“Mạc Thiên Di, tỉnh lại đi con!”, bà Tuyết vừa lấy khăn ấm lau tay cho cô, vừa nói.
Bà Tuyết chỉ có một cô con gái, nhưng lại làm bà lo hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến lại tức giận, bà Tuyết đánh nhẹ lên tay cô để trút bỏ giận hờn trong lòng. Đánh xong rồi bà lại hối hận, bà chảy nước mắt rồi lấy tay lau vội. Bà nắm tay con gái, thổi thổi nhẹ cho cô.
Mạc Thiên Di nhíu mày thều thào nói:
“Mẹ… Con đau!”
Bà vẫn cặm cụi lau cho cô và nói:
“Đánh nhẹ gần chết, đau gì mà đau?”
Nói xong bà gật mình đứng dậy la lên:
“Bác sĩ, y tá… Mau đến đây. Con tôi tỉnh rồi!”
Bà Tuyết mừng đến sắp ngất. Đến khi bác sĩ thông báo cho Mạc Thiên Di xuất viện về nhà, bà Tuyết mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Thiên Di như không còn sức lực, cố níu tay mẹ:
“Mẹ con muốn đi vệ sinh!”
Bà Tuyết cúi người dìu cô đứng dậy. Lúc này, khóe mắt cô cay cay. Có lẽ chỉ có mẹ mới yêu thương cô như vậy thôi.
“Mẹ, con xin lỗi!”
“Khùng quá, lỗi phải gì không biết. Con sống hạnh phúc là mẹ đã vui lòng lắm rồi… Đừng có làm bản thân mình khổ sở nữa biết chưa? Không có cái thằng đó thì cũng sẽ có một thằng con trai khác yêu con. Còn không có nữa thì còn có cha mẹ! Uống rượu không phải là cách để quên buồn. Ngộ độc rượu rồi phải súc ruột, ở bệnh viện cả tuần. Nhìn con bây giờ đi, thân tàn ma dại…”
Lời mẹ nói tuy rằng hơi khó nghe nhưng mà đúng.
Cô biết mình khiến người lớn lo lắng là sai nên gật đầu rồi nói:
“Không phải vì tên Gia Hàn đó!”
“Vậy chứ vì cái gì?”
Mạc Thiên Di thầm nghĩ nếu nói ra chuyện cô đã trải qua chắc mẹ sẽ kinh hồn bạt vía hơn nữa. Cô nói sang chuyện khác:
“Mẹ, con muốn ăn cháo cá lóc mẹ nấu!”
“Ừ! Về nhà rồi mặc sức mà ăn! Muốn gì mẹ nấu cho ăn, ăn cho mập vô, còn thiếu gì đứa nó… À mà mẹ thấy thằng bé Hưng được đó mặt mũi sáng láng, lại làm bác sĩ. Có điều cha mẹ ly dị, mẹ nó lại phát điên,… Nó được nhận nuôi nữa. Tùm lum, tùm la. Quá phức tạp. Nhà phức tạp quá con đừng nên vay vào kẻo khổ.”
“Nhận nuôi? Khổ?”
“Đúng vậy. Nó được ông trùm xã hội đen nào nhận nuôi. Ta mới nghe cha con nói. Con chưa nghe nói sao: đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ. Con thì được cha mẹ yêu thương bao bộc. Nói chung là không hợp…”
Câu nói bị ngắt ngang bởi tiếng gõ cửa, Mạc Thiên Di còn tưởng là Phục Hưng đến thăm cô. Mạc Thiên Di lấy tay chỉnh lại tóc, trong lòng vui như đánh trống.
“Mời vào”, bà Tuyết ra mở cửa.
“Bác sĩ xin phép gia đình vào kiểm tra.”
Thấy là bác sĩ Trịnh, nụ cười trên môi Mạc Thiên Di tắt hẳn.
“Sao vậy? Thất vọng khi thấy tôi à?”
Mạc Thiên Di gật đầu: “Có một chút!”
