Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 13: Đau lòng lần nữa




"Này…"

Phục Hưng đang nằm trên giường bên đắp chăn qua khỏi đầu. Anh khẽ nhíu mày khó chịu:

"Có thể bớt ồn ào không?"

Trung Hiếu quay sang nhìn Mạc Thiên Di bảo:

“Nói em đó! Mau đi đi!”

Phục Hưng kéo chăn ngồi dậy: “Không phải ý đó!”

Trung Hiếu lại ồn ào nói: “Không phải ý đó kìa! Quay lại đi!”

Phục Hưng khẽ nhíu mày lạnh lùng nhìn Trung Hiếu. Trung Hiếu gật đầu lui ra ngoài cửa:

“Được! Tao đưa em Ngọc về trước!”, Trung Hiếu nói xong liền kéo tay Hồng Ngọc đi về.

“Nhưng mà…”, Hồng Ngọc nhìn Mạc Thiên Di lo lắng.

“Không sao! Thằng bạn của anh không ăn thịt chị em đâu! Yên tâm!”

Hai người bước ra, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn. Mạc Thiên Di nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh kéo chăn lại cho Phục Hưng:

“Anh ngủ đi! Một chút anh Hiếu quay trở lại đưa em về nhà sau!”

Anh khẽ nhắm mắt yên tĩnh. Gương mặt anh tú đỏ bừng vì sốt, đôi môi khô khốc trông thật đáng thương. Sóng mũi anh cao vút, nhìn đến đây Mạc Thiên Di không khỏi rời mắt. Sao ông trời có thể tạo nên một người đẹp đến như vậy.

Nhìn anh ngủ, cô cũng ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Mạc Thiên Di vươn vai:

“Ôi cái lưng của tôi!”

“Cách chào ngày mới của em thật là đặc biệt!”, anh nhìn cô cười một cách trìu mến. Ánh mắt này ngay cả Gia Hàn cũng chưa từng nhìn cô như vậy. Cô ngại ngùng đứng dậy:

“Anh ăn gì để em đi mua?”

“Ăn gì cũng được!”

Cô vào vệ sinh cá nhân xong liền thoải mái bước xuống căn tin bệnh viện. Vừa bước ra khỏi thang máy liền va phải một người con gái:

“Chị xin lỗi! Em có sao không?”

Mạc Thiên Di xua tay: “Không sao đâu chị!”

“Vậy thì tốt rồi!”, giọng nói của chị rất dịu dàng, gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Chiếc môi đỏ như hoa anh đào, đôi mắt tròn xoe long lanh. Da lại trắng ngần. Nhưng đôi mắt trông hơi ửng đỏ. Chị ấy chắc đi thăm người nhà trong viện.

Không nghỉ nhiều, Mạc Thiên Di bước xuống căn tin nhanh vì cô sợ anh đói. Đến khi quay lên thì nghe tiếng khóc của nữ trong phòng anh nằm:

“Anh… Sao lại không nói cho em nghe? Em có nấu cháo cho anh ăn nè! Ngồi dậy ăn một chút đi!”

Mạc Thiên Di nghỉ chắc có bệnh nhân khác ở trong phòng nhưng đến khi mở cửa ra cô lại thấy cô gái ở trong thang máy vừa rồi đang ngồi cạnh Phục Hưng.

Cô ấy còn đang nhẹ nhàng thổi cháo để đút cho anh ăn. Trái tim cô như muốn vỡ ra, từng cử chỉ của người con gái đó nhẹ nhàng, ân cần nhưng nó như nhát dao từng chút, từng chút một, cứa vào tim cô.

Cô cảm thấy lúc này, mình chính là người dư thừa trong căn phòng.

Cô gái đó nghe tiếng động liền quay lại hỏi:

“Em tìm ai?”

Mạc Thiên Di thấp giọng: “Em đi nhầm phòng!”

Anh nhìn cô, ánh mắt xa lạ chưa từng có. Nếu xuất hiện một cô gái cũng không sao nhưng thái độ anh thay đổi như vậy đột nhiên khoé mắt cô cay xè đi.

