Bác Sĩ Ngoại Khoa Xuyên Về Dân Quốc Thành Bé Đáng Thương

Chương 2: Xuyên thư




Trải qua chín mươi năm dài đằng đẵng, ở mùa hè năm thứ hai mươi hai của Trung Hoa Dân Quốc, Bác sĩ Diệp chợt hiểu tâm tình cạn cmn lời của cư dân mạng sau này.

Bởi vì công tác ở nước ngoài lâu cho nên thời gian rảnh Diệp Nhất Bách thích xem phim Trung Quốc, cũng không chú tâm, chỉ mở TV nghe ngôn ngữ quen thuộc rồi làm việc của mình, việc này khiến anh dấy lên cảm giác yên tâm không nói thành lời.

Vào những năm đầu khi internet còn chưa phát triển, tìm phim trên mạng rất khó, bác sĩ Diệp thể loại nào cũng cân được, từ hành động cho đến cổ trang, dù sao anh chỉ nghe tiếng.

《 Kim Lăng yên hoa lục 》chính là bộ phim anh đã từng nghe qua, được chuyển thể từ hồi ký của Diệp Phương, một tài nữ ở Trung Hoa Dân Quốc. Đây là một trong số ít những bộ phim truyền hình chế tác hoàn chỉnh mà anh tìm thấy vào thời điểm đó, thậm chí thời điểm Diệp Nhất Bách nhàm chán còn xem đến hơn hai lần.

Ví dụ như, Diệp Nhàn nhảy sông, Trương Tố Nga nhảy sông, Trầm Phú bị bắt vào tù...

Diệp Nhất Bách gắt gao mím chặt môi, nói cách khác, bao gồm cả nguyên chủ, sông Hoàng Phố mới là điểm tập kết cuối cùng của bọn họ???!!!

Ngày hôm qua, Diệp Nhất Bách không nỡ nói với Trương Tố Nga rằng nguyên chủ ngã xuống nước sinh bệnh không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là tự mình nhảy sông Hoàng Phố tự sát.

Chiều hôm đó, sau giờ học, nguyên chủ được lão sư gọi lên văn phòng.

Lão sư ngày thường coi trọng cậu vẻ mặt phức tạp, đưa cho cậu một tấm áp phích, phía trên áp phích là một tấm bảng đèn nhiều màu sắc với dòng chữ " Thành phố phương Đông không ngủ", phía dưới còn có một bức tranh rất đẹp, một người phụ nữ cầm micro.

"Đây là chị gái cậu đi, Nhất Bách. Văn phòng Ngoại giao kiểm tra lí lịch rất nghiêm ngặt, họ sẽ không tuyển người có bối cảnh gây tranh cãi. Hơn nữa..." Lão sư dừng lại một chút, nhìn cậu với ánh mắt dò xét.

"Làm chuyện gì đều phải tự lượng sức mình, chi phí của Thánh Ước Hàn thực sự rất cao. Tôi nghĩ rằng phí sinh hoạt bình thường của cậu không nhỏ, nếu nhà các cậu để một người phụ nữ đi kiếm số tiền này bằng cách này, tôi cảm thấy cậu không cần đến trường học nữa."

Tiểu thiếu gia lúc ấy vừa hoảng sợ, vừa xấu hổ, vừa tức giận, cậu ta biết tỷ tỷ Diệp Nhàn ra ngoài làm việc phụ giúp gia đình, nhưng chưa bao giờ biết công việc của chị ấy lại là đào hát vũ trường.

Mắt tiểu thiếu gia đỏ hoe chạy về hỏi Trương Tố Nga, lúc bà ấp úng trả lời cậu ta mới biết được, thì ra chi phí chu cấp mà Diệp gia cho chỉ đủ trả học phí cho cậu, còn nhà bọn họ áo cơm không lo hoàn toàn dựa vào tỷ tỷ Diệp Nhàn đi hát đổi về.

Vốn nghĩ mình chính là cứu tinh trụ cột, cả nhà phải dựa vào cậu làm quan ngoại giao mới có thể một đường nở mày nở mặt quay về Diệp gia, có thể cho mẹ và chị gái chỗ dựa, nhưng đột nhiên phát hiện thì ra mình mới chính là gánh nặng, tất cả những gì cậu có bây giờ đều là nhờ chị gái hi sinh mới có được.

Nguyên chủ là một người có lòng tự trọng cao, nếu đã không đã không nghẹn một hơi làm quan ở bộ ngoại giao rồi mới quay về Diệp gia, kinh hồn nghe thấy sự thật này, trong lòng bi phẫn tràn trề chạy ra khỏi nhà, suy nghĩ lẩn quẩn rồi nhảy xuống sông Hoàng Phố.

