Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 1: Tình huống cẩu huyết




Mạc Thiên Di vừa đáp máy bay, cô lập tức quay về nhà. Đã 5 ngày không được gặp Gia Hàn, Mạc Thiên Di chờ không nổi nữa, chỉ muốn nhào đến ôm lấy người đàn ông đó.

Đến nơi, Mạch Thiên Di phát hiện giày của Gia Hàn. Chẳng phải anh ta nói với cô rằng đang họp ở công ty sao?

Cô không chờ được nữa liền bước vào:

"Gia Hàn! Bất ngờ chưa?"

Nhưng câu tiếp theo còn chưa kịp nói, Mạc Thiên Di như bị ai đó đóng băng. Một đôi nam nữ đang nằm trên giường.

"Mạc Thiên Di sao em lại ở đây?"

"Anh…?"

Khóe môi của Mạc Thiên Di giật giật. Chân cô run run lùi về sau:

"Các người?"

Người phụ nữ ở trên giường cùng bạn trai của cô đang thân mật?

Hắn ta đứng dậy kéo khoá quần:

"Em nghe anh giải thích… Anh và cô ấy không có gì… Chỉ là…"

Khóe mắt của Thiên Di ửng đỏ, rồi hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống. Miệng cô lắp bắp lặp lại từng chữ của Gia Hàn: "Không có gì…"

Hắn níu lấy tay cô giải thích:

"Anh… chỉ là trượt chân té ngã!"

Thiên Di đầu óc trống rỗng, người run không còn sức lực. Cô chậm rãi cố nói chuyện:

"Gia Hàn, anh nghĩ tôi là con nít sao? Còn có thể tin những lời này của anh?"

Người đàn ông phân vân đứng giữa hai người phụ nữ.

Một người gợi cảm yêu kiều và giàu có. Một người đã cũ cùng anh qua những tháng năm thanh xuân.

Người phụ nữ trên giường quét mắt một lượt qua Thiên Di rồi nói:

"Cô lấy gì so sánh với tôi? Gia Hàn, anh còn không mau đuổi cô ta ra ngoài?"

Gia Hàn như bị bỏ bùa nắm lấy tay của Mạc Thiên Di kéo mạnh ra phía cửa:

"Mau cút đi cho tôi! Chúng ta chấm dứt từ đây!"

Mạc Thiên Di như không còn sức lực, cô ôm ngực khuỵu xuống trước cửa. Một chữ cũng không thể nói.

Cánh cửa nhà đóng lại, anh ta xem cô là gì chứ? Là rác sao?

Tình cảm của cô cũng bị người ta vứt bỏ như vậy sao?

"Tại sao?", Mạc Thiên Di hét lớn.

Cánh cửa nhà đột nhiên mở ra, Mạc Thiên Di còn tưởng Gia Hàn thay đổi. Nhưng anh ta lại ném vali quần áo của cô ra cửa rồi nói lớn, nói như vậy mục đích là để người phụ nữ ấy nghe:

"Cầm lấy đi! Cô ấy không thích đồ của em còn ở trong nhà của tôi!"

Loại người này còn có thể yêu sao?

"Gia Hàn! Xem như trước tới giờ tôi bị mù mới yêu một người như anh! Khốn nạn!"

Thiên Di kéo vali đi trên đường, có ai đau lòng đến chết không? Thiên Di đi như người mất hồn. Vừa đi được một lúc trời đã đổ cơn mưa. Thiên Di bật khóc ngước mặt lên nhìn ông trời:

"Ngay cả ông cũng không thương con! Tại sao vậy? Con làm gì sai chứ?"

Ông trời không sai. Chỉ có cô là sai khi nhìn trúng người đàn ông đó!

Tiếng sấm sét rền vang làm Mạc Thiên Di hoảng sợ. Cô ngồi xuống lấy tay bị hai tai lại rồi hét lớn:

"Gia Hàn! Nếu cho tôi chọn lại tôi sẽ không bao giờ chọn người đàn ông như anh!"

Rầm…

Sét đánh trúng ngay người của Mạc Thiên Di. Cô gục xuống, chỉ thấy trước mắt cô là những tia sáng chói mắt…

Rất lâu sau đó có một bàn tay ấm lay cô dậy:

"Mạc Thiên Di! Con bị làm sao thế? Thiên Di! Con có nghe mẹ nói không?", bà Tuyết hét lớn gọi cha của Thiên Di ra: "Anh ơi! Anh Dũng ơi! Anh mau ra xem con nó bị làm sao này? Mau lên anh!"

