Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 3: Hỗn Độn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

03. Hỗn độn

---

◎ Giấc mộng này cũng kích thích quá rồi. ◎

---

Ngực Giang Tự đỡ lấy một thứ lông xù gì đó, anh bực bội đẩy nó ra, lập tức nghe thấy vài tiếng hừ hừ của Thẩm Phương Dục.

"Bình thường trông cậu gầy, vậy mà lúc khiêng lên... Sao nặng dữ vậy."

"Cậu mẹ nó... Mới nặng." Giang Tự đẩy đầu hắn ra, dưới tác dụng của cồn, hai người ngay cả nói chuyện cũng trở nên đứt quãng.

"Cậu không được... Giang Tự," Thẩm Phương Dục nằm dài trên gối, cánh tay vung đến mép giường, "Cậu mới uống có chút... Đã say, hèn chi Chung Lam... Chướng mắt cậu."

Giang Tự rất chóng mặt, anh nghe vậy bèn vỗ một cái lên mặt Thẩm Phương Dục, che miệng hắn lại, "Mặt cậu... Nóng đến độ có thể chiên trứng gà, cậu cho rằng... Cậu không say?"

"Tôi không say..." Con ma men xua xua tay, "Tôi ngàn ly không say."

Chắc là do uống say, đến cả Giang Tự cũng trở nên nói nhiều. Anh nghe vậy "hứ" một tiếng, "Ai thèm quan tâm cậu uống ngàn ly không say hay chỉ một ly đã ngã, dù sao thì Chung Lam... Không thích cậu."

Bị giết người tru tâm[1] Thẩm Phương Dục chà xát mặt, "Chung Lam..." Hắn lẩm bẩm, như đang rơi vào hồi ức gì đó, "Tôi bỗng nhiên nhớ tới, Giang Tự... Tôi mẹ nó vì cậu, năm đó ngay ngay cả hoa khôi lớp tỏ tình cũng từ chối."

[1] Có nghĩa là để phá hủy cơ thể của một người, tốt hơn là vạch trần và lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của người đó.

"Cậu cho rằng... Chỉ có cậu thảm thôi sao," Giang Tự nói: "Lúc tốt nghiệp... Tôi nhận đến mấy chục thư tỏ tình, chỉ vì quần nhau với cậu... Đến cả thời gian mở thư cũng không có."

"Cho nên đến cùng vì sao cậu muốn quần nhau với tôi vậy?"

"Sao cậu không hỏi... Hỏi mình đi?"

Hai tên đàn ông càng nói càng giận vì phí thời gian "quần sống quần chết", thêm tác dụng của cồn nên cũng chẳng biết ai động tay trước, bỗng nhiên đánh nhau thành một cục, hận không thể trực tiếp đưa đối phương lên Thiên Đàng.

Cũng may do đầu óc không quá tỉnh táo, nên đôi mắt cũng không nhìn rõ lắm, đánh mười cái đã có chín cái hụt. Ròng rã nửa ngày, cà vạt của Giang Tự đã bị nới lỏng từ lâu, cúc áo cũng không biết đã rơi ở đâu, lộ ra một mảnh cổ trắng lạnh.

Anh dựa vào đầu giường, như có như không ấn sống mũi. Thẩm Phương Dục đấm không khí cả buổi, híp mắt nằm phịch trên giường thở dốc.

Sau một lúc lâu, hắn dường như cảm khái nói: "Tình cảm rõ huyền bí, trước giờ tôi không nghĩ đến... Chung Lam là đồng tính luyến ái."

Hắn nhắm mắt, chắc do cảm thấy đèn trần khách sạn quá chói mắt, bèn sờ soạn "cạch" một tiếng tắt đi bóng đèn lớn, chỉ còn lại hai bóng đèn ngủ màu vàng ấm áp đầu giường.

Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Tự, bỗng nhiên nhớ đến lời gã đàn ông vừa nói ở quán bar, "Tôi nói chứ... Chắc cậu cũng không phải là đồng tính luyến ái đâu nhỉ."

Đấm một quyền giữa bụng, Giang Tự bẻ khớp tay, hơi nhếch mí mắt lạnh lùng lườm hắn, "Tôi cao 1m88, cho dù có là gay... Cũng là 1."

Anh say không nhẹ, đến cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì. Nếu anh tỉnh táo, anh sẽ ý thức được mình bị hố bởi lời nói xằng bậy của Thẩm Phương Dục.

May thay Thẩm Phương Dục cũng say đến nửa mê nửa tỉnh, cũng chẳng phát hiện ra lời nói của anh có lỗ hổng rất to, mà chỉ nhạy cảm vụt lấy con số, theo bản năng dỗi nói: "Tôi 1m88,4."

Giang Tự: "Tôi 1m88,43."

Ai mà không biết tính số lẻ.

"Ha," Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục cười ra tiếng, "Tôi 1m88,44."

"Đệch..." Giang Tự trừng mắt lườm hắn, "Không thể nào, cho tôi xem bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu."

Thẩm Phương Dục móc điện thoại ra nhấn hai ba lần, đầu Giang Tự có hơi choáng váng nhìn không rõ màn hình. Vì thế vươn tay bắt lấy cái tay cầm điện thoại của Thẩm Phương Dục.

Tay Giang Tự rất trắng, ngón tay vừa thon vừa dài có một chút vết chai mỏng. Bởi vì không có da thịt gì, nên còn thấy cả mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay.

Chắc là do uống rượu nên khí huyết đều chạy lên đầu hết cả, trái lại tay anh có hơi lạnh lẽo. Trong nháy mắt đụng đến tay Thẩm Phương Dục thì người kia bỗng nhiên hơi run lên.

