Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 7: Hôm nay là một ngày đẹp trời!




“Cô buông tôi ra… Tôi không cần!”

Bội San kề sát môi vào tai của Thiên Di rồi nói:

“Để xem mọi người bên vực tao hay là mày?"

Nói xong Bội San té ngã về sau rồi la lên:

"Thiên Di mình chỉ muốn đỡ cậu thôi mà…"

Càng lúc người xem càng náo nhiệt hơn. Chen qua dòng người, Gia Hàn vội chạy đến đỡ Bội San:

"Cô không sao chứ?"

Bội San gật đầu ủy khúc: "Tôi đau…"

Mặt ả nhăn lại, Gia Hàn lúc này bế Bội San lên rồi đưa cô ta đến phòng y tế.

Mạc Thiên Di ngồi đó nhìn 2 người bọn họ, cô không khóc. Có lẽ bây giờ hình ảnh trước mặt là điều bình thường. Đã nhìn quen rồi! Đau cũng đã rất đau rồi.

Dù vậy, trong cô vẫn thấy lẻ loi. Cô ước gì có ai đó đến bên cạnh đỡ cô dậy.

Bỗng nhiên từ phía sau một lực vừa đủ đỡ lấy cô:

"Em ổn chứ?"

Mạc Thiên Di quay lại:

"Anh? Sao còn ở đây?"

Phục Hưng nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng hỏi:

"Em có sao không?"

Mạc Thiên Di không sao. Thật sự cô không sao cho đến khi Phục Hưng hỏi cô.

Cô đưa tay, gương mặt nhõng nhẽo, ánh mắt long lanh đáng thương nhìn anh:

"Em cũng đau mà… Sao không ai đỡ em dậy vậy?"

Anh đưa tay xoa đầu cô: "Đồ ngốc! Còn có anh mà!"

Anh nói xong, liền dùng tay choàng qua eo cố, bế cô lên.

"Đợi đã!", Gia Hàn từ phía sau hối hả chạy đến, hắn vừa thở vừa nói:

"Để tớ dìu cậu!"

Mạc Thiên Di không nói. Cô thật sự không muốn nhìn cũng không muốn nói chuyện với người như vậy. Cô quay mặt vào trong lòng anh.

"Em quen người này?"

Mạc Thiên Di lắc đầu: "Em không!"

"Vậy thì không cần nói nhiều!", Phục Hưng vừa dứt lời liền bế cô đi ngang qua Gia Hàn. Hắn nhìn cô rồi cố giải thích:

"Xin lỗi! Lúc nãy tôi còn định đỡ bạn trước nhưng nếu tôi làm vậy thì mọi người sẽ nhìn bạn mà chỉ trích. Thế nên tôi nghĩ bế bạn kia đi, bạn ấy sẽ không làm ồn nữa… Như vậy sẽ ổn hơn!"

Mạc Thiên Di cười khẩy, cái giọng điệu này giống hệt như cái lúc hắn cùng người phụ nữ ấy bị phát hiện.

"Tôi không quan tâm cũng không cần nghe giải thích!", Mạc Thiên Di chính là muốn phân ranh giới rõ ràng.

Gia Hàn đứng yên đó, trong lòng hắn hiện lên một chút buồn. Người con gái đó rất đẹp nhưng không hiểu sao lại ghét hắn đến vậy. May mắn là lúc nãy đã xin số điện thoại của Bội San thành công.

Hắn lui về sau mình hai người bọn họ rời đi.

Phục Hưng nhìn thấy vết thương trên chân Thiên Di liền đi nhanh hơn.

"Sắp đến phòng y tế. Em cố chịu!"

Mạc Thiên Di khẽ gật đầu, cô lâu lâu cũng nhìn trộm gương mặt của anh. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, tim cô đập nhanh hơn.

Người đàn ông trước mặt không nhiều lời hoa mỹ nhưng lại dùng hành động khiến cô cảm động.

Nhưng anh đối với cô là gì? Sao bỗng dưng lại tốt với cô như vậy?

"Em thấy anh đã đi sao còn quay lại?"

"Anh đi thì nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm bảo anh lấy đề thi thử", Phục Hưng không nhìn cô chỉ nhìn thẳng.

Mạc Thiên Di khẽ ừ một tiếng rồi hỏi:

"Em có nặng không?"