Tuy rằng nhanh chóng được cứu nhưng người tỉnh lại không phải nguyên chủ, mà là anh, người thuộc về thời gian của chín mươi năm sau.



"Ngươi...ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Trầm Phú thấy bạn tốt nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, từng đợt da gà kéo nhau nổi rần rần.

Diệp Nhất Bách nhìn từ trên xuống dưới Trầm Phú, mũm mĩm, da dẻ mịn màng, cười lên có chút lưu manh, so với diễn viên đóng vai Trầm Phú trong TV tốt hơn nhiều.

"Ngươi, thích tỷ tỷ của ta?" Diệp Nhất Bách nhớ rõ Trầm Phú là bởi vì Diệp Nhàn mà không ngừng ngáng đường nam nữ chính, cuối cùng bị bạn tốt của nam chính tống vào tù.

Trầm Phú giật nảy mình nhảy cao ba thước, trọng lượng thân thể đáp đất, phát ra tiếng "ầm" rất lớn.

"Ngươi......ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta......ta không có......"

Người ở thời đại này có lẽ không quen với phương thức hỏi thẳng thừng của Diệp Nhất Bách, nếu không tiểu mập mạp đầu lưỡi sẽ không đơ cứng, miệng hé ra đóng vào một câu cũng không nói được.

"Nga, không có a." Diệp Nhất Bách gật đầu, bình tĩnh xoay người đi xuống cầu thang.

Trầm Phú mặt đỏ bừng đứng ngốc ở đó, mãi cho đến khi Diệp Nhất Bách chuẩn bị bước ra khỏi nhà mới phát hiện, vội vàng chạy theo, lúc đi xuống cầu thang suýt chút nữa vấp chân mình, biến thành một quả bóng lăn xuống.

"Ta......ta thật sự không có, chị ngươi cũng là chị ta, thật sự, thề luôn." Trầm Phú vừa chạy theo vừa giải thích.

Hai người lần lượt lên xe, khi xe chuẩn bị lăn bánh, Trương Tố Nga mang giày cao gót ở trên đường chạy đến,

"Ai nha, bác tài, chờ một chút," Nàng vừa chạy vừa kêu to.

Diệp Nhất Bách kéo cửa kính xe lên, còn chưa kịp nói gì, trong tay đã bị nhét vào một nắm cơm nóng hầm hập, "Điểm tâm mang theo ăn trên đường, hôm nay cái sạp đầu phố chưa mở, đi một con phố nữa mới mua được, thiếu chút nữa không kịp rồi."

Chạy một đường nên trán Trương Tố Nga lấm tấm mồ hôi, đôi mắt Diệp Nhất Bách cong thành hình lưỡi liềm, khóe miệng nhếch lên, hai bên má hiện ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp.

"Mẹ." Anh trịnh trọng nói: "Một nhà chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt."

Anh tuyệt đối sẽ không để sông Hoàng Phố trở thành mồ chôn của bọn họ!

Trương Tố Nga sửng sốt, ngạc nhiên trước sự nghiêm túc đột ngột của con trai mình, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, nàng cười ra tiếng, "Đương nhiên, con đi học đi, phần còn lại giao cho mẹ!"

Nhìn thấy Trương Tố Nga nháy mắt sục sôi ý chí chiến đấu trở lại, Diệp Nhất Bách nghẹn ngào nuốt tất cả lời sắp nói vào trong bụng.

Anh thật sự không phải ý này.......

......

Diệp Nhất Bách cùng Trầm Phú đều là sinh viên năm cuối khoa ngoại ngữ của đại học Thánh Ước Hàn. Giống như các trường đại học thời sau, đại học Thánh Ước Hàn thực hiện hệ thống tín chỉ. Đến năm cuối, tín chỉ của sinh viên gần như hoàn thành, tất cả mọi người vì công việc sau khi tốt nghiệp đã chuẩn bị những bước đầu tiên.

Ví như nguyên chủ muốn được nhận vào văn phòng ngạo giao, học sinh trong trường không phú cũng quý, mục tiêu đều rất rõ ràng, nguyên chủ thật sự không dễ dàng gì mới nổi bật như vậy trong nhóm người đó và được nhận vào văn phòng ngoại giao.

Nhưng nếu không dễ dàng....chẳng lẽ anh phải dừng cầm dao mổ lại đổi nghề làm ngoại giao sao?

Trong khi Diệp Nhất Bách đang suy nghĩ, chiếc xe dừng lại trước cổng trường.

Hai người vừa xuống xe, còn đứng đứng vững chân, liền nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng cười lạnh:

"Ô ai đây? Không phải là Diệp đại thiếu gia sao? Nhân vật nổi danh ở Hoàng Châu, con cả của Diệp gia giàu có, ai ngờ đâu sự thật chỉ là một tên ăn bám vào đồng tiền nữ nhân hát rong đi học, còn là con của vợ lẽ. Cười chết rồi, cư nhiên còn có liêm sỉ vác mặt mũi đến trường."

