Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 39: 39: “gấp Vậy Sao”




Nói ngọt Hà Mật Khuê lại không chịu nghe, Kiều Dương khẽ hừ lạnh một hơi, giữa lúc tâm trí trống rỗng lại hiện lên một dòng ý nghĩ có khả năng chuyển bại thành thắng.



Anh ngồi thẳng lưng tựa vào ghế, vờ tỏ ra thờ ơ không muốn ép uổng nữa, vụ VỢ nói: “Nghe nói bên phía bệnh viện của Gia Hân cũng tham gia.”

“Ầm” một tiếng vang dội mạnh mẽ, Hà Mật Khuê hùng hổ đập hai tay lên bàn, dáng vẻ như vừa bị châm cho ngọn lửa hiếu chiến, hai mắt mở to phừng phục tràn đầy ý chí “giữ chồng”.

Cô quay ngoắc qua anh đang ngồi ngay sát bên cạnh, lên cao giọng tuyên bố: “Em đi!”

Kiều Dương khẽ liếm môi nhịn cười, chớp mắt liền vội vàng gật đầu lia lịa đầy nịnh bợ: “Ờ, anh biết rồi, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo.”

Buổi tối trong phòng chỉ có hai người, Hà Mật Khuế ôm máy về giường ngồi duỗi thẳng chân vẽ.



Kiều Dưỡng tắm rửa, dọn dẹp sơ qua phòng ốc rồi quay lại giường ngồi cùng cô.

Vừa mới đặt mông lên giường, Kiều Dương đồng thời lên tiếng nhắc nhở: “Em chuẩn bị chứng minh thư với sổ hổ khẩu, sáng mai ghé về nhà bố mẹ lấy hộ khẩu bên anh rồi cùng đi đăng ký kết hôn”

Hà Mật Khuế hơi nghiêng đầu nhìn anh, biểu cảm cũng có chút không tự nguyện: “Gấp vậy sao?”



Kiều Dương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ngược lại Hà Mật Khuê, cố tình nhấn giọng hỏi: “Chẳng lẽ em muốn đổi ý không lấy anh?”

Hai mắt Hà Mật Khuê lập tức mở to, vờ hùa theo: “Có thể à?”

Kiều Dương: “…”

Sống ba mươi năm cuộc đời, được người đời ca tụng khen ngợi vẻ hào nhoáng bên ngoài, nhưng mặt trái phũ phàng chỉ một mình Kiều Dương mới hiểu rõ.





Chỉ vì trong gia đình còn mỗi một mình anh chưa lập gia đình mà bị chính người thân “ruồng rẫy”, ngay cả đến vợ chưa cưới cũng muốn bỏ rơi anh.

Đối với người khác, Kiều Dương có thể rất quan trọng vì cứu sống được nhiều người, có thể cứu cả hy vọng và tương lai của gia đình nạn nhân.



Nhưng ở nhà, có việc cần nhờ thì anh còn chút giá trị, nếu không… thật sự chẳng hề đáng giá.

Chỉ mới trên một chút đã thấy Kiều Dương ủ rũ ra mặt, Hà Mật Khuê ngập ngừng dõi theo nét mặt của anh, lo lỡ lời làm anh không vui, cô thận trọng dò hỏi: “Anh sao thế?”

Kiều Dương chuyển người ngồi tựa vào đầu thành giường, hướng ánh mắt chất chứa cảm xúc phức tạp về phía Hà Mật Khuê, cất giọng trầm ấm nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Còn chưa cưới em đã nghĩ đến chuyện bỏ anh rồi?”.

Hà Mật Khuê sững sờ vài giây, không ngờ chỉ vì câu nói đùa của mình lại khiến Kiều Dương thành ra bộ dạng nghiêm trọng thế kia.



Cô suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng vẫn chọn cách “lấy độc trị độc”, tiếp tục và trêu anh: “Không có, em chỉ đang cân nhắc thôi.”