"Không! Ráng ăn nhiều vào!"

Vừa dứt lời thì đã đến phòng y tế. Cùng lúc đó, Bội San cũng đang nằm trên giường bấm điện thoại. Thấy có người vào liền giả vờ kêu đau.

"Huhu… Tay em đau quá cô ơi! Chắc không ảnh hưởng nhiều đâu hả cô?"

"Không sao! Chỉ bị trầy một chút. Nhưng em đi đứng kiểu gì mà bị như vậy?"

Bội San giả bộ lau nước mắt ủy khúc, đưa tay chỉ mặt Thiên Di nói:

"Em chỉ muốn đỡ bạn ấy nhưng mà bạn ấy đẩy em ra…", ả ta ngập ngừng một lúc rồi nói:

"Nhưng chắc bạn cũng không cố ý. Mặc dù, còn chẳng xin lỗi một tiếng!"

Cô y tế cũng ra mặt bênh vực cho Bội San, cô ấy nhìn sang Mạc Thiên Di, vừa sát trùng cho cô vừa nói:

"Nếu đã vậy thì em nên xin lỗi bạn một tiếng!"

Hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên Di khiến cô khó chịu. Rõ ràng cô đâu làm sai.

Sao người ta có thể đổi trắng thành đen như thế?

Phục Hưng đứng ra phía trước, chắn tầm nhìn của hai người bọn họ:

"Thưa cô. Vết thương của Thiên Di không nhẹ. Cô nên xem cho em ấy trước!"

"Cô không cần em dạy!", cô ấy nói xong còn tỏ ra khó chịu nên hơi mạnh tay với Thiên Di.

Mạc Thiên Di nhăn mặt. Nhưng càng nhăn cô ấy càng quá đáng hơn. Đột nhiên bàn tay của Phục Hưng vươn lên ngăn tay của cô lại:

"Để em làm cho!"

"Được thích thì chiều!"

Nói xong cô ấy quăng luôn hộp băng gạt sang một bên rồi đi đến bên Bội San an ủi:

"Em hạn chế ăn những thức ăn dầu mỡ. Bàn tay này để lại sẹo thì không tốt!"

"Lời không hay đừng để ở trong lòng!"

Phục Hưng vừa sát trùng cho Mạc Thiên Di vừa nói nhỏ với cô. Vừa rồi, Mạc Thiên Di nhìn vào thái độ của hai người đó cô có chút ấm ức. Nhưng khi nghe lời này cô không để bụng nữa.

"Hôm qua có phải không nghe lời bác sĩ không?"

Mạc Thiên Di nhíu mày. Hôm qua, trong lúc bác sĩ dặn dò cô không chú ý mà chỉ chăm chú nhìn Phục Hưng. Bác sĩ nói gì cô căn bản không nghe.

"Dạ em…"

"Vết thương này không được đụng nước. Còn phải thay băng. Sao em vẫn còn dùng miếng băng gạt tối qua?"

Anh vừa nói vừa cẩn thận lau vết thương. Trong giọng nói có chút trách móc nhưng mà sao nghe ngọt thế không biết.

Mạc Thiên Di nhìn bàn tay thoăn thoắt của anh mà cười.

"Không đau hay sao mà còn cười?"

Mạc Thiên Di lắc đầu: "Không đau. Anh khéo tay như vậy, anh có tính làm bác sĩ không?"

Anh không nói nhưng thật ra nguyện vọng của anh chính là làm một bác sĩ. Muốn chữa bệnh giúp người.

Phục Hưng trầm ngâm một lúc rồi nói sang chuyện khác:

"Em lo bản thân cho tốt vào! Lên 12 rồi đó!"

Vết thương đã được xử lý, anh ngồi xuống đưa tay ra phía sau lưng rồi vỗ nhẹ:

“Anh cõng em về lớp!”

Con người trước mặt quả thật rất dịu dàng. Cái lưng này rất rất là ấm. Mùi hương trên áo anh nhẹ nhàng bay vào khoang mũi của cô. Có lẽ đây là mùi hương quyến rũ nhất cô từng được ngửi.

Mạc Thiên Di ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.

Hôm nay trời rất đẹp hay do tâm tình vui vẻ nên cô nhìn đâu cũng thấy đẹp?