Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 10: Vị khách không mời




Sáng dậy, nắng ấm len qua ô cửa nhỏ rơi vào phòng của Mạc Thiên Di. Đôi hàng mi công khẽ chớp, Mạc Thiên Di vươn vai. Cảm thấy lần trở về này đã thay đổi cuộc đời cô rất nhiều. Cô nhẹ nhàng đưa chân chạm xuống giường.

Vết thương ở chân còn đau một chút làm cô khẽ nhíu mày.

Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:

"Di Di! Dậy chưa? Có anh nào đợi mày ở cửa kìa."

Thiên Di chuẩn bị với tốc độ nhanh gấp 2 lần bình thường cô vội mặc quần áo xuống nhà:

"Thật không?"

"Di Di đi đâu đó?", tiếng bà Tuyết gọi cô lại.

"Con đi học!", Thiên Di vừa ngồi trên ghế vừa cố xỏ giày vào.

"Ủa? Hôm nay là thứ 7? Bình thường con đâu có đi học?"

"Con…", tìm lý do nào để ra ngoài cửa bây giờ?

Mạc Thiên Di tròn mắt, cô quên mất hôm nay là thứ 7 lại mặc quần áo đi học thế này.

Trên lầu truyền xuống tiếng cười của Hồng Ngọc:

"Haha… Mày bị lừa rồi nhé!"

Mạc Thiên Di nghiến răng hờn Hồng Ngọc một cái. Bây giờ nói đến Phục Hưng là cô không suy nghĩ nhiều chỉ muốn chạy ra gặp anh.

Hồng Ngọc lắc đầu mỉa mai:

"Cô ba! Di Di bệnh nặng rồi!",sau đó lại cười cười bước đến nói nhỏ vào tai của Thiên Di: "Bệnh mê trai!"

Thiên Di đi cà nhắc ra trước cửa nhìn ra cổng. Không thấy ai mới yên tâm quay vào nhà.

Hôm nay cũng không có tiết mục gì nên cô ở nhà. Cô mặc dù bị thương nhưng vẫn cố gắng làm việc nhà, nấu ăn phụ mẹ. Cô biết khi lớn rồi, thời gian ở bên mẹ sẽ không còn nhiều nữa nên bây giờ ông trời cho cô quay trở về thì phải yêu thương mẹ nhiều hơn.

"Mẹ ơi!"

"Gì?", bà Tuyết nấu ăn vừa trả lời.

"Như vậy hoài vui mẹ nhỉ?"

"Thế không định lấy chồng hả cô nương?"

Mạc Thiên Di vòng tay từ phía sau ôm lấy mẹ:

"Có ai thèm lấy đâu mà mẹ… Hu...Hu..."

"Uhm! Tự do vui vẻ hơn nhiều. Mày coi mẹ mày bây giờ suốt ngày bận bịu. Đi làm đã mệt rồi còn phải về nấu cơm!"

Mạc Thiên Di dụi đầu vào người bà Tuyết nũng nịu nói: "Vậy sao mẹ lấy cha chi?"

"Tao bị ma che mắt. Hồi xưa nhìn ổng kiểu đẹp trai. Giờ nhìn chán rồi!"

"Thế bây giờ mẹ nhìn cha còn đẹp trai không?"

"Còn chứ!"

Nghe mẹ nói, Mạc Thiên Di cười đến chảy nước mắt.

"Bà nói gì tôi đó? Bà nhanh thay đồ còn đi với tôi! Để tụi nó ở nhà muốn làm gì thì làm.", ông Dũng ở ngoài sân nói vọng vào trong bếp.

Cha mẹ của Mạc Thiên Di đi dự thăm đứa cháu ở xa mới sinh em bé. Lần này đi cũng phải 2 ngày 1 đêm mới về. Trước khi đi hai ông bà còn dặn dò khóa cửa cẩn thận.

Hai ông bà đi cũng là buổi chiều. Hồng Ngọc có hẹn với đám bạn nên cũng ra ngoài. Chỉ còn Mạc Thiên Di ở nhà.

Đang ngủ thì nghe có tiếng gọi lớn:

"Thiên Di! Có ở nhà không? Mạc Thiên Di!”

Mạc Thiên Di trong chiếc đầm ngủ trắng xinh, tóc dài buông xõa, mắt nhắm nhắm mở, đi từ từ ra cổng nhà. Cô nhìn thấy người trước cổng liền quay 180 độ vào nhà.

“Mạc Thiên Di! Tôi biết bạn ở trong nhau ra đây đi! Không thôi tôi hét cho cả xóm cùng nghe!”

Mạc Thiên Di nghiến răng. Cô chỉ muốn người trước mặt mau chóng biến mất. Nhưng cô biết rõ hơn ai hết, nếu chứ trốn tránh Gia Hàn như vậy, hắn sẽ đứng ở đó mãi cho xem.

Cô nói trỏng không ra cửa: “Muốn gì?”

“Có cái này tặng cậu. Nếu cậu không nhận tôi sẽ không đi!”

Đúng là phiền phức. Cô đành đi cà nhắc ra cổng.

“Mau mở cổng ra cho tớ đi!”

Cô lắc đầu: “Muốn gì cứ nói thẳng!”

Hắn chạy xe đạp qua nhà cô, hắn mặc một chiếc quần âu, áo sơ mi trắng, tay áo hơn xắn lên một chút. Lạ thật, lúc trước, với cách ăn mặc này của hắn, cô sẽ nhìn mãi mà không chán. Nhưng sao bây giờ chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng thấy buồn nôn.

