Trình Hiểu Cát bị Lục Nhất Phương kéo lên xe, cô ngập ngừng hỏi: “Lục Nhất Phương, đó là Thẩm Diệc Hàm đấy,sao anh không chào hỏi một tiếng?”
Mặt Lục Nhất Phương không cảm xúc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trầm giọng hỏi: “Em hy vọng anh và cô ấy chào hỏi nhau?”
Trình Hiểu Cát hoảng loạn xua tay, “Anh cùng không cùng ấy chào hỏi, liên quan gì đến tôi, tôi có cái gì hy vọng hay không hy vọng?”
Lục Nhất Phương trầm mặc một trận, không có trả lời, tự khởi động xe, trực tiếp đi về nhà. Trình Hiểu Cát thấy anh trầm mặc, tâm tình rất bực bội, đồn đại năm đó, Thẩm Diệc Hàm làm chuyện có lỗi với anh, cho nên lại một lần nữa nhìn thấy cô ta, mới tuyệt tình như vậy, chào hỏi người ta cũng bủn xỉn.
Cô muốn nói chút gì để an ủi Lục Nhất Phương một chút, nhưng lấy danh nghĩa gì chứ? Trình Hiểu Cát tự giễu cười cười, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, chỉ nhìn đèn đường lùi lại phía sau, cuối cùng bao phủ tầm nhìn.
Sắp về đến nhà, Trình Hiểu Cát nói: “Tôi ăn hai củ khoai lang nướng nên giờ ăn không vô.”
“Anh đưa em về nhà.” Lục Nhất Phương vẫn là vẻ mặt không có tình cảm.
Xe một đường chạy vào tiểu khu, ngừng ở dưới lầu, Lục Nhất Phương nói: “Em đi về trước đi, anh đi ăn một chút.”
Trình Hiểu Cát gật gật đầu, mở cửa xuống xe, Lục Nhất Phương chờ cô đi vào, mới chạy xe đi. Còn chưa đi xa, anh lại nhận được tin nhắn ngày hôm qua vẫn là dãy số đấy, vẫn là một tấm ảnh như cũ, ở nhà ăn đại học C, Thẩm Dực ôm Trình Hiểu Cát vào trong lòng, hai người giống như đang thân mật nói chuyện với nhau, nội dung tin nhắn là: “ Cô giáo trường đại học C cùng sinh viên ôm nhau thật lâu, uổng cho người làm cô.”
Lục Nhất Phương dừng xe lại, gọi cho số đó, điện thoại vang lên một lúc, vẫn không ai nghe. Anh trả lời tin nhắn nói: “Tần Nhu, tiệm cà phê Xuân Hạ ở gần trường đại học C, nếu không đến tự gánh lấy hậu quả.”
Chẳng được bao lâu, dãy số xa lạ trả lời: “Được.”
Lúc Lục Nhất Phương tới tiệm cà phê, Tần Nhu đã tới rồi, cô ta mặc một áo khoác màu nâu nhạt ngồi ở một góc, đối mặt cửa ra cửa, lần này tóc để xõa nhìn rất nhẹ nhàng, giả vờ thục nữ, cùng bộ dạng trước đây khác nhau như trời với đất. Thấy anh vừa đến, Tần Nhu đã thấy được anh, vẫy vẫy tay với anh.
Thấy anh đi qua, Tần Nhu có chút vội vàng đứng lên, “Bác sĩ Lục, anh đã đến rồi?”
Lục Nhất Phương không có trả lời, tìm ghế ngồi xuống.
Tần Nhu lại hỏi: “Bác sĩ Lục, anh muốn uống gì không?”
Thái độ của Lục Nhất Phương lạnh nhạt, “Không cần.”
Tần Nhu thấy bản thân vài lần mặt nóng dán mông lạnh, khó chịu, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Lục, vậy anh hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?”
Lục Nhất Phương: “Tôi là tới cảnh cáo cô, nếu tiếp tục ác ý bôi đen Trình Hiểu Cát, tôi sẽ khiến cô biết thế nào là hối hận.”
Lục Nhất Phương giống như thay đổi một người khác, áp lực cường thế ép Tần Nhu thở không nổi, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng, “Theo như lời em nói đều là sự thật, anh tin hay không tùy thích!”
Mắt Lục Nhất Phương nguy hiểm nheo lại, “ Nếu cứ tiếp tục bịa đặt, tôi có rất nhiều biện pháp làm cho cô hối hận.”