Bác Sĩ Có Độc

Chương 4




Bản thân Chu Sênh Sênh không phải người hay ghim thù, mặc dù có một lần Romeo ngậm chiếc tất thối của Trịnh Tầm tha lên gối của cô, khiến cô nửa đêm tỉnh giấc vì chiếc tất thối sau đó thì mất ngủ luôn, nhưng cô cũng chỉ đại lượng vứt một đống tất thối vào trong ổ của Romeo để nó có ổ mà không về được, chứ cũng không đuổi nó ra khỏi nhà, để nó lại một lần nữa trở về kiếp sống chó lang thang.

Cũng như vậy, cô thật sự không ghi hận bác sĩ Lục chút nào, dù sao chuyện đó cũng không to tát gì lắm, hơn nữa cô cũng không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi.

Cho nên một tuần sau cơn giận của cô đã tiêu tan, lúc tới bệnh viện kiểm tra lại thì thấy bác sĩ trong phòng khám đã là người khác, cô còn tò mò hỏi chuyện cô y tá: “Hôm nay bác sĩ Lục không trực hả chị?”

Vẫn là vị y tá đã tâm sự với cô mấy lần trước rất hợp nhau, cô nàng nhìn xung quanh một lượt, rồi nhỏ giọng nói với cô: ” Có thể sau này bác sĩ Lục không tới bệnh viện làm nữa đâu.”

“Vì sao chứ?”

“Năm nay bệnh viện đánh giá thăng chức, theo lý thuyết thì vị trí phó khoa kia trừ anh ấy ra thì không thể là ai khác, nhưng nửa đường bỗng có cháu của phó viện trưởng xuất hiện, đúng, chính là vị bác sĩ bên trong kia. Cuối cùng lại không giải thích gì cả, bác sĩ Lục cũng chẳng quan tâm.” Vị y tá rất nhiều chuyện, nhân lúc gặp cô thì vô cùng hưng phấn nói một thôi một hồi, còn đưa ra cả quan điểm cá nhân, “Cũng khó trách, bản thân bác sĩ Lý chẳng những lại có hậu thuẫn sau lưng, mà con người anh ấy cũng rất tốt bụng, tinh tế, tất cả mọi người đều rất thích anh ấy. Bác sĩ Lục lại không được như vậy.”

Chu Sênh Sênh ngây ngốc đứng ở đó, phụ họa thêm một câu: “Là không thể được như vậy.”

Cô chưa từng gặp vị bác sĩ nào hung dữ như anh.

“Bác sĩ Lục chắc hẳn không phục trong lòng, nên mấy hôm trước đã liên tục nộp đơn xin thôi việc rồi bỏ đi rồi, còn khiến trưởng khoa tức đến mức ai cũng sợ. Tuy tình tình anh ấy không tốt lắm, nhưng tay nghề thật sự rất giỏi, anh ấy được coi là chuyện gia trong khoa mắt chúng tôi, bằng cấp cũng rất cao. Đơn xin thôi việc của anh ấy trưởng khoa vẫn chưa phê duyệt, nhưng theo tôi thấy với tính cách của bác sĩ Lục, chắc chắn còn lâu anh ấy mới quay lại.” Vị y tá tiếc nuối xua xua tay nói.

Vị bác sĩ Lý mới tới trong kia quả nhiên là một vị bác sĩ rất thân thiện, trong toàn bộ quá trình kiểm tra mắt cho Chu Sênh Sênh anh luôn nở nụ cười dịu dàng, tuy rằng thực tế nghiệp vụ của anh khiến cô có cảm giác tay chân hơi vụng về, bất luận là ở tư thế cầm máy đo thị lực, hay trong suốt quá trình kiểm tra, so ra cũng không thể nhanh chóng thuần thục như bác sĩ Lục, nhưng cái cách anh cười nói vui vẻ lại khiến người ta sinh lòng yêu quý.

