Đã 3 ngày trôi qua, Mạc Thiên Di đều bận rộn với công việc. Không ngày nào có thể chạy vào bệnh viện để gặp anh. Và hơn nữa, cả 3 ngày rồi anh không gửi cho cô một tin nhắn nào cả.
Anh quên cô rồi sao?
Cô như người mất hồn, hết lần này đến lần khác nhìn vào điện thoại. Cô muốn gọi cho anh nhưng không tìm ra lý do để gọi đành đặt điện thoại xuống.
Đột nhiên ở phía sau có người vỗ vai cô:
“Mạc Thiên Di! Tối nay chúng ta làm một bữa thịnh soạn!”
“Đúng rồi chị Di Di. Tuần qua quá mệt mỏi quá. Chúng ta mau đi xõa thôi!”
Mạc Thiên Di trầm ngâm cô thật sự rất mệt, chỉ muốn nằm dài ở nhà nhâm nhi một tách trà sữa.
“Chị đừng nói chị mệt nha. Bọn em cũng mệt nè. Đi thôi!”
Tịnh Hà- đồng nghiệp của cô kéo cô dậy:
“Đừng hòng chạy trốn nha Di Di!”
Trong tiếng nhạc sập xình. Đầu óc Thiên Di quay cuồng:
“Di Di! Không sao chứ?”
“Không sao hết! Tớ chịu hết nổi rồi. Tớ về trước đây…”
Mạc Thiên Di thấy không ổn, cô thấy nóng như lửa, người khó chịu vô cùng.
“Tịnh Hà. Ly lúc nãy cậu đưa cho tớ là gì vậy?”
Tịnh Hà cười ẩn ý:
“Cậu thấy ngon không?”
Mạc Thiên Di gật đầu:
“Ngon…”
“Vậy là được rồi. Cậu hỏi nhiều làm gì? Bây giờ để tôi kêu người đưa cậu về!”
“Làm gì có ai đưa tớ về. Tớ tự về được!”
Cô đưa tay lên chào tạm biệt mọi người rồi loạng choạng đi ra phía cửa. Vừa đi được ba bước đã đụng đầu vào vách tường. Cảm giác đau đớn truyền đến. Cô đưa tay lên sờ trán rồi nhìn thấy cái màu đỏ trên tay. Vậy là Mạc Thiên Di ngất xỉu.
Lần này có một cánh tay dang ra đỡ lấy cô:
“Em không sao chứ?”
“Sao lại là anh? Bác sĩ đẹp trai. Haha”
Tịnh Hà khoác vai Mạc Thiên Di thì thầm vào tai cô: “Là tớ gọi anh ấy đến đón cậu. Lần này phải cảm ơn tớ cho đàng hoàng!”
Xong rồi, cô quay sang nhìn Nguyễn Phục Hưng: “Bác sĩ đẹp trai, giao cô ấy lại cho anh!”
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày, tay đỡ lấy eo Mạc Thiên Di:
“Lần nào gặp em cũng trong tình trạng say xỉn. Lần này còn tự làm mình bị thương?”
Mạc Thiên Di đưa tay lên trán khóc:
“Em đau lắm. Em đâu có muốn đâu. Nhưng mà em không nhìn thấy. Sao anh lại la em? Huhu…”
“Tôi không có!”
Mạc Thiên Di ngồi xuống ôm trán khóc tức tưởi. Đồng nghiệp của cô thấy vậy liền đưa tay lên vai Nguyễn Phục Hưng:
“Chúc cậu may mắn!”
Nguyễn Phục Hưng gật đầu. Anh dịu dàng đỡ cô ngồi dậy.
“Em đi nổi không?”
“Em đi không nổi đâu…”
“Được. Vậy tôi cõng em!”
Anh cõng cô vào xe rồi chạy về nhà anh. Trên đường về còn gọi cho ba mẹ của cô bảo rằng cô sẽ đi theo tổ chức thiện nguyện cùng anh. Ba mẹ cô không phải lo lắng.
…
Xe chạy vào trong căn chung cư, ấn thang máy lên tầng 20 của tòa nhà. Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi hoa Lavender. Không gian trong nhà được bày biện rất đơn giản. Bác sĩ như anh không có nhiều thời gian vậy cho nên tối giản được gì thì tốt.
Anh đỡ Mạc Thiên Di nằm trên sofa, rồi quay vào bếp rót cho cô một ly nước ấm.
Lúc anh quay lưng, Mạc Thiên Di nửa tỉnh nửa mê ôm anh từ phía sau.