Kiều Dương: “…”

Bị xát muối lần hai, anh bày ra bộ dạng ấm ức, một tay ôm ngực trái nằm xuống quay lưng lại với Hà Mật Khuê, hờn dỗi trách móc: “Anh không thèm nói chuyện với em nữa!”

Hà Mật Khuê cười trộm, trêu anh xong tiếp tục quay lại vẽ tranh.

Sáng hôm sau, Hà Mật Khuê cùng Kiều Dương đi đăng ký kết hôn, trước khi đến chỗ đăng ký còn phải ghé qua nhà bố mẹ anh lấy sổ hộ khẩu.



Biết được cả hai kết hôn, ông bà cười đến không khép miệng được, liên tục thúc giục như thể sợ cô sẽ lưỡng lự rồi đổi ý.



Việc đăng ký kết hôn diễn ra tương đối nhanh gọn, sau khi lấy xong giấy chứng nhận kết hôn, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi mua ít đồ để chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới.



Còn về tổ chức hôn lễ, cả hai đã thống nhất đợi sau chuyến công tác trở về với bàn bạc kỹ lưỡng.

Tốn gần cả buổi sáng mới về đến nhà, Kiều Dương từ ngoài xe đã giành cầm hết túi đồ lớn nhỏ, Hà Mật Khuê đeo mỗi túi cá nhân đi trước mở cửa.

Giữa lúc Hà Mật Khuê một mình loay hoay sắp xếp đồ vừa mua bên ngoài phòng khách, từ nhà bếp chợt phát ra âm thanh va chạm của các vật dụng.

Hà Mật Khuê hoài nghi đứng thẳng người nhìn về phía nhà bếp, chân không tự chủ đi đến gần, lén nấp sau vách tường nhìn trộm.


Bên trong, Kiều Dương chọn thực phẩm ra nấu nướng, số mới mua chưa dùng tới cất trong tủ lạnh.



Dõi theo bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng cô chợt có chút lạ lẫm.

Kiều Dương mà cô quen, chỉ biết nấu mỗi món cháo cho người bệnh, ngày thường bước vào bếp hầu như cũng chỉ để ăn.



Nhưng ngày hôm nay, anh lại tự giác làm mọi thứ kể cả khi cô không nhờ vả.

Hoá ra, giấy đăng ký kết hôn không chỉ có giá trị trên mặt pháp luật, mà còn là thứ nhắc nhở ý thức về trách nhiệm của thân phận đã có.






Hoặc cũng có thể, chính đứa bé hiện tại của cả hai là điều khiển Kiều Dương thay đổi.

Nhưng cho dù là lý do gì, từ khi xác định cùng Kiều Dương bắt đầu lại mối quan hệ, Hà Mật Khuê đã chấp nhận anh dành nhiều thời gian ở bệnh viện, giờ đây nếu anh xem trọng con hơn cô, cô cũng sẽ không trách.

Bởi ngay từ đầu, Hà Mật Khuê và Kiều Dương đến với nhau vì muốn có con, chuyện yêu đương chỉ là phó mặc cho duyên phận, vốn không thể so bì với mục đích lớn nhất từng đặt ra.

Trong lúc Hà Mật Khuê đang thả hồn theo suy nghĩ, không rõ Kiều Dương đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.

Anh chống một tay lên thành tường, khom người xuống hôn phốc lên má Hà Mật Khuê.



Cô giật mình tỉnh táo lại, tròn mắt ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.

Kiểu Dương mìm cười ẩn ý, thấp giọng gọi hỏi: “Thiếu phu nhân có thèm ăn món gì không? Lúc này Hà Mật Khuê mới lấy lại hoàn toàn ý thức, nghe Kiểu Dương hỏi xong cô chỉ biết cười bất lực.



Qua biểu cảm cùng giọng điệu của anh, không cần đoán cê cũng chắc chắn được anh đang vô cùng khoái chi khi có lý do chính đáng trêu chọc cô.