Bác sĩ Trịnh vừa xem hồ sơ bệnh án vừa cười:
“Thẳng thắn như vậy chắc hết bệnh rồi. Tôi đến ký hồ sơ cho cô xuất viện. Cô nên vui mới phải. Không tính về nhà sao?”
Bác Tuyết vội ngắt lời:
“Muốn chứ bác sĩ, dĩ nhiên không đâu bằng ở nhà!”
“Dạ bác!”
Bác sĩ Trịnh cười nhìn sang cô: “Hắn đi công tác nước ngoài rồi. Lần này đi khá lâu. Hắn được bệnh viện lo ăn, lo mặc, chăm sóc kỹ lưỡng lắm. Đừng lo. Lo cho bản thân của cô đi!”
Mạc Thiên Di cắn môi, ánh mắt trùng xuống lộ vẻ thất vọng. Sao đột nhiên Phục Hưng đi công tác, còn không nói với cô một tiếng. Điện thoại, tin nhắn cũng được mà. Cô với tay lấy điện thoại kiểm tra. Nhưng màn hình trống rỗng. Cô thở dài lẩm bẩm: “Nhắn một tin khó đến vậy sao?”
Bà Tuyết chen ngang hỏi: “Hắn nào?”
“Không có gì đâu bác! Bác nghe con dặn cái này nè: ăn thức ăn lỏng mỗi lần một ít cho bao tử quen lại, uống nước ấm, tập thể dục nhẹ, thuốc uống đúng giờ,…”
Căn bản cô không nghe lọt tai chữ nào, chỉ thắc mắc:
“Anh ấy khi nào về?”
“Hả?”, bác Trịnh bị ngắt quãng có hơi ngạc nhiên
“Không rõ, khi nào hoàn thành đề án thì mới!”
“Hai đứa nói gì ta không hiểu?”
“Không có gì bác. Xuất viện là tốt rồi. Chúc mừng gia đình!”
Bà Tuyết nghe không hiểu cũng chẳng sao. Đối với bà, con gái được về nhà là tốt rồi. Bà nhận giấy đồng ý xuất viện từ bác sĩ Trịnh rồi đi làm thủ tục.
Trong lúc đợi bà Tuyết quay lại, đích thân bác sĩ Trịnh rút ống kim truyền từ tay cô ra, dán băng dính cẩn thận. Anh còn nói: “Đúng là lần này gấp gáp thật. Hắn còn không kịp chuẩn bị. Tôi nghe viện trưởng báo lại mới biết, còn chưa gọi cho mắng hắn.”
“Xong rồi. Nếu không còn gì khác thì tôi đi đây!”
“Cảm ơn bác sĩ Trịnh!”
Đến khi bà Tuyết quay lại, Mạc Thiên Di vẫn ngồi nhìn xa xăm như người mất hồn. Bà gọi đến lần thứ ba cô mới chịu nghe:
“Di Di đi về. Còn ngồi ở đó làm gì?”
“Dạ…”
…
Cả hai tuần này vẫn không liên lạc được với Phục Hưng, Mạc Thiên Di ngồi ở văn phòng cứ vài phút là kiểm tra điện thoại. Cô gửi hàng trăm tin nhắn, không một tin phản hồi. Cô gọi đến bệnh viện ai cũng bảo anh đi công tác chưa về. Cô có thử đến nhà anh, căn nhà vắng vẻ.
Một chút tin tức về anh cũng không có. Mạc Thiên Di cảm thấy như cả thế giới muốn sụp đổ.
Cô gục đầu, khóe mắt cay xè: “Nguyễn Phục Hưng. Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Công ty nhiều người qua lại, duy chỉ có cô cảm thấy cô độc.
Bỗng từ phía sau có bàn tay đặt lên vai ngắt ngang dòng suy nghĩ tiêu cực:
“Trừ KPI”
Hoàng Đăng Quân là con trai của chủ đầu tư công ty. Người sinh ra đã ở vạch đích nhưng nghe người ta bảo rằng anh là người tài giỏi lại có chí phấn đấu. Không dựa dẫm vào cha mẹ.