“Em thật sự rất nhớ anh. Trong lúc em hôn mê, em dường như lạc vào thế giới khác. Không biết tại sao trong thế giới đó lại có anh xuất hiện…”
Cô vừa nói nước mắt thấm ướt áo anh. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Trong thời khắc đó, trái tim anh cũng đập loạn nhịp.
“Em say rồi…”
Anh xoay người bế cô về phòng của mình. Cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi xoa đầu bảo:
“Ngủ ngoan!”
…
Nguyễn Phục Hưng ngồi trên ghế nhìn xuống đường. Anh tranh thủ làm xong bệnh án rồi theo thói quen vào phòng ngủ của mình.
4 giờ sáng
Đồng hồ báo thức reo, Nguyễn Phục Hưng vươn tay
định tắt nhưng cánh tay của anh truyền đến cảm tê cứng.
Định hình lại nới biết Mạc Thiên Di đang ôm anh. Đầu cô nằm đè lên tay anh. Cả người nằm lọt thỏm trong lòng của Nguyễn Phục Hưng.
Cái cảm giác tê cứng rất khó chịu. Nhưng mà anh lại thấy tim mình khó chịu hơn.
Có phải người như anh nên uống thuốc trợ tim rồi không?
Bất giác, anh đưa tay lên chạm vào đôi môi mỏng của cô. Bờ môi anh chạm vào cánh môi mỏng của cô.
Trong cái không khí ấm áp, mơ hồ ấy. Cô cũng nhẹ nhàng đáp trả.
Không biết là Mạc Thiên Di giả say hay cô say thật.
Cả thân thể hai người dường như nóng lên, càng chạm vào, càng tham luyến. Càng cuống lấy, càng say mê không rời.
Mùi cơ thể của anh, mùi hương dịu nhẹ của tóc cô, cộng thêm không khí mập mờ này càng làm hai người dường như mất kiểm soát. Anh xoay người áp cả thân thế to lớn lên người cô, gọi tên cô:
"Mạc Thiên Di! Em mở mắt ra nhìn xem tôi là ai?
Mi mắt cô khẽ động, mong mỏng mở ra, chậm rãi đáp lời anh:
“Nguyễn Phục Hưng…Em…”
Bờ môi của cô bị anh cắn chặt. Đầu lưỡi bắt đầu xâm chiếm nhẹ nhàng từng chút cạy mở khoang miệng của cô.
Anh thật sự không chịu nổi nữa. Cánh tay bắt đầu di chuyển xuống ngực cô xoa bóp.
Mạc Thiên Di khẽ “ưm” lên một tiếng. Điều này như kích thích toàn bộ bản năng của người đàn ông trước mặt.
“Mạc Thiên Di! Em thật hư hỏng!”
Nguyễn Phục Hưng vươn tay xé toạc bộ váy trên người của Mạc Thiên Di. Cả thân thể trắng nõn hiện rõ trước mắt.
Đột nhiên anh dừng lại. Có lẽ lý trí của anh đã trở về. Ánh mặt trở nên suy tư nhìn xa xăm.
Mạc Thiên Di thấy vậy liền nhẹ nhàng dùng tay câu cổ anh.
“Nguyễn Phục Hưng! Em không cần anh chịu trách nhiệm!”
Cô chớm người lên hôn anh.
Bàn tay nghịch ngợm chạm lấy thứ ấm nóng đang trỗi dậy mạnh mẽ. Hai má cô ửng đỏ vội thu tay lại.
Mạc Thiên Di vươn tay kéo lấy tấm chăn che mặt mình.
“Em xin lỗi!”
“À! Ừ. Anh đi tắm!”
Nguyễn Phục Hưng vội đứng dậy lao thẳng vào phòng tắm.
Đợi Nguyễn Phục Hưng khỏi phòng, cô tự rủa bản thân:
“Mạc Thiên Di! Sau này mày còn mặt mũi đâu mà gặp người ta? Không được! Tẩu vi thượng sách!”
Cô vừa đặt chân xuống giường lại thu lại: “Quần áo của mình đâu? Chết rồi! Làm sao mà chạy đây?”
Không sao! Cô tìm trong tủ quần áo của anh, một chiếc áo sơ mi màu hồng rồi nhanh chóng mặc vào. Cô chỉ muốn trốn khỏi đây ngay lập tức. Mạc Thiên Di nhắm mắt chạy thật nhanh ra cửa. Đột nhiên đầu cô truyền đến một cảm giác đau đớn. Thứ mà cô va phải chính là vách tường.