Trước khi rời đi, Chu Sênh Sênh còn dừng bước ngoài hành lang, nhìn bác sĩ Lục cô đơn nở nụ cười mỉm trong tấm ảnh đầy màu sắc xanh, không ít người đi ngang qua còn chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn tán: “Vị bác sĩ kia trông đẹp trai quá đi!”

Cô cảm thấy hơi buồn, bạn nói thử xem, một vị bác sĩ trẻ tuổi đang làm việc rất yên ổn, y thuật tài giỏi, diện mạo đẹp trai, theo lý thuyết mà nói thì phải là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa rồi, tại sao lại có kết cục đắng lòng như vậy?

Lúc này cô lại nhớ tới một câu ba cô đã nói khi cô còn bé : “Con người mất hai năm để học nói, còn mất cả đời để học cách im lặng.”

Cô cảm thấy nếu cô có cơ hội gặp bác sĩ Lục lại lần nữa, cô nhất định sẽ nghiêm túc truyền đạt câu châm ngôn cả đời này cho anh. Con người lần đầu tiên nếm trải thiệt thòi cũng không sao, nhưng nếu liên tục thì chắc hẳn là do hồi nhỏ uống quá nhiều melamine.[1]

[1] Melamine : Chất độc hại thường có trong 1 số loại sữa kém chất lượng, nếu uống nhiều sẽ bị sỏi thận, sỏi bàng quang, ung thư…

***

Điều trùng hợp là ngay đêm hôm đó, cô đã có hội truyền châm ngôn cả đời mình cho bác sĩ Lục rồi.

Nguyên nhân là mấy ngày nay lúc Chu Sênh Sênh đi tắm, lại phát hiện cửa phòng không biết đã mở từ bao giờ, lần thứ nhất là trùng hợp, lần thứ hai sẽ hoài nghi, lần thứ ba thì tuyệt đối là có lý do của nó.

Ban đầu cô còn tưởng rằng do Trịnh Tầm làm, chẳng lẽ tên kia động tình, nên bụng đói ăn quàng, ngay cả anh em thân thiết cũng xuống tay?

Đêm đó cô vào nhà tắm nhưng chưa cởi quần áo vội, đã mở vòi sen rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Cô nghĩ kỹ rồi, nếu quả thực là do Trịnh Tầm làm, cô sẽ nghiêm túc nói chuyện với anh một lần, tình nghĩa huynh đệ giữa hai người cũng đã mười năm rồi, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí được.

Nghĩ ngợi một chút, hai người cũng đều là người trưởng thành cả rồi, hai tư hai lăm tuổi đầu vẫn là miếng đất chưa ai canh tác, nói ra thì thật là xấu hổ. Cô cố nín nhịn, cùng lắm thì, cùng lắm thì…

Cùng lắm thì lấy toàn bộ tiền tiết kiệm đi làm mấy tháng của cô, rồi đặt mua cho anh một con búp bê tình dục trên mạng cũng được!

Đương lúc cô suy nghĩ, cánh cửa đang đóng đột nhiên có chút động tĩnh, trái tim cô cũng theo đó mà nhảy lên, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Cửa thoáng mở ra.

Bên ngoài khe cửa tối đen không có gì cả.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại… trước một cục tròn vo màu vàng.

Phía dưới khe cửa, Romeo đang mở to đôi mắt long lanh đen tròn nhìn vào trong, lại đúng lúc cô đang nhìn nó chằm chằm, nó không ngờ hôm nay cô ăn mặc rất nghiêm túc ngồi trên bồn cầu, còn bắt được quả tang nó nhìn trộm, nó rên ư ử vài tiếng, rồi quay đầu vẫy đuôi bỏ chạy.

Chu Sênh Sênh: “…”

***

Bóng đêm xa hoa trụy lạc, ánh đèn neon ma quái tỏa khắp nơi, đêm tối vừa xuống thì quán rượu chính là thiên đường của cả đàn ông và phụ nữ.

