Trình Hiểu Cát kinh ngạc nhìn anh, kéo kéo tay áo Lục Nhất Phương, anh khom lưng, nghiêng đầu nghiêm túc nghe cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không phủ nhận đi!”
Lục Nhất Phương để tai sát vào cô, tức giận nói: “Bác ấy cứ giới thiệu con gái của bác cho anh, em cứ hỗ trợ giả mạo một chút đi, tí nữa anh nấu cá ngon cho em ăn.”
Hơi thở ấm áp phun vào cổ Trình Hiểu Cát, làm cô không nói nên lời cái tư vị trong lòng đây là gì, nói: “ Tôi muốn ăn nhiều một chút!”
“Được.” Lục Nhất Phương sảng khoái đồng ý với cô.
Bác bán hàng thấy hai người chụm tai nói chuyện thân mật, hâm mộ nói: “Tuổi trẻ thật tốt! Nếu con gái bác có thể tìm được đối tượng như bác sĩ Lục vậy, dù bác nằm mơ sẽ bị bị cười tỉnh!”
Trình Hiểu Cát bị bác bán hàng nói vậy mặt đỏ ửng, cô ngẩng đầu đi nhìn Lục Nhất Phương thấy anh vẫn bình tĩnh vững vàng như cũ , mặt không chút thay đổi, tức khắc trong lòng cô lại không cân bằng, dựa vào cái gì da mặt anh lại dày như vậy?
Nghĩ như vậy, Trình Hiểu Cát không khỏi đứng thẳng người đã có chút héo rũ như cọng bún thiu của cô, muốn ép bản thân cùng Lục Nhất Phương tranh khí thế cao thấp, Lục Nhất Phương vỗ vỗ đầu cô, nói với bác bán hàng: “Nhưng có người sẽ không cười tỉnh đâu ạ.”
Bác bán hàng bị anh chọc cười, “Cô gái, con cũng rất tốt, hai người thật là xứng đôi.”
Khí thế của Trình Hiểu Cát đột nhiên bị kéo xuống, bị người khác mạnh mẽ ghép đôi, thật là xấu hổ, cô lôi kéo tay áo Lục Nhất Phương, bước nhanh rời đi, Lục Nhất Phương quay đầu lại hướng bác bán hàng chỉ chỉ Trình Hiểu Cát, nói: “Em ấy xấu hổ, cháu đi trước, chào bác.”
Bác bán hàng hiểu ý vẫy vẫy tay.
Về đến nhà, Trình Hiểu Cát vẫn ăn không ngồi rồi như cũ, Lục Nhất Phương ở phòng bếp bận trước bận sau. Trình Hiểu Cát tự biết bản thân quá lười biếng, rửa sạch quả nho, ăn nho rồi nhảy nhót ở xung quanh Lục Nhất Phương, thi thoảng nhét một quả cho anh.
Lục Nhất Phương: “Quên mất không hỏi em, hôm nay thi đấu thế nào?”
Trình Hiểu Cát: “Cái này còn phải hỏi sao? Tôi mang sinh viên đi, khẳng định là muốn xưng bá làm vua ở thành phố C.”
Lục Nhất Phương: “Vạn tuế!”
“Lấy quán quân, tôi làm hướng dẫn cũng vẻ vang.” Trình Hiểu Cát trong miệng đầy quả nho khoe khoang, “Tuổi trẻ thì sao? Cô giáo trẻ tuổi cũng có thể đưa sinh viên lấy quán quân!”
Lục Nhất Phương đem cá từ trong túi lấy ra, dùng nước sạch ngâm, trên mặt đầy ý cười nhìn nhìn cô, “Đúng vậy, trước nay Trình Hiểu Cát chỉ lấy lấy quán quân.”
Trình Hiểu Cát càng thêm đắc ý, khi nhìn thấy ánh mắt Lục Nhất Phương có chung tự hào, đột nhiên trong lòng cô nhảy lên một nhịp, che ngực lại, “Đó là!”
Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bếp, ở trên sô pha ngồi xếp bằng, cẩn thận suy nghĩ, vừa nãy nảy lên một nhịp, là sao vậy?
Sao tim cô lần nữa lại đối với Lục Nhất Phương lại loạn nhịp như vậy? Cô đè ngực xuống, giống như làm như vậy có thể làm cho tim cô im lặng chỗ, sẽ không nhảy loạn lên lần nữa.
Thẳng đến khi Lục Nhất Phương đem đồ ăn bưng hết lên bàn, Trình Hiểu Cát vẫn còn đang ngẩn người, anh đi đến trước mặt Trình Hiểu Cát, nhẹ nhàng gọi cô, “Thất thần cái gì? Mau đi ăn cơm!”
Trình Hiểu Cát hoàn hồn nhìn Lục Nhất Phương đang ở rất gần với cô, bị dọa ngã ngửa ra đằng sau, “Lục Nhất Phương, anh lại gần tôi như vậy làm gì! Muốn dọa chết tôi à!”