Lần này vết thương cũ cộng vết thương mới làm máu cứ thế tuôn ra.
Đúng lúc Nguyễn Phục Hưng từ phòng tắm đi ra. Anh đi nhanh về phía cô. Vươn tay kéo cô vào lòng xem vết thương rồi lớn tiếng quát:
“Mạc Thiên Di! Sao em có thể không nhìn đường mà đi vậy?”
Ánh mắt trách móc, giọng nói hung tợn bất giác làm khoé mắt cô cay cay. Cô biết làm như vậy là không đúng nhưng người bị thương là cô cũng không phải anh. Anh làm sao lại có thể dữ dằn với cô như vậy?
“Sao anh lại la em? Em đau mà. Huhu…”
“Đồ hậu đậu!”
Anh không nói nữa mà trực tiếp bế cô lên chiếc sofa. Anh lấy túi sơ cứu ra xử lý vết thương cho cô. Anh không hiểu một người có thể va trúng đầu mình trong cùng một ngày, hai lần.
“Em bị ngốc à?”
“Không có!”, cô cúi mặt trả lời.
“Mắt em bị đau à?”
Cô lại cúi mặt lắc đầu: “Sao anh mắng em hoài vậy?”
“Anh… KHÔNG CÓ!”
Rõ ràng anh hỏi cô mà. Cũng rõ ràng là người bị thương không phải anh nhưng mà sao trong lòng lại khó chịu, bực bội đến thế. Anh xử lý xong vết thương liền đứng dậy đi về phía bếp rót nước lạnh, một hơi uống cạn. Anh gặp nhiều trường hợp nhập viện, muôn hình vạn trạng, đủ thứ lý do dẫn đến vết thương trên cơ thể nhưng anh không tức giận. Đối với cô thì khác. Cô bị thương khiến anh phát cáu.
Làm sao? Nguyễn Phục Hưng đưa tay sờ ngực mình. Cảm giác tức giận, cổ họng anh nghèn nghẹn.
Mạc Thiên Di tranh thủ lúc Phục Hưng quay lưng, cô nhẹ nhàng đứng dậy tiến thẳng về phía cửa. Lần này cô mở to mắt, không nhắm mắt như lần trước nữa. Cô đi như một kẻ trộm sợ bị anh phát hiện.
“Mạc Thiên Di! Em đi đâu đó?”
“Em…” cô lúng túng xoay người, mặt đỏ ửng. Nhìn dáng vẻ đó đáng yêu vô cùng.
Anh bước đến phía cô rồi kéo tay cô:
“Đi đâu?”
“Vào thay quần áo rồi đi thôi! Nếu không sẽ trễ mất!”, anh kéo tay cô vào phòng quần áo của mình. Cô vừa đi theo anh, vừa hỏi:
“Chúng ta đi đâu?”
“Em bảo cuối tuần rảnh mà. Đến nơi em sẽ biết!”
Đến phòng thay quần áo, anh dẫn cô đến chiếc tủ gỗ trắng nhỏ đặt ở phía bên phải cuối phòng. Anh kéo ngăn cuối cùng ra lấy một cái quần jeans và áo trắng được xếp cẩn thận:
“Chắc là hợp với kích cỡ của em! Mau thay đi!”
Anh đưa quần áo cô cô rồi bước ra ngoài. Cô ngồi đó nhìn bộ quần áo đến ngây ngốc.
“Sao trong nhà anh lại có quần áo của nữ?”
Và hàng ngàn câu hỏi ngang qua tâm trí của cô. Không lẽ đây là quần áo của bạn gái anh sao?
Chẳng lẽ anh có bạn gái rồi sao? Sao trong nhà lại có quần áo của nữ nhân? Tại sao?
Cô như nghẹt thở, nước mắt trực trào.
“Mạc Thiên Di ơi là Mạc Thiên Di! Người ta có bạn gái thì sao chứ? Mày là gì của người ta mà đau lòng chứ?”
Đột nhiên cô nghẹn lại, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống. Tim cô như bị ai đó giằng xé. Đau đớn!
Cô khóc.
Thì ra cô yêu đơn phương sao?
Sao đau đến thế. Nước mắt của Mạc Thiên Di rơi lã chã từng giọt, từng giọt.
“Vậy sao anh còn đối tối với em như vậy? Nhưng mà người ta cũng chưa nói là người ta thích mình.
Mạc Thiên Di là mày tự luyến!”
Cô đưa tay tự đấm lấy lòng ngực của mình. Cô còn nghĩ anh sẽ đưa cô đi hẹn hò. Lần này chắc không phải rồi!