Đứng sau quầy bar Trịnh Tầm đang pha rượu rất thuần thục, anh còn thuận tiện tám chuyện cùng một người đẹp hở vai đang ngồi trên quầy.

“Một mình à em ?”

“Một mình.”

“Có muốn uống chút gì không?”

“Sở trường của anh là gì?”

Ồ, người đẹp này có vẻ rất chủ động đây, đôi mắt bướng bỉnh kiêu ngạo, như có như không khiêu khích anh. Trịnh Tầm thường xuyên ngắm những cô gái vào quán bar, và cô gái này chính người đẹp nhất trong số đó

Anh tiện tay lau chút mồ hôi trên trán, cười như không mà hỏi: “Sở trường của tôi sao? Em muốn biết không?”

Anh nghiêng người về trước một chút, ánh mắt biếng nhác, xem chừng rất vui, đôi môi dường như dán chặt vào mặt cô gái kia, từ từ nói ra bốn chữ: “Thử nhìn xem sao?”

Đúng thời khắc mấu chốt, chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn bắt đầu rung lên điên cuồng.

Mẹ nó.

Anh coi như không thấy, ánh mắt còn đang rất hăng hái nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô gái kia.

May là thứ quỷ quái nằm trên quầy nhanh chóng ngừng lại, nếu nó dám làm trễ kế hoạch phá thân của anh, xem anh xử lý đồ ranh con gọi điện cho anh thế nào!

Điện thoại rung một lúc, rồi ngừng được hai giây.

Anh thở dài một hơi.

Mười lăm phút sau, tiếng rung ong ong lại vang lên lần nữa.

“Di động của anh đang rung kìa.” Người đẹp cười tít mắt nhắc nhở anh.

Trịnh Tầm không nhịn được thầm mắng mẹ kiếp trong lòng, cuối cùng anh cũng cúi đầu cầm chiếc điện thoại trên quầy, vốn định tắt luôn, nhưng nhìn tên người gọi: Nữ Kim Cương.

Là điện thoại của Chu Sênh Sênh…

Đêm hôm khuya khoắt cô ấy ở nhà một mình, lại liên tục gọi điện cho anh thế này, không phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

Bất chấp cả người đẹp, Trịnh Tầm bỗng thấy lo lắng, anh bước nhanh ra phía sau quán rượu, mở cánh cửa sau, đứng trong con ngõ nhỏ tối đen như mực mà gọi điện cho cô: “Có chuyện gì rồi?”

Quả nhiên Chu Sênh Sênh ở đầu dây bên kia dồn dập trả lời, giọng nói còn rất hốt hoảng mà báo với anh: “Trịnh Tầm, chừng nào cậu mới về hả?”

“Có chuyện thì nói mau, đừng nói lung tung nữa!” Anh hung dữ thúc giục.

Chu Sênh Sênh hơi do dự, cuối cùng cũng lén lút nói thầm: “Trong nhà có chuyện gì lạ lắm.”

“Chuyện lạ là chuyện gì?”

Một phút sau, anh nghe thấy Chu Sênh Sênh che loa điện thoại nhỏ giọng kể với anh: “Chó nhà chúng ta… hình như thành tinh rồi…”



Trịnh Tầm đứng trong căn ngõ nhỏ tối đen như mực như vừa bị trúng gió, anh nhắm chặt mắt nhất thời không nói được nên lời, một lúc lâu sau mới gằn từng chữ nói: “Này, cậu gọi điện cho tôi chỉ vì chuyện vớ vẩn đó thôi à?”

“Cậu đừng cúp vội đừng cúp vội! Tôi không đùa với cậu đâu! Mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy lúc tắm rửa có người đang nhìn lén tôi, ban đầu tôi còn tưởng là cậu, cuối cùng hôm nay mới phát hiện ra, không biết tại sao Romeo học được cách mở cửa phòng tắm, nó còn đứng bên ngoài nhìn lén tôi tắm qua khe cửa đó. Hu hu hu, đứa bé tôi chăm từ lúc ị lúc tiểu đến khi trưởng thành như bây giờ, cậu nói xem tại sao nó lại trở thành như vậy chứ?”