"Cậu đừng nhúc nhích." Trong đầu Giang Tự chỉ còn lại số liệu trên điện thoại, chẳng cảm thấy sai chỗ nào. Thẩm Phương Dục hỗn độn nhìn hai bàn tay chạm nhau, trong lòng bắt đầu dáng lên nỗi kinh hoàng khó hiểu.

"Đập cái gì." Hắn vừa ghét bỏ trái tim mình chưa trãi sự đời vừa hơi dùng sức giãy cái tay nằm trong lòng bàn tay của Giang Tự về.

Người kia đang xem thì bị cắt ngang, khó chịu giương mắt nhìn hắn, do ngẩng đầu lên nên có vài sợi tóc mái xõa xuống hơi che đi đôi mắt anh.

Bấy giờ Thẩm Phương Dục mới phát hiện mắt kính Giang Tự không biết đã rơi tự bao giờ.

Mắt Giang Tự hai mí, có lẽ vì cận nên khi tháo mắt kính ra nhìn gì cũng mờ ảo, đôi mắt dưới lớp kính kia luôn rất sắt bén, lúc này nó còn nổi bật hơn dưới ánh đèn vàng ấm, toát ra vài phần dịu dàng mà tự nhiên.

Giang Tự như vậy khiến Thẩm Phương Dục cảm thấy xa lạ, cồn làm cho cơ thể đến não Thẩm Phương Dục bay bổng hết cả, hệt như giẫm lên mây, lại hệt như đang trong mộng.

Thẩm Phương Dục ngơ ngác nhìn chằm chặp Giang Tự chốc lát, bỗng nhiên hắn phát hiện dưới mắt anh có một nốt ruồi nhỏ.

Nốt ruồi đó rất nhỏ, bình thường bị mắt kính che giấu, nên hắn chưa từng để ý đến. Bây giờ chợt nhận ra, Thẩm Phương Dục như bị nghiện nhìn chằm chằm nó, không cách nào dời mắt đi được.

Không hiểu sao Thẩm Phương Dục cảm thấy nốt rồi đó có hơi quyến rũ người ta.

Khuôn mặt Giang Tự thuộc kiểu trắng lạnh, nốt đen nhỏ cực kỳ nổi bật, anh khiến nốt ruồi kia lắc lư đến chóng mặt. Yết hầu nhúc nhích, bỗng nhiên quên mất người nằm trên giường là ai.

Vì thế một giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Phương Dục dán môi lên nốt ruồi nhỏ kia.

Lông mi Giang Tự run rẩy, hơi nhắm mắt, lại dường như có hơi mờ mịt, ý thức anh mơ mơ hồ hồ. Sau một lúc bối rối, anh nghiêng đầu đi.

Thẩm Phương Dục chống tay trên gối, cúi đầu nhìn Giang Tự ở dưới. Trong nháy mắt anh nghiêng đầu đi, Thẩm Phương Dục nhạy bén phát hiện trên cổ anh cũng có một nốt ruồi nhỏ.

"Mẹ tôi nói ai trắng dễ có mục ruồi lắm, y thật vậy."

Nói xong hắn hệt như chất màu thu gom nốt ruồi, lại cúi đầu hôn xuống.

Môi Thẩm Phương Dục rất lạnh, chợt chạm phải độ ấm trên cổ, Giang Tự theo bản năng ngẩng đầu. Xương quai hàm anh rất xinh, vì ngẩng đầu mà cực kỳ rõ rệt.

Thẩm Phương Dục còn muốn đi xuống, lại bị Giang Tự lấy tay chống lên ngực.

"Nóng," Giang Tự nhắm mắt, cọ gối đầu trắng tinh đến nhăn nheo, không hề khách sáo nói: "Đi bật điều hòa."

Nghe lời mở điều hòa xong trở về, Thẩm Phương Dục một tay chống đầu, cụp mắt nhìn xuống Giang Tự đang nằm ngửa. Hai người họ vừa lăn qua lộn lại trên giường một chặp, áo sơ mi Giang Tự đã cuốn lên eo từ lâu, nút áo cũng sứt ra mấy cái.

Vẫn là Giang Tự trong mộng đáng yêu, Thẩm Phương Dục nghĩ. Không ồn ào không phiền toái, tuy rằng chiếu rọi dưới ánh đèn vàng ấm không chân thật lắm, nhưng vô cùng vui tai vui mắt.

Bởi do làn da trước ngực Giang Tự không phơi nắng, nên nó trắng cực kỳ. Thẩm Phương Dục liếc một cái đã thấy nốt ruồi ở giữa.

Khác với những nốt trước, nốt ruồi này màu đỏ, tựa như cất giấu một giọt máu bên trong, rực sáng một màu đỏ.

Bác sĩ Thẩm nghiện thu gom nhìn chằm chằm nửa ngày, lại dụi dụi mắt. Trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa không tên.

Hắn vươn ra một ngón tay, tựa như bật công tắc mà ấn lên nốt ruồi kia. Bỗng nhiên Giang Tự cực thấp giọng gọi hắn:

"Thẩm Phương Dục..."

Giọng nói chàng trai có hơi khàn, và cả hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lại không biết tại sao có thể đổ thêm dầu vào lửa.

Đỉnh đầu Thẩm Phương Dục đã tê rần hết cả lên.

Hắn nghĩ, giấc mộng này cũng kích thích quá rồi.

/////

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Phương Dục: Thề phải đi khắp từng nốt ruồi một trên người Giang Tự.

- --

Editor: Tui mới tìm ra những chiếc art xinh xẻo của hai bạn trẻ và cục bông đây 🥺 Và mình sẽ update những chiếc art mới mò được từ Weibo vào album trên Facebook nhé♪~(´ε`)

chapter content


(https://m.weibo.cn/6523563024/4771358108553281)