Nhìn chằm chằm đến mức Trình Hiểu Cát bật cười mỉa mai, “Không có, không có, trước kia là bạn học, quan hệ bạn học …… Ai da!” Còn chưa có nói xong, bụng lại một trận đau vô cùng, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, y tá Văn cũng không lôi kéo cô bát quái.
Y tá Văn đi rồi, nội tâm Trình Hiểu Cát kêu gào, Mưu sát! Mưu sát! Tuyệt đối là mưu sát! Khó trách vừa mới làm bộ không quen biết cô, thế nhưng lại muốn ở trên bàn mổ thần không biết quỷ không hay gi3t ch3t cô! Bị thù cũ che mắt Trình Hiểu Cát đã hoàn toàn đã quên bác sĩ Lục dặn dò y tá Văn chăm sóc cô……
Trình Hiểu Cát đau khổ truyền dịch hơn hai mươi phút,lúc này y tá Văn mới lại đây nói cho cô biết chuẩn bị tiến vào phòng phẫu thuật. Cô bị đẩy đến phòng phẫu thuật, bên trong chỉ có Lục Nhất Phương, cô giãy giụa ra sức túm cánh tay Lục Nhất Phương, đáng thương vô cùng hỏi anh, “Lục Nhất Phương, anh sẽ không dùng việc công để báo thù riêng,gi3t ch3t tôi chứ?”
Sắc mặt Lục Nhất Phương xanh đen giọng lạnh lùng nói: “Trình Hiểu Cát, anh là bác sĩ.”
Trình Hiểu Cát vốn định nói gì nhưng nghe được bên ngoài có người tới, vội vàng uy hiếp anh, “Lục Nhất Phương, tôi có bất trắc gì tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua anh! Mỗi ngày ở trong mơ tôi đến lấy mạng anh!”
Nhìn Trình Hiểu Cát giương nanh múa vuốt như vậy Lúc Nhất Phương nhịn xuống nụ cười muốn lan rộng, biến thành bác sĩ Lục cao lãnh.
Trình Hiểu Cát bị tiêm thuốc tê, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo chỉ là toàn thân không nghe lời cô không thể nhúc nhích.
Cô nhìn Lục Nhất Phương mặc áo màu xanh lam bận rộn ở vị trí bụng cô, nội tâm có chút hoảng hốt, vẫn luôn an ủi chính mình, cầu nguyện lương tâm Lục Nhất Phương chưa bị chó tha……
Phẫu thuật kết thúc trong lúc Trình Hiểu Cát còn đang miên man suy nghĩ, thuốc tê còn chưa biến mất, cô nặng nề đi ngủ đến lúc tỉnh lại đã ở trong phòng bệnh đã là 7 giờ sáng.
Lúc này Lục Nhất Phương vừa lúc lại đây kiểm tra phòng, theo lệ hỏi cô, “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?”
“Tôi đau chỗ này quá! Lục Nhất Phương ……” Trình Hiểu Cát đang chuẩn bị chất vấn anh hạ độc thủ với cô không nhưng phía sau đi theo mấy bác sĩ thực tập đành phải xấu hổ đem lời nói nghẹn trở về.
“Thuốc tê hết thì miệng vết thương đau là bình thường, cô nhẫn nại một ít đặc biệt phải chú ý chính là chưa đánh rắm không thể uống nước cùng ăn cơm.”
Trình Hiểu Cát thấy anh nghiêm túc thì cảm thấy cái mạng này vẫn còn cũng không cùng anh so đo, gật gật đầu, tiếp tục ở trên giường bệnh rầm rì.
Trình Hiểu Cát nằm một mình ở trên giường bệnh lại không thể ăn không thể uống, thật nhàm chán muốn tìm ít chuyện để dời lực chú ý, gọi cho Manh Manh bạn tốt của cô, điện thoại vang lên một lúc mới có người nghe, " A lô? Tiểu Cát Cát, bà nhớ thân thể cường tráng và dũng mãnh của mình à?”
Nghe lời không đứng đắn khiến Trình Hiểu Cát muốn cười, lại sợ miệng vết thương hở ra, vẻ mặt táo bón trả lời, “ Bớt đi, bà không thỏa mãn được mình, cường tráng với dũng mãnh có búa dùng.”
“Ha ha ha, nói thật, tìm mình chuyện gì, mình đang có cuộc họp mình phải trốn ra này.”
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là muốn tìm bà nói chuyện một lúc thôi, vậy mình tắt đây bà làm đi.” Nói xong liền điện thoại đi, ai, thật nhàm chán a!