Trịnh Tầm thật sự muốn mắng cô một câu đồ phá hoại, vì mỗi việc cỏn con này, mà phá kế hoạch phá thân của anh.

“Chu Sênh Sênh cậu điên vừa thôi, cái người ngực thì bằng phẳng thi thoảng có mấy ngọn cỏ hoang như cậu, cậu nghĩ rằng mắt Romeo nát đến mức đó à? Cậu có biết suýt chút nữa tôi đã câu được một người đẹp không hả, đêm nay không chừng bạn cậu có thể thoát khỏi hàng ngũ xử nam đấy biết không?”

Chu Sênh Sênh đột nhiên tức giận chất vấn anh: “Thoát xử nam thì có gì quan trọng ? Còn hơn cả chó nhà chúng ta cơ à?”

“Cũng không quan trọng đến mức đó!” Trịnh Tầm trả lời vô cùng có khí phách, “Cậu chả biết gì cả, cậu là Nữ Kim Cương, dũng cảm mạnh mẽ, tứ chi phát triển, gánh nặng xây dựng tổ quốc đặt nặng trên vai những người như cậu. Còn đối với những người anh tuấn đẹp trai, khí chất ngời ngời như tôi đây, nhiệm vụ của tôi là gì? Là phát triển đất nước phồn thịnh, là khai hoa kết trái, tạo ra một thế hệ con cháu ngày càng chất lượng hơn!”

Chu Sênh Sênh thực sự rất muốn tát một cái lệch mặt tên khốn khiếp kia.

Cô cúp điện thoại một cái thật mạnh, rồi lên mạng tìm kiếm thông tin, cuối cùng cũng phát hiện ra khả năng lớn nhất, Romeo dậy thì rồi.

Trên mạng còn nói, nếu như chó không được thiến, thì đến kỳ động dục sức ăn sẽ giảm xuống, ngang ngạnh khó thuần phục, những virut bệnh tật cũng rất dễ thâm nhập vào cơ thể vật nuôi. Chẳng trách mấy hôm nay Romeo không ăn được gì nhiều, trông gầy rơ xương cả đi.

Cô ngẩn người, quay đầu lại nhìn con chó lông vàng đang ngồi trên sofa rất nghiêm túc mà nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường kia. Giờ vẫn còn sớm, bệnh viện thú y chắc vẫn còn mở cửa.

Nếu không…

Cô đi tới bên ghế sofa, cúi người nhìn Romeo: “Romeo à, chúng ta nói chuyện chút đi, tao và Trịnh Tầm không có chỗ ở cố định, nuôi mình mày thôi cũng đủ phiền phức lắm rồi. Nếu mày sinh thêm một đám con lít nhít nữa, chúng tao không nuôi nổi, mà cũng không còn sức chăm sóc mày nữa.”

Romeo thè lưỡi nhìn cô với đôi mắt ngập nước.

Chu Sênh Sênh thở dài, chân thành nói: “Chúng ta làm ba làm mẹ cũng phải có trách nhiệm đúng không? Sinh con ra thì phải chăm sóc nó, nếu không nuôi được, còn mang nó phiêu bạt khắp nơi, vậy thì thà không sinh còn hơn, mày nói có đúng không?”

Romeo ngoan ngoãn duỗi một bên chân ra, cô cũng định duỗi tay ra cầm chân nó, không ngờ được nửa đường nó đột nhiên thay đổi phương hướng, mục đích cuối cùng là lao vào lòng cô.

Chu Sênh Sênh thở dài, mặc thêm áo khoác, dắt Romeo ra cửa.

Người anh em à, tao xin lỗi, tối nay tiểu huynh đệ của mày chắc không giữ lại được đâu.

