“Anh bị táo bón hay sao mà làm gì lâu thế?”
Lâm Yên nhìn thấy Lê Tùng bước ra thì không khỏi bực mình. Rõ ràng đây là cuộc hẹn giữa cô và Vương Thiên, khi không giữa đường xuất hiện cái tên đầu vịt này cản trở, dĩ nhiên cô không thể vui nổi. Nhưng, cô phải làm một cô gái rộng lượng, không thể để crush nghĩ mình nhỏ nhen ích kỷ thế.
Lê Tùng không biết trả lời như thế nào. Hắn cũng cảm thấy có lỗi khi để họ chờ lâu. Hắn bèn khịt mũi, sau đó nói:
“Cảm ơn vì đã đợi tôi.”
Thế là, nhờ câu nói này mà sự bực mình của Lâm Yên giảm xuống một phần nào đó. Vậy nên, cô đáp:
“Không sao. Anh nên ăn uống có chọn lọc vào là được.”
“…”
“Lâm Yên, chúng ta đi thôi.” Vương Thiên bên cạnh lên tiếng.
“Ừm.”
(…)
Lê Tùng chở hai người bọn họ đến một nhà hàng 4 sao, hắn không muốn lần đầu ra mắt ai kia mà đưa người ta đến những nơi thầm thường. Người sành điệu như hắn muốn làm gì tuyệt đối cũng phải nổi trội hơn người khác.
Lâm Yên bước xuống xe, cô trố mắt nhìn nhà hàng trước mặt. Quả là thiếu gia! Đi ăn thôi mà cũng là nhà hàng sang chảnh như thế! Đúng là người có tiền có khác.
Lê Tùng thấy bộ dạng tròn xoe mắt của Lâm Yên thì không khỏi tự hào. Nhưng, cái hắn quan tâm là Vương Thiên cơ. Thấy cậu cả một cái nhíu mày cũng không có, thế là hắn bèn ho một tiếng rồi giới thiệu:
“Đây là nhà hàng nằm trong top những nhà hàng sang trọng nhất Thượng Hải. Và đặc biệt do bố tôi mở! Hôm nay đặc biệt mời Lâm Yên và bạn của cô ấy đến đây.”
“Ừm, tôi biết.” Vương Thiên lên tiếng.
“Ồ, rất hân hạnh.” Lê Tùng lấy làm tự hào.
Nhưng, cậu lại nói thêm một câu khiến Lê Tùng hóa đá:
“Mẹ tôi là khách Vip của nhà hàng này, tuần nào bà ấy cũng đến đây cả.”
Đầu vịt tan thành tro bụi ~~~
“Vậy chúng ta đến nhà hàng khác nhé?”
“Không cần đâu, trong số các nhà hàng gần đây thì tôi thấy nhà hàng này ổn nhất, anh không cần phiền phức.”
Ở gần đây? Nhưng đa số đều là nhà hàng 3 sao trở lên cũng do bố hắn mở mà? Không lẽ, cậu ta đã ăn hết rồi?
Khi bạn muốn chứng tỏ cái gì thì nên tìm hiểu trước. Đầu vịt thiếu gia rút ra một kinh nghiệm: Hắn phải tìm hiểu gia cảnh của đối phương rồi mới khoe sự giàu sang. Và có lẽ, người kia cũng như hắn không có gì ngoài sự đẹp trai và tiền bạc.
Lê Tùng đậu xe rồi nhanh chóng quay lại, hắn choàng tay qua cô Vương Thiên, cười hì hì:
“Nào, để tôi dắt hai người đi.”
Dứt lời, hắn kéo Vương Thiên đi trong sự ngỡ ngàng của Lâm Yên.
Mũi cô lại tiếp tục ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, và có xu hướng càng đậm hơn…
Gei khí ~~~
…
Lâm Yên theo chân họ bước lên nơi cao nhất của nhà hàng. Xung quanh nhà hàng được lắp hoàn toàn bằng kính nên có thể nhìn thấy tất cả quang cảnh xung quanh. Nhất là lúc Thượng Hải bắt đầu lên đèn, đủ các loại ánh sáng tựa như sao sa giữa lòng Thành Phố.
Lâm Yên ngây ngốc đứng nhìn. Đẹp quá! Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Thượng Hải ở trên cao như thế này! Không biết, sau hôm nay liệu có còn cơ hội để chứng kiến không nhỉ?
Họ tìm một chỗ ngồi ưng ý, cuối cùng ngồi xuống. Ban đầu, Lâm Yên định kéo ghế để ngồi cạnh crush, cuối cùng lại bị Lê Tùng tranh mất. Hắn cười đến vô tội, nói:
“Xin lỗi nhé, phiền cô ngồi bên kia.”
Lâm Yên nghiến răng ken két, đành ngồi đối diện họ.
Người trong nhà hàng thấy Lê Tùng đến, bèn nở nụ cười niềm nở. Hiếm lắm mới thấy Lê thiếu đến, họ phải tranh thủ phục vụ thôi.
Như một thói quen, Lê Tùng cả nhìn thực đơn cũng không cần, hắn cất lời:
“Món nào đắt nhất, cứ việc dọn lên hết cho tôi.”
Ánh mắt hắn lại nhìn sang Vương Thiên đầy yêu chiều.
Con mẹ nó, đây là tình cảnh gì đây? Rõ ràng cô mới là nữ chính mà? Sao bây giờ không khác gì nữ phụ đam mẽo thế?