“Tiểu Trình đã lâu không gặp cháu rồi! Vị này chính là bạn trai cháu sao?” Bà chủ Lâm cười đánh giá Lục Nhất Phương, lại tán thưởng nhìn Trình Hiểu Cát nói, “ Ánh mắt Tiểu Trình thật không sai.”
“ Dì Lâm đừng đoán mò, anh ấy không phải bạn trai cháu, anh ấy là hàng xóm khi còn nhỏ của cháu tên là Lục Nhất Phương.” Trình Hiểu Cát vội vàng giải thích.
“A? Không phải bạn trai sao, là dì nói linh tinh.”Dì Lâm nói, “Hôm nay vẫn như cũ sao?”
“Dì Lâm ơi phiền dì cho ít cay hơn ngày trước nha.” Trình Hiểu Cát ở trên giường bệnh nằm hơn một tuần, mỗi ngày ăn chút canh suông nhạt nhẽo, dạ dày đã đã trở nên thanh đạm hơn. Suy xét đến việc Lục Nhất Phương không thể ăn quá cay, cô đành nhân từ đổi thành hơi cay, hơi cay là thỏa hiệp cuối cùng của cô đấy.
“Được được, hai đứa ngồi chờ một lát, để dì bảo chú Lâm đi làm.” Dì Lâm vội vàng chạy ra sau bếp.
Trình Hiểu Cát tìm vị trí, ý bảo Lục Nhất Phương ngồi xuống, Lục Nhất Phương chau mày, hình như không vừa lòng địa điểm cô chọn cho lắm.
“Lục Nhất Phương, anh không thích quán này à?”
Lục Nhất Phương lắc đầu, “Em vừa mới làm phẫu thuật,đã ăn đồ ăn khẩu vị nặng như vậy, Trình Hiểu Cát, em sống thật biết cách giày vò bản thân mình!”
“Cái này không phải là có bác sĩ là người quen sao, tôi sợ cái gì? Anh không thể thấy chết mà không cứu?” Trình Hiểu Cát vỗ vỗ bờ vai của anh, làm bộ lôi kéo làm quen.
Lục Nhất Phương đem tay Trình Hiểu Cát từ trên vai để xuống dưới, ghét bỏ nói, “ Anh sẽ không cứu người bệnh đi tìm đường chết.”
Trình Hiểu Cát đang định hướng tới anh động thủ thì nghe được nơi xa truyền đến tiếng gọi nhiệt tình, “Cô Trình! Cô Trình!”
Chỉ thấy năm sáu thiếu niên trẻ tuổi đi tới đều gọi ầm ầm “Cô Trình”. Đều là sinh viên của Trình Hiểu Cát.
Thẩm Dực mặc áo khoác màu trắng, tóc cắt ngắn đặt mông ngồi ở bên cạnh Trình Hiểu Cát, quan tâm hỏi: “Cô Trình, em nghe chủ nhiệm Hoàng nói cô bị bệnh, cô bị bệnh gì vậy?”
“Không có việc gì, không có việc gì, đều là vấn đề nhỏ, đã ổn rồi.” Trình Hiểu Cát cười ha ha, lại hỏi bọn họ, “Thẩm Dực, các em ở chỗ này làm gì? Ăn chưa?”
Thẩm Dực vẫn chưa trả lời cô, mà đem ánh mắt nhìn Lục Nhất Phương, hỏi Trình Hiểu Cát, “Vị này chính là … Cô Trình……?” Người nào?
“Anh ấy là hàng xóm khi còn nhỏ của cô, giới thiệu một chút, đây là Thẩm Dực, đây là Lục Nhất Phương.” Trình Hiểu Cát vì hai người giới thiệu.
Lục Nhất Phương hướng tới Thẩm Dực cùng những bạn học khác gật gật đầu, Thẩm Dực vẫn duy trì cảnh giác đánh giá, “ Cô Trình, bọn họ đều đã ăn nhưng em còn chưa ăn có thể cùng hai người ăn được không?”
Thẩm Dực nhìn về những bạn học phía sau, các bạn học đều phụ họa: “Đúng đúng đúng, cô Trình chúng em vừa mới ăn chỉ có tên này đến muộn nên chưa được ăn,”
Trình Hiểu Cát có chút xấu hổ nói: “Bữa cơm này do bác sĩ Lục mời, cô đương nhiên là không ý kiến.”
Cô ngửa đầu nhìn Lục Nhất Phương, dò hỏi ý kiến của anh, “Lục Nhất Phương, anh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Dực mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lục Nhất Phương, “Bác sĩ Lục, anh có để ý tôi ăn cùng không?”
Ở mọi người đều cho rằng Lục Nhất Phương sẽ gật đầu tỏ vẻ không ngại nhưng anh lại nói câu: “Xin lỗi, tôi để ý.”
Sắc mặt Thẩm Dực bằng mắt thường có thể thấy được là đen như đít nồi……