Cộng thêm phần nhan sắc và chiều cao. Chắc chắn anh là mẫu chồng quốc dân rồi. Tuy là vậy, nhưng Hoàng Đăng Quân vẫn không chịu lấy vợ. Nhiều lần cha anh nhắc nhở thì anh lại bảo: “Dính vào phụ nữ toàn rắc rối!”. Thế nên trong đầu của Hoàng Đăng Quân chỉ có công việc. Hiện tại, anh là phó giám đốc điều hành mới của công ty. Có lịch hẹn khách hàng mà còn chưa có động tỉnh. Anh đi ngang thấy Mạc Thiên Di không nghiêm túc liền hù dọa.
Mạc Thiên Di nhanh tay lau nước mắt, quay lại cúi đầu:
“Hả?”
“Cô nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi còn không mau chuẩn bị? Lương, thưởng cắt hết bây giờ!”
“Dạ vâng, xe công ty đã chuẩn bị sẵn ạ! Có thể đi ngay ạ!”
Mạc Thiên Di nhanh tay thu dọn tài liệu trên bàn rồi cùng Đăng Quân xuống sảnh chính.
Vừa xuống, xe đã đậu sẵn chờ hai người họ. Tài xé còn vòng qua mở cửa xe cho anh. Nhưng mà anh đưa tay ra bảo:
“Giao chìa khóa xe cho tôi.”
“Nhưng mà…”
“Không sao, tôi tự lái.”
Đăng Quân nhận chìa khóa từ tài xế rồi ngồi vào xe khởi động. Còn không quên nhắc nhở Mạc Thiên Di:
“Cô là nhân viên mà để sếp đợi hả?”
“Dạ vâng! Xin lỗi anh.”
Cô ôm đóng tài liệu mở cửa xe ở phía sau ngồi.
“Trừ lương.”
“Hả?”, Mạc Thiên Di như bị đóng băng không hiểu lý do.
Đăng Quân tằn hắn một cái: “Ư hừ. Tôi là tài xế của cô à?”
“Dạ xin lỗi!”
Đăng Quân vỗ vô lăng: “Còn không mau đi? Xin lỗi của cô mà đổi thành tiền chắc tôi giàu to rồi!”
Cô ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế?”
“Không, tôi chỉ nghĩ là nếu anh bắt tôi lái xe thì sao?”
“Thì sao?’, Đăng Quân hỏi ngược lại.
“Sao anh không hỏi tôi có bằng lái không?”
Không khí rơi vào im lặng. Đăng Quân không trêu cô nữa mà chuyên tâm lái xe.
Thoáng chốc, trời bắt đầu đổ mưa, Đăng Quân vươn tay chỉnh lại nhiệt độ. Lâu lâu lại nhìn sang Mạc Thiên Di. Anh do dự một lúc rồi hỏi:
“Cô buồn sao?”
Cô im lặng cúi đầu không biết trả lời thế nào. Anh thấy cô như vậy lại nói tiếp:
“Thất tình?”
Mạc Thiên Di nghe đến đây cô chậm rãi nói:
“Còn chưa nói yêu làm sao là thất tình được?”
Đăng Quân vẫn chăm chú lái xe. Anh đưa tay lên che đi nụ cười khẽ nhếch lên của mình.
“Anh vui lắm sao?”, vừa dứt lời nước mắt cô thi nhau chảy xuống.
“Không phải vậy chứ? Tôi chỉ vừa mới hỏi mà cô lại khóc?”
Mạc Thiên Di khó chịu lắm. Không nhắc đến thì không sao nhưng khi đã nói đến thì không kìm được.
“Hắn phản bội cô?”
Thiên Di lắc đầu: “Không có! Anh ấy đột nhiên biến mất. Đột nhiên tôi thấy mình mất phương hướng. Nhưng sao tôi phải nói với anh những chuyện này?”
“Không nói tôi trừ thưởng.”
Mạc Thiên Di đang buồn còn bị anh dội gáo nước lạnh vào mặt. Gặp sếp như anh có lẽ phải từ chức sớm.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ giúp cô.”
“Giúp bằng cách nào?”
“Chờ đi rồi biết!”