Thấy cô kích động như vậy, thậm chí so với lúc anh nói thích cô còn hưng phấn hơn, Lục Nhất Phương cảm thấy có chút hối hận, tự dưng muốn đưa cô đi gặp người đàn ông khác là sao?
Tuy rằng Lục Nhất Phương rất nguyện ý cùng cô ở chỗ này ngây ngốc, nhưng bệnh viện vừa mới báo, anh phải chạy đến bệnh viện.
Chờ Trình Hiểu Cát hơi bình phục tâm tình một chút, Lục Nhất Phương mới nói: “Tiểu Cát, bệnh viện có việc tìm anh, anh phải đi trước một chuyến, em về nhà trước, anh sẽ về với em cùng ăn cơm tối.”
Trình Hiểu Cát hiểu, nghề bác sĩ này gọi đến là phải đến, “Dạ, vậy anh đi trước đi, em ngồi một lúc nữa sẽ về.”
“Được.” Lục Nhất Phương đi trả tiền xong rồi vội vàng đến bệnh viện.
Trình Hiểu Cát một mình ngồi ở trong tiệm, nghĩ đến chuyện hai ngày này đã xảy ra, làm cô có loại cảm giác không chân thật, cũng có cảm giác không yên ổn.
Cô nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Manh Manh, lần này điện thoại chỉ vang lên hai tiếng một chút rồi nhanh chóng có người nghe.
“Alo! Trình Hiểu Cát, bà còn biết gọi điện thoại cho người ta!” Bên kia truyền đến tiếng Liễu Manh Manh vang dội.
“Này, không phải nghĩ đến việc bà bận sao? Không có việc gì nên không dám quấy rầy bà đó!” Trình Hiểu Cát chột dạ nói, trong khoảng thời gian này, chuyện phiền lòng quá nhiều, Liễu Manh Manh có nhắn tin cho cô, cô trả lời có chút không đủ tích cực cho lắm.
“Được rồi được rồi, biết là về điểm này bà có chút cẩn thận. Có phải bận rộn cùng người đàn ông nào phải không?” Liễu Manh Manh căn bản không thèm để ý chuyện này, “Hôm nay sao rảnh rỗi vậy, đến tìm mình tâm sự?”
“Hôm nay ông chủ lòng dạ hiểm độc kia còn khổ dịch bà không?” Trình Hiểu Cát nghĩ nói trong điện thoại một chốc cũng nói không rõ, dứt khoát hẹn cô ấy ra.
“Hazzz, đừng nói nữa, gần đây ông chủ cứ âm dương quái khí thế nào ấy, cho mình nghỉ mấy ngày cơ, bà nói xem có phải dây thần kinh nào bị chập mạch không?” Liễu Manh Manh nhắc tới đến ông chủ vô lương tâm kia, luôn bôi đen không có điểm dừng.
Trình Hiểu Cát: “Vậy chúng ta gặp mặt một chút được không, vừa lúc mình cũng có chuyện muốn cùng bà nói.”
Liễu Manh Manh: “Được, mình cũng đang muốn tìm bà đấy! Gần đây mình cũng dính phải chuyện cẩu huyết lắm, trong điện thoại cũng không nói rõ.”
Hai người cứ ăn nhịp với nhau như vậy, hẹn nhau ở trung tâm mua sắm cạnh bờ sông.
Cúp điện thoại, Trình Hiểu Cát nhắn cho Lục Nhất Phương qua WeChat, nói cho anh biết, buổi tối không cần chờ cô cùng ăn cơm, cô muốn cùng ăn với bạn.
Lục Nhất Phương rất nhanh đã trả lời lại, “Được, em ăn xong gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
Trình Hiểu Cát: “Dạ, được.” Trả lời xong cô hướng sông nhỏ đến trung tâm mua sắm.
Lúc Trình Hiểu Cát đến, Liễu Manh Manh còn ở trên đường, giao thông thành phố C ở trung tâm đoạn đường, kẹt xe là chuyện thường, còn không biết mất bao lâu mới có thể đến. Cô tùy ý quẹo vào một tiệm bánh ngọt, cũng đem vị trí chia sẻ cho Liễu Manh Manh, sau đó ngồi chờ cô ấy tới.
Nửa giờ sau, Liễu Manh Manh mới xuất hiện ở tiệm bánh ngọt Trình Hiểu Cát chờ, cô ấy mặc một áo khoác gió màu nâu nhạt, một cây đai lưng đem tinh tế khoe vòng eo thon không bỏ sót, tóc dài uốn xoăn, son môi đỏ thắm, có vẻ thành thục kiều diễm.
Trình Hiểu Cát nhìn cô ấy xong, nhìn lại bản thân, một áo khoác lông vũ bình thường, quần jean bó sát người, một đôi giày thể thao, để mặt mộc, giống học sinh trung học.