cô cũng chẳng nói gì. Bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Cô ta tức giận ném nón phẫu thuật vào thùng rác. Vừa đúng lúc Tố Di bước ra, cô ta không nói gì mà lườm cô một cái rồi bỏ đi.

Cô cũng không rảnh quan tâm. Tinh Đình Hi chạy ra.

- Bác sĩ, chị cùng em đi ăn sáng nhé?

- À, tôi ăn lúc sáng rồi.

Đình Hi có vẻ chán nản.

- Vậy sao? Tiếc thật.

- Thôi em đi ăn đi, bác sĩ phẫu thuật phải chăm sóc bản thân thạt tốt!

- Vâng!