Lâm Yên im lặng, bởi vì trong lòng cô đang khóc rất nhiều. Cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui đầu vào rồi rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Ôi mặt mũi của cô…có ai tình nguyện nhặt lên giúp cô với không?
Mà khoan, trước mặt bác sĩ Duẩn cô đây có mặt mũi à?
“Cô Băng Băng, hình như cô rất thích ăn kem?”
Lâm Yên cúi gằm mặt xuống, nhìn vẻ mặt mờ ám của bác sĩ Duẩn. Ừ, cô biết là mình sắp không xong rồi. Cô hối hận lắm, có lẽ là cô đã quay cuộc đời mình vào ô mất lượt chơi.
“Cả đêm qua cô cứ đòi tôi cho ăn kem.”
Lâm Yên đỏ mặt. Hic, cô không muốn nghe đâu! Cái tình tiết máu chó này không ngờ lại xảy ra với cô. Chết rồi, liệu anh ta có ép cô chịu trách nhiệm không?
Bác sĩ Duẩn bước đến, vẫn mang vẻ mặt đó. Ực, sao hôm nay anh ta quyến rũ thế? Mái tóc hơi ướt, đôi mắt hơi híp lại đa nghi. Ơ kìa, sao anh ta không mang kính nhỉ? Rõ ràng, lúc mang kính thì là một con người tri thức đẹp trai. Khi tháo kính ra vẫn là một con người đẹp trai nhưng lại đẹp theo kiểu cuốn hút…
Lâm Yên ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng bị bác sĩ Duẩn cốc đầu mình một cái.
“Sau này cô tốt nhất đừng uống rượu. Bởi vì, cô uống rượu là một thảm họa.”
Lâm Yên bỗng cảm thấy trán mình đau nhói. Cô xoa trán, lầm bầm. Dù gì người ta cũng có lòng tốt chứa chấp cô một đêm. Nếu đổi lại gặp người khác, không biết cô còn cái nịt để đem về hay không?
Mắt Lâm Yên sáng lên, cô nhớ ra một chuyện.
“Bác sĩ, anh hết giận tôi rồi à?”
Bác sĩ cốc đầu cô cái nữa.
“Cô Lâm Yến có xuống dưới ăn sáng không?”
“Hay muốn tôi gọi cô là Lâm Băng Băng?”
Lâm Yên cười hì hì. Cô đánh trống lảng qua chuyện khác:
“Bác sĩ, cho tôi mượn nhà vệ sinh nhé. Cảm ơn.”
Sau đó, cô chạy vụt đi.
Bác sĩ Duẩn nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ lắc đầu. Anh lại tự kỷ:
“Người anh em, bao giờ mới được chào hỏi cô ấy đây?”
(…)
Lâm Yên sau khi cùng bác sĩ Duẩn ăn sáng xong thì cô bèn xông pha đi rửa chén rồi đi về ký túc xá để trang điểm lại lại một chút.
Hôm nay, cô lại có buổi xem mắt.
Người xem mắt lần này là con trai cưng của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, tên gã này là Long Mỹ Nhân.
Khi đọc cái tên này Lâm Yên tròn xoe mắt. Wtf đây thật sự là tên của con trai à? Có chút lạ lẫm, có chút bối rối.
Và, đến khi gặp Long Mỹ Nhân, mắt Lâm Yên muốn rơi cả ra ngoài.
“Úi, em gái đến rồi à? Chụy chờ em nãy giờ mất 2 phút đó nha.”
“????”
Long ‘tỉ tỉ’ chưa kịp để Lâm Yên bớt ngỡ ngàng thì đã nắm lấy bàn tay cô. Tỉ tỉ nhíu mày, sau đó nói:
“Em gái à, sao lại để tay mình thô ráp như thế?”
Ánh mắt của Mỹ Nhân quét qua người cô. Sau đó, ‘chụy’ ta lắc đầu:
“Em gái mặc chiếc váy này trông lỗi thời quá. Eo ơi, chụy không thích điều này.”
Long Mỹ Nhân buông tay Lâm Yên ra, sau đó ánh mắt ‘chụy’ ấy lại đặt đem sự chú ý lên gương mặt Lâm Yên:
“Em không biết trang điểm à?”
“Thưa anh Long...”
“Hả?” Mắt của Long Mỹ Nhân trừng lên một cái làm Lâm Yên run lẩy bẩy, cô vội vàng sửa miệng:
“Chị Long.”
Nhận được sự hài lòng trong ánh mắt của Long ‘tỉ tỉ’, Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm. Hết cả hồn! Ánh mắt của vị tỉ tỉ này như muốn nuốt sống cô. Đáng sợ, đáng sợ quá!
“Nói đi em gái.”
“Em tên Lâm Yên...đến đây xem mắt...”
Long Mỹ Nhân e thẹn cười, cất lời:
“Quỷ sứ à, chị em với nhau mà xem mắt cái gì?”