Ông Dũng hoảng hốt chạy đến xốc vội Mạc Thiên Di lên chạy đi:

"Con nó bị làm sao?"

"Tôi cũng không biết nữa tự nhiên đang quét sân nó xỉu ngang!"

Bà Tuyết hoảng hốt, không biết làm thế nào lại chạy vào nhà. Ông Dũng ngăn lại:

"Bà đi đâu đó?"

"Tôi đi gọi xe cấp cứu!"

"Khùng! Tôi bế nó chạy xuống bệnh viện này. Bà coi gom đồ xuống theo đi!"

Bà Tuyết gật gật đầu rồi chạy vào nhà. Đột nhiên lại nghe tiếng con gái gọi:

"Ba! Mẹ! Con đang ở đâu vậy?"

"Di Di con tỉnh rồi sao?"

Hai ông bà mừng rơi nước mắt. Ông Dũng cẩn thận bế Thiên Di vào nhà, để Thiên Di ngồi lên giường. Ông nhẹ nhàng nói:

"Không sao là tốt rồi!"

Bà Tuyết mừng ôm Thiên Di vào lòng:

"Con dọa mẹ muốn chết! Đang quét sân tự nhiên xỉu ngang? Cái con bé này!"

Thiên Di nghe mà ngạc nhiên. Rõ ràng bị người yêu phản bội còn phải dầm mưa cơ mà. Tại sao lại đang quét sân?

Thiên Di nắm lấy tay của bà Tuyết mà hỏi:

"Mẹ? Con là ai? Bao nhiêu tuổi?"

Bà Tuyết gõ đầu cô: "Cái đứa này? Xỉu đến lú rồi sao? Mau đi quét sân rồi còn đi học kìa!"

"Đi học?"

"Phải!"

"Con?"

Bà Tuyết hậm hực: "Còn ai khác sao?"

Thiên Di nhìn quanh một lượt, đây là nhà của cô 6 năm về trước.

Con đang không hiểu chuyện thì Thiên Di bị bà Tuyết kéo trở về thực tại:

"Không định thi tốt nghiệp sao mà còn ngồi đây?"

Vậy chính xác là cô đang ở về khoảng thời gian lúc học lớp 12 sao?

"Trọng sinh ư?"

"KHÔNG THỂ NÀO!"

….

Thời gian này, Mạc Thiên Di đang chuẩn bị lên lớp 12 chuyên Anh. Thiên Di là một đứa “ngu đều dốt đủ” các môn tự nhiên.

Thật không thể tưởng!

“Hay không bằng hên” vậy mà Mạc Thiên Di cô hên thật, lại có thể trúng tủ thi đậu trường chuyên. Đáng lẽ thời gian tươi đẹp của cô sẽ kéo dài mãi mãi cho đến khi gặp tên khốn kiếp Gia Hàn đó.

Mạc Thiên Di đứng dậy đưa tay lên thề:

"Mạc Thiên Di tôi thề nhất định sẽ không để quá khứ lặp lại!"

"Bộp"

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi cú đánh như trời giáng của bà Tuyết. Bà ném balo vào người cô:

"Lớp 12 còn không lo đi học ở đó thề với thốt! Cuộc đời con sẽ không được “tủ đè” lần thứ hai đâu. Ráng mà học hành cho đàng hoàng. Hiểu chưa?"

Thiên Di cảm động, cũng lâu rồi không nghe mẹ nói những câu này. Cô ôm chầm lấy mẹ mình:

"Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ!"

"Cái con bé này hôm nay bị làm sao vậy?"

Cái ôm này thật tuyệt!

Có lẽ khi còn nhỏ người ta lại muốn trưởng thành thật nhanh để làm nhiều việc, để kiếm tiền, được tự do. Nhưng lớn lên rồi mới biết, cuộc sống mưu sinh đâu dễ dàng. Lúc đó, chỉ muốn bé lại trong vòng tay yêu thương của ba mẹ.

Thiên Di ngồi dậy vuốt tóc chuẩn bị. Một lúc sau, bước ra lớn tiếng gọi:

"Thưa mẹ con đi học!"