“Xin lỗi!”

Nói xong, mặc kệ chân đang bị thương, Mạc Thiên Di chạy như bay. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này. Cô không muốn ở lại chứng kiến anh cùng người khác.

Tại sao hết lần này đến lần khác cô bị người khác làm cho tổn thương? Cô làm gì sai chứ?

Mạc Thiên Di không biết bằng cách nào đã về đến nhà. Cô lên phòng đắp chăn lại, cảm giác đầu óc trống rỗng. Chân đang chảy máu nhưng cô không thấy đau. Mà thay vào đó, tim cô như có ai đó bóp nghẹt.

Trong phòng, Hồng Ngọc nghe có tiếng động, biết là Mạc Thiên Di nên cô bước qua gõ cửa:

"Cốc… Cốc…"

"Di Di mày không sao chứ?"

"Tao không có sao chỉ cảm thấy đau lòng thôi! Tao chỉ muốn khóc thôi!"

Hồng Ngọc mặt còn ngáy ngủ đẩy cửa bước vào, cô lấy tay dụi mắt.

"Mày nói tao nghe chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không có gì! Là tao tự ngộ nhận rằng người ta thích tao. Cuối cùng lại không như vậy! Huhu…"

Hồng Ngọc nhíu mày khó hiểu: "Ý mày đang nói a Phục Hưng sao?"

"Ừm… Huhu…"

Hồng Ngọc nhào đến ôm Thiên Di: "Ngoan! Không khóc nữa! Khóc hoài sẽ mệt đó!"

"Uhm tao đâu có muốn khóc. Tại nước mắt nó tự chảy…"

"Vậy thì để nó chảy đi. Chảy hết thì hết khóc!"



Ở bệnh viện

"Em xong rồi có thể về!", Phục Hưng đẩy muỗng cháo ra rồi đắp chăn qua khỏi đầu.

Người con gái đó đứng dậy, tay nắm chăn kéo mạnh ra.

"Anh không nói rõ ràng với em thì đừng ngủ!"

"Anh thật sự rất mệt. Phiền em yên tĩnh!"

"Quỳnh Thy em sẽ không buông tay anh đâu. Dù anh có làm gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ nằm trong tay em!"

Người con gái ấy rất dịu dàng. Nhưng dịu dàng đến đáng sợ.

Anh không muốn nhiều lời. Nhiều lời mà người đối diện không nghe thì trở nên phí lời.

Cuối cùng ả tức giận hất mạnh hộp cháo vào người anh. Cùng lúc Trung Hiếu đi vào, mặt anh hoảng hốt nhào đến đẩy Quỳnh Thy ra:

"Em làm gì vậy? Em điên đủ chưa? Nó còn đang bệnh!"

"Em mặc kệ. Anh ấy không quan tâm đến em. Em đi chết cho anh coi!"

Trung Hiếu bật cười: "Quỳnh Thy ơi là Quỳnh Thy! Em không thấy mệt chứ anh cũng thấy mệt đó! Cửa ở phía đó kìa. Mời em!"

Quỳnh Thy lấy tay lau nước mắt, giậm chân mấy cái:

"Được lắm!"

Một lúc sau, căn phòng trở nên yên tĩnh.

"Ku Pi! Đi rồi!", Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì tốt!", Phục Hưng mệt mỏi chỉ muốn nằm ngủ.

Anh nhắm nghiền đôi mắt. Thật sự đã từng rất thích cô. Anh đã từng nghĩ Quỳnh Thy rất dịu dàng. Sự dịu dàng của cô đánh lừa anh. Nhưng về sau điều đó trở thành sự bi lụy, mệt mỏi.

"Tao thấy mày nên nói chuyện rõ ràng dứt khoát! Mày hiểu ý tao không?"

Không nghe Phục Hưng trả lời, chỉ nghe tiếng điều hòa đều đặn kêu.