Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 55: Tự Mình Đa Tình Tự Mình Đau




Chú vừa nói chú lo lắng cho tôi ư? Haha nực cười làm sao

- Tôi chỉ cảm thấy trong tình huống ấy tôi không nên ở lại

Tôi nhìn chú nói, men rượu làm đầu óc tôi choáng váng, chất cồn trong rượu cũng khiến bụng tôi đau ê ẩm, chắc hẳn là do ban nãy tôi uống quá nhiều rượu đây mà

- Ban nãy? Nhóc.... không phải như nhóc nghĩ đâu!

Chú nghe tôi nói vậy vội vàng giải thích
Loading...


- Không phải như vậy? Vậy là do mắt tôi hỏng sao? Hay chú muốn nói không phải như tôi đã thấy? Mọi chuyện không giống như vậy?

Bụng đau âm ỉ nên tôi hơi cáu gắt nói, nghe tôi nói vậy chú liền không nói gì...tại sao không thanh minh? Tại sao không lên tiếng giải thích? Nếu những gì tôi thấy là thật thì tại sao chú lại nói không phải như vậy? Rốt cục thì chú muốn như thế nào kia chứ?

- Nhóc... đang ghen sao?

Chú nhìn tôi nói, chẳng hiểu sao tôi thấy khóe miệng chú đang cong lên, chắc chắn là do chất xúc tác của rượu nên tôi mới mơ mơ hồ hồ như vậy

- Tôi nói cho chú biết, bản cô nương không thiếu nhất chính là đàn ông? Chỉ cần vẫy tay một cái là có rất nhiều người... chú nói xem có đến lượt chú hay không? Chú đừng tự mình đa tình nữa!

Tôi khinh bỉ nhìn chú nói sau đó liền cảm thấy bản thân không chịu nổi chất cồn nữa mà chỉ muốn ngủ thiếp đi. Trong lúc lí trí chẳng còn lại bao nhiêu tôi có cảm giác có ai đó giữ chặt lấy cổ mình hôn tới tấp lên môi... một lòng muốn kháng cự nhưng sức lực chẳng còn là bao nên tôi thiếp đi, trong lúc thiếp đi bụng vẫn còn đau âm ỉ

Chẳng hiểu tôi về được đến nhà bằng cách nào nhưng có một lần trong cơn mê man nửa mê nửa tỉnh tôi vẫn loáng thoáng thấy bóng hình chú ờ cạnh giường, chú cứ ngồi như vậy, tay vẫn nắm lấy tay tôi nhưng ánh mắt lại đang nhìn về nơi xa xăm nào đó...chú đang nhớ đến người con gái kia có phải hay không?

Thấy tôi động đậy chú liền thu hồi tầm mắt lấy tay xoa đầu tôi lẩm bẩm nói

- Nhóc con, lần sau không cho phép em đi uống rượu, cũng không cho phép em tự ý biến mất khỏi tầm mắt tôi. Em không biết lúc ấy tôi đã sợ hãi như thế nào đâu

Nói rồi chú cúi xuống hôn lên môi tôi, dịu dàng nhất có thể, ấm áp nhất có thể

Nhưng sự dịu dàng ấy, ấm áp ấy chắc chắn chỉ xuất hiện trên giấc mơ của tôi mà thôi. Chỉ có mơ mới thấy ánh mắt chú chứa đựng sự quan tâm, dịu dàng cũng chỉ có mơ mới mơ thấy chú đang hôn mình, còn hôn đến hai lần

Hình như bụng tôi không còn đau nữa, chắc đã được cho uống thuốc. Cũng may lần này không nặng đến mức phải nhập viện chứ nếu không tôi chết chắc hoặc là sẽ bị ông ngoại bắt cóc về nhà và không bao giờ cho bước chân ra khỏi cửa cũng nên

Sau đó tôi lại nghe loáng thoáng thấy giọng chú nói

- Đã bị đau dạ dày rồi còn uống rượu, rốt cục thì em có biết mình đang tự làm hại mình thế nào không hả? Tại sao lại không biết lo lắng cho bản thân như vậy kia chứ? Em có biết không ban nãy tôi đã gặp được cô ấy, cô ấy của hiện tại rất giống ngày trước, vẫn dáng vẻ yếu đuối khiến người ta nhìn thấy là muốn bảo vệ... cuối cùng thì cô ấy cũng chịu quay lại, cuối cùng thì tôi cũng gặp được cô ấy nhưng... em biết không, tại sao gặp được cô ấy rồi tôi lại không cảm thấy vui?

Chú nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, giọng của chú cứ quanh quẩn bên tai, từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào tim tôi... haha ước gì đây cũng là mơ thỉ tốt biết mấy. Nhưng không, cái cảm giác tay mình bị tay chú nắm chặt đến đau đớn không giống như đang mơ...tại sao đang quan tâm tôi lại nhắc đến cô ta? Tại sao lại nói những lời này với tôi? Dáng vẻ yếu đuối ư? Nhìn là muốn bảo vệ? Hóa ra sau tất cả tôi lại chính là kẻ thảm hại nhất, tự mình đa tình hay sao? Hóa ra sau tất cả tôi đều là người bị bỏ rơi? Tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy? Nói cho cùng thì tôi đã làm gì sai