Diệp Nhất Bách nghe tiếng nhìn lại, đó là một người đàn ông mặc tây trang gầy gò, anh ta khoanh tay trước ngực, ngẩng mặt nhìn Diệp Nhất Bạch với vẻ mặt khinh thường.

Từ Sướng, người hầu của Quách Văn Giác,

Diệp Nhất Bách liếc mắt nhìn chiếc xe bên cạnh Từ Sướng, không ngoài dự kiến nhìn thấy một bóng người thấp thoáng bên cửa sổ.

Giọng nói của Từ Sướng không nhỏ, hơn nữa Diệp Nhất Bách thành tích hoàn hảo, diện mạo xuất chúng khiến anh trở thành nhân vật nhận được sự chú ý nhất trường.

Trầm Phú chau mày, cậu tiến lên một bước định nói chuyện, lại bị Diệp Nhất Bách túm trở về.

"Cổ ngẩng cao thế này có đau không?" Diệp Nhất Bách nhìn Từ Sướng.

Cột sống có một vùng chống sốc, vượt qua góc độ nhất định nó sẽ gây cảm giác đau nhức và khó chịu. (tra trên baidu =)))

Diệp Nhất Bách đoán rằng Từ Sướng đại khác nghĩ muốn biểu hiện một loại tư thế ở trên cao nhìn xuống các kiểu, nhưng do hạn chế của phần cứng cột sống làm gã phải ngẩng đầu lên, điều này còn tệ hơn nhiều.

Từ Sướng sửng sốt, thật lâu sau mới ý thức được lời nói của Diệp Nhất Bách có ý tứ gì, nhất thời tức giận nói: "Ngươi đừng nói những chuyện không đâu cũng không khiến ta quên việc ngươi là con của vợ lẽ thấp kém..."

"Thì sao? Ngươi khinh thường con trai vợ lẽ sao?" Không đợi Từ Sướng nói xong, Diệp Nhất Bách cũng đã mở miệng, anh liếc nhìn phản ứng xung quanh cùng bóng người trong xe phía sau Từ Sướng, trên mặt anh lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Dân quốc không thể so với thời sau, đây là thời đại của những biến đổi nghiêng trời lệch đất, tư tưởng xưa cũ và tư tưởng mới đang giằng co xung đột, rất nhiều hậu nhân đời sau cũng không biết nên bày ra vẻ mặt nên khóc hay nên cười, ở lúc đó lại xem đây là chuyện đương nhiên.

Cũng giống như chuyện thê thiếp ở Trung Hoa Dân Quốc. Năm 1930, chính phủ Kim Lăng đã ban hành luật dân sự về hôn nhân gia đình, về cơ bản bãi bỏ chế độ đa thê. Từ quan điểm của các thế hệ sau, vì chế độ thê thiếp bãi bỏ nên đương nhiên chế độ một vợ một chồng được thiếp lập.

Thực tế lại không phải như thế.

Danh "thiếp thất" chỉ bị bãi bỏ trong luật, mà nhóm thiếp thất này nhanh chóng biến hóa thành vợ bé, không chỉ có thể tự mình nâng cao địa vị, ngay cả đứa con khi sinh ra đều có cơ hội thăng tiến trong xã hội.

Như vậy không phải là bãi bỏ, mà là "cải thiện".

Lại nói tiếp ở xã hội mới, mọi người đều ngang hàng, những kẻ nói chuyện cung phi, tiết hạnh đều là tàn dư phong kiến cần phải dọn sạch.

Thánh Ước Hàn một học kỳ hai trăm đồng bạc, học sinh trong trường đều có bối cảnh gia đình không tầm thường, trong đó có mẹ là vợ cả nhiều thì con của vợ bé sinh ra lại càng nhiều. Từ Sướng này một lời khinh thường địa vị của vợ bé đã đắc tội không chỉ với một mình Diệp Nhất Bách.

Quả nhiên trong đám người đã có rất nhiều những cái nhíu mày, nhưng Từ Sướng vẫn không để ý, gã ta vẫn đang kêu gào. Nhìn Từ Sướng càng nói càng hăng chủ đề nhạy cảm này, ý cười Diệp Nhất Bách càng tăng lên.

Tính tình của Diệp Nhất Bách không tốt cũng chẳng xấu, khi đối mặt với bệnh nhân, nụ cười của bác sĩ Diệp tươi như xuân về hoa nở, khiến người ta có cảm giác tựa như gió xuân nhẹ nhàng, nhưng khi quay người đối mặt với những bác sĩ thực tập lại có bộ mặt khác. Bất kì người nào sai phạm đều bị anh mắng đến nỗi hoài nghi nhân sinh.