Mạc Thiên Di tự cười khẩy bạn thân mình sao guu thẩm mỹ có thể kém cỏi như vậy? Hắn kéo kéo balo lấy từ trong ra một cái bong bóng nhỏ màu hồng.

Mạc Thiên Di nhìn là biết ngay, cô vội nói: “Tôi cảm ơn! Nhưng tôi không cần cũng không muốn nhận!”

Thấy gương mặt quả quyết của cô hắn vội thu hồi: “Tớ còn chưa tặng… Nếu vậy thì cậu nhận cái này đi!”

Hắn bỏ balo xuống lấy từ trên xe một túi nilon trắng, bên trong nhìn có vẻ là thuốc: “Vậy thì cậu dùng cái này để bôi vết thương!”

Ánh mắt hắn nhìn cô tỏ vẻ đáng thương. Gương mặt này nếu là Mạc Thiên Di của những năm trước chắc chắn sẽ rất vui, nhảy lên vì sung sướng. Nhưng cô quá hiểu tính của hắn cô nói:

“Còn chiếc túi màu trắng treo trên xe chắc chắn là cho Bội San có đúng không?”

Hắn nghe thấy thế vội dùng thân che chiếc túi lại, lắc đầu nói: “Không có! Cậu đừng hiểu lầm!”

Mạc Thiên Di khoanh tay lại: “Đừng như vậy! Cậu nhìn đi! Chân tôi cũng sắp khỏi rồi nhưng ngược lại tôi thấy tay của Bội San khá nặng, cậu mang đi cho cô ta thì hơn!”

“Tôi… Nhưng mà…”

Hắn còn định nói tiếp thì bị ngắt bởi tiếng phanh xe đạp của Phục Hưng:

“Di Di! Em bị thương sao còn đứng đó?”

Hôm nay gương mặt của Phục Hưng có vẻ hồng hào hơn. Mái tóc rũ, một vệt mồ hôi lăn dài trên trán chắc có lẽ do trời nắng nóng. Nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp từ anh. Anh cần lấy một túi nhỏ được treo cẩn thận trên xe đưa cho cô:

“Em ăn đi kẻo nguội!”

Mạc Thiên Di vui vẻ mở cổng nhà ra, bước tới nhận lấy: “Cho em sao?”

“Ừm"

Hai má cô đỏ ửng: “Cảm ơn anh!”

“Mau vào nhà đi! Nhớ khóa cửa cẩn thận! Những người không nên vào em đừng mở cửa!”, Phục Hưng cẩn thận dặn dò cô.

Hai người cứ nhìn nhau nói chuyện và xem Gia Hàn như không khí. Hắn có vẻ không vui liền vội lấy tay chặn cửa lại, cố chấp đưa túi nilon về phía Mạc Thiên Di:

“Cậu không thích cũng phải nhận lấy!”

Thật sự Mạc Thiên Di rất tức giận, cô ghét cái tính cách này của hắn. Có lẽ lúc trước cô không nhận ra rằng chính sự cố chấp trẻ con này của hắn đã là cho cô khổ sở về sau. Mạc Thiên Di của lúc đó không biết từ chối cứ nghe theo hắn.

Nhưng Mạc Thiên Di của bây giờ rất khác. Cô đưa tay định nhận lấy rồi ném chúng đi. Nhưng vừa sắp chạm tay đến thì Phục Hưng đã nhận thay cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô ra phía sau lưng mình rồi nói:

“Cảm ơn lòng tốt của em! Nhưng Di Di đã có những thứ này rồi. Không cần em phải nhọc lòng. Em mang chúng về đi!”

Anh đứng đó kiện định nói như vậy. Gia Hàn thấy thế cũng không làm khó cô nữa:

“Được! Vậy hy vọng cậu mau khoẻ! Tớ đi nha!”

Mạc Thiên Di đứng ở phía sau im lặng không đáp trả. Cho đến khi hắn đi rồi cô mới thở dài một tiếng rồi chu chiếc môi hồng của mình:

“Đúng là oan gia!”

Phục Hưng nhìn cô lại dịu dàng dùng tay xoa đầu:

“Trông biểu cảm này hình như cậu ta để mắt đến em!”

“Em không thích!”

Phục Hưng gật đầu, tâm tình vui vẻ:

“Đúng rồi! Di Di của chúng ta phải tập trung ôn thi đại học. Những chuyện yêu đương bỏ sang một bên. Em có hiểu không?”

Mạc Thiên Di nghe xong câu nói này lại thấy vọng. Cô lẩm bẩm: “yêu đương bỏ sang một bên".

Anh nói vậy có nghĩa là gì?

Nhưng nếu cô dành tình cảm cho anh. Anh nói bỏ là bỏ sao? Vậy có nghĩa là anh không có suy nghĩ khác với cô? Vậy anh xem cô là gì?

“Mạc Thiên Di! Anh còn có việc. Hẹn em sau!”

Anh nói xong liền leo lên xe đạp chạy thật nhanh. Trong tay cô còn cầm túi đồ ăn của anh tặng, đứng yên bất động nhìn bóng lưng anh. Nhưng anh lại không hề quay đầu nhìn cô.

Đừng đối tốt với một ai đó để người ta hiểu lầm rồi khiến người ta đau khổ. Thà như những người dưng đi qua nhau. Rốt cuộc anh có tình cảm với cô không? Sao lại tốt bụng đem đồ ăn đến cho cô?

“Nguyễn Phục Hưng? Anh đang nghĩ gì thế?”