Mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới sáng, Mạc Thiên Di khẽ động đậy cánh tay, một hồi tê dại truyền đến khiến cô đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Phục Hưng đang nằm gối lên cánh tay cô, mặt dán vào rất sát, lông mi dày đậm tán ra ở hai bên sống mũi cao vút. Cô định dậy nhưng lại nằm xuống vì sợ đánh thức anh.
Anh lúc nãy đã tỉnh dậy rồi, chỉ là không có mở mắt, anh nghiêng người qua bên, ép Mạc Thiên Di xuống dưới thân.
“Chúng ta phải về đi làm!”, Mạc Thiên Di khẽ lay anh.
“Anh duyệt cho em nghỉ.”, Nguyễn Phục Hưng mở mắt búng nhẹ lên mũi cô.
Cô cười hôn môi anh: “Bác sĩ Hưng, anh tính nuôi em sao?”
“Nếu em muốn!”
“Vậy thì không cần. Em vẫn thích đi làm, tự chủ bản thân…”
Nguyễn Phục Hưng không động đậy, đôi mắt có chút lười nhác nhìn cô:
“Vậy em nuôi anh đi?”
“Haha. Nếu anh muốn! Em rất sẵn sàng.”
Nguyễn Phục Hưng nghiêm túc: “Anh chỉ muốn em!”
Quả thật tối hôm qua còn chưa thấy thỏa mãn, anh nghịch ngợm đưa tay xoa xắn thân thể Thiên Di, một loại cảm giác vừa chua xót vừa căng trướng mới đầu làm cô cảm thấy mười phần khó chịu, rồi nóng dần, ở trong người từ từ nhóm lên mồi lửa.
Nguyễn Phục Hưng giữ chặt tay cô, động tác mười ngón đan vào nhau làm giữa lòng bàn tay đều là mồ hôi ẩm ướt tinh mịn, từ trên xuống dưới đảo lộn, mị loạn mà đầy đam mê.
Anh đưa tay nâng giữ cằm cô lại không cho nhìn sang chỗ khác, “Di Di! Nhìn anh này…”
Hai gò má cô ửng hồng, trong đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng một đôi điên loan đảo phụng, thân thể thành thực không chịu nghe lời của cô, trái tim cũng trong nháy mắt bị anh câu dẫn.
Cô nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông càng lúc nàng nồng đậm, thanh âm này giống như một khúc ma âm kích thích dây thần kinh Mạc Thiên Di, thân thể đột nhiên căng cứng, lại bị va chạm đến vô số điểm mẫn cảm, đợi đến một kích cuối cùng đánh tới, ào ạt…
Vẻ mặt người đàn ông cũng mỗi lúc một sinh động, vẫn cân nhắc giữa lôi kéo cùng dâng trào, miệng lưỡi cô khô khốc, thân thể sau khi phóng thích, cả người mỏi mệt ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
Nguyễn Phục Hưng rời giường trước rửa mặt thay quần áo chỉnh chu ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Mạc Thiên Di nằm yên bất động.
“Tiểu Di Di! Mau dậy ăn sáng. Nếu em còn chậm trễ e rằng bệnh viện sẽ gọi anh đến khi hỏng máy mới thôi!”
Cô nũng nịu: “Em dậy không nổi!”
“Được!”
Anh tung chăn sốc cô lên vai vác vào phòng tắm.
“Anh bỏ em xuống đi!”
“Không thích!” Anh chăm cô cẩn thận, còn không quên buộc tóc cho cô. Chưa đầy 10 phút cô đã chỉnh chu đáng yêu.
“Nguyễn Phục Hưng, anh chăm bệnh nhân cũng như vậy sao?”
“Anh là bác sĩ. Không phải bảo mẫu!”
Mạc Thiên Di nhìn anh thích thú. Cô tô son đậm thật đậm rồi hôn lên môi anh.
“Thời tiết lạnh nên bôi son dưỡng môi!”
Anh cười nhếch môi, dùng tay búng trán cô:
“Nghịch ngợm!”
Cô choàng tay qua cổ anh:
“Anh thích không?”
Nguyễn Phục Hưng ôm eo cô, kéo lại gần mình:
“Dĩ nhiên là thích! Giờ chúng ta đi ăn rồi về.”
Mạc Thiên Di gật đầu.
Hai người ăn xong rồi nhanh chóng về lại thành phố.
Anh đưa cô về tận cửa, lúc đi còn đưa tay chỉ lên má của mình:
“Mạc Thiên Di! Em quên gì phải không?”
Cô cười đến tít cả mắt, chu môi đỏ mộng của mình ra hôn lên má anh.
“Cái này là đánh dấu chủ quyền!”
“Uhm. Em làm vậy bệnh nhân đang ngủ thấy anh vào khám mà giật mình. Tưởng anh mới đi chuyển giới…”
“Haha… Tạm biệt anh!”
Mạc Thiên Di chạy vào nhà rồi phi thẳng lên giường. Cô lăn qua lộn lại vui đến phát khóc.
“Nguyễn Phục Hưng! Em thích anh. Rất thích anh!”