Suy cho cùng, công việc của bác sĩ vốn không bình thường, nhất là với những người cầm dao mổ, những sai sót nhỏ nhặt nhất cũng sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Tuy nhiên, khi đối mặt với những người như Từ Sướng, anh không thể dịu dàng như đối xử với bệnh nhân, cũng không thể thô bạo khi đối xử với cấp dưới, Diệp Nhất Bách đột nhiên nhận ra lợi ích của "nghệ thuật ăn nói" mà bộ phận hành chính kiếp trước tôn sùng quả thật có chỗ tốt.

"Dựa theo những gì ngươi nói, bạn tốt Quách Văn Giác của ngươi cũng là con vợ lẽ." Anh nhìn Từ Sướng, nghiêm túc nói.

Từ Sướng nghe vậy cả kinh, sắc mặt hồng lên vì tức giận nháy mắt trắng bệch, theo bản năng nhìn cửa kính xe bên cạnh, nhẹ giọng giải thích: "Ý của ta không phải như vậy, Văn Giác, ta......"

Cha của Từ Sướng là cấp dưới của cha Quách Văn Giác. Từ gia ở Thượng Hải có chỗ đứng là nhờ vào Quách gia nâng đỡ, Từ Sướng đắc tội ai cũng không dám đắc tội đến Quách Văn Giác.

Trong xe, Quách Văn Giác không có chút phản ứng nào.

Từ Sướng dường như có chút lo lắng, không thèm để ý đến Diệp Nhất Bách nữa, cố gắng giải thích với cửa sổ xe.

Trận này biến hóa cực nhanh khiến Trầm Phú ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, cậu nhìn Diệp Nhất Bách bên cạnh, người hai ba câu đã đào hố Từ Sướng, nháy mắt hình tượng của Diệp Nhất Bách trở nên cực kỳ vĩ đại.

"Nhất Bách, chúng ta đi thôi." Thấy Từ Sướng không thèm để ý bọn họ nữa, Trầm Phú kéo ống tay áo Diệp Nhất Bách, nhẹ giọng nói.

Diệp Nhất Bách lắc đầu, nhét cơm nắm ăn dở vào tay Trầm Phú, từ trong túi lấy ra chiếc khăn lau khóe miệng, lau tay, sau đó thong thả đi đến bên cạnh Từ Sướng.

Từ Sướng vẫn đang lắp bắp giải thích nhưng cửa sổ xe vẫn không hạ xuống một li nào.

Diệp Nhất Bách đẩy Từ Sướng sang một bên, giơ tay gõ cửa sổ.

"Ngươi làm gì vậy!" Từ Sướng giận dữ nói.

Diệp Nhất Bách không để ý tới gã, thấy trong xe không có phản ứng nào, lại gõ tiếp.

Hai ba giây sau, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Quách Văn Giác.

"Là Nhất Bách sao? Nghe nói hôm qua ngươi không cẩn thận rơi xuống nước, ta còn cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn cậu khỏe thế này, tôi đã yên tâm rồi."

Cố dặn lòng kìm nén để không cho khuôn mặt tươi cười kia một đấm, bác sĩ Diệp cũng bày ra nụ cười giả tạo không kém: "Văn Giác a, đã làm ngươi lo lắng rồi."

Thấy Quách Văn Giác thành công bị mình làm cho buồn nôn, Diệp Nhất Bách tiếp tục nói: "Quan hệ giữa chúng ta hữu hảo như thế, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta thì có thể trực tiếp nói nha. Đừng như hôm nay không nói gì mà để cho chó sủa loạn, mất cảm tình đôi bên lắm."

Bác sĩ Diệp sống ba mươi năm cũng không hiền lành gì, trí nhớ nguyên chủ anh đã rà soát hết một hồi liền biết được Từ Sướng vì sao lại nhảy vào kiếm chuyện, lúc mà văn phòng ngoại giao đến tìm người có năng lực phù hợp tổ chức một cuộc thi, Quách Văn Giác chỉ đứng sau một người là Diệp Nhất Bách.

Nói cách khác, nếu Diệp Nhất Bách buông tha cho danh ngạch, vị trí kia tám chín phần sẽ trở thành của Quách Văn Giác.

Giọng nói của Diệp Nhất Bách rất nhỏ, chỉ có Quách Văn Giác và Từ Sướng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt Quách Văn Giác lập tức đông cứng, sắc mặt Từ Sướng trong nháy mắt tái xanh. Từ đỏ thành trắng, trắng thành xanh như tắc kè, Diệp Nhất Bách cảm thấy tâm tình mình sảng khoái hơn rất nhiều.

Ân, còn sống, thật là tốt.