***

Bệnh viện thú y tư nhân cũng cách nơi này không xa lắm, ngồi xe bus tầm hai mươi phút là tới nơi.

Sáng nào đi làm Chu Sênh Sênh cũng đi ngang qua đây, nên cô chỉ cần nhìn qua một cái là nhận ra ngay, bệnh viện có tấm cửa kính ra vào rất lớn, nhìn có vẻ rất đáng tin, cách bài trí thì vừa ấm áp lại rất gọn gàng.

Vào bệnh viện thì đâu đâu cũng là mùi thuốc sát trùng, dường như Romeo nhận ra điều gì đó, nó sống chết không chịu đi vào. Cô cố gắng kéo Romeo đi vào, vị bác sĩ nam đang trực trên quầy liền ngẩng đầu cười nói: “Xin chào, tôi có thể giúp gì được cô không?”

Cô còn chưa kịp nói gì đã thấy một vị bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, trong ngực còn đang ôm mèo nhỏ, anh vừa ngẩng đầu thì trong phút chốc đã bắt gặp ánh mắt cô.

Lục Gia Xuyên đứng đó, anh vẫn mặc chiếc áo blouse trắng như ngày nào, trong tay ôm một chú mèo hoa lông sướt sũng do vừa tắm, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm một cô gái đang giằng co với một con chó lông vàng vào đêm hôm khuya khoắt thế này.

Tuần trước cả hai vừa gặp nhau.

Hai tuần trước cũng gặp nhau.

Hiện tại đang là tuần thứ ba, còn đúng vào thứ hai, quả thực cũng trùng hợp nhỉ?

“Bác sĩ Lục?” Chu Sênh Sênh không ngờ mình lại gặp anh ở đây, hai mắt mở lớn, “Sao anh, tại sao – – “

“Tại sao lại là bác sỹ thú y à?” Lục Gia Xuyên đón nhận câu hỏi của cô, nhưng không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm con chó lông vàng phía sau lưng cô đang bán sống bán chết muốn chạy ra khỏi đây, nhưng lại bị sợi dây thừng trong tay cô giữ chặt. Ánh mắt anh từ từ chuyển sang cục tròn tròn ngay giữa hai chân chú chó, thì bỗng hiểu ra rồi hỏi, “Dẫn nó tới thiến à?”

Cô có chút xấu hổ: “Vâng, đúng vậy.”

Không ngờ tới bệnh viện thú ý cũng gặp anh. Nhớ tới cảnh bọn họ gặp nhau hai lần trước đó thì cô chẳng buồn nghĩ nữa, lúc nào cả hai cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, còn giờ thì cô đứng đây mà không biết phải nói gì.

Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh cười ha ha: Thì ra là người quen của cậu à, vào đi, vừa là người quen lại còn là người đẹp, tôi sẽ giảm giá 90% cho cô luôn.”

Chu Sênh Sênh cũng đã cong môi rồi, đang chuẩn bị nở nụ cười nói cám ơn, cung kính không bằng tuân mệnh, thì bỗng nghe thấy người đàn ông đang ôm chú mèo hoa kia vẻ mặt tỉnh bơ mà nói: “Không quen đâu nên không cần giảm giá.”

Vị bác sĩ trẻ tuổi: “…”

Chu Sênh Sênh: “…”

Bầu không khí lại lâm vào tình trạng xấu hổ hơn.

Chu Sênh Sênh tức giận đến mức mặt cũng sưng lên, đang định đấu võ mồm với anh vài câu, đã thấy anh đặt chú mèo hoa xuống đất, nhanh chóng bước về phía Romeo. Anh ngồi xổm người xuống nhấc một chân sau của nó lên, cẩn thận nhìn người anh em của nó.

Không ngờ chỉ một giây sau đó, Romeo đột nhiên dịch mông về phía anh, rồi nó thả một vật thể màu nâu dinh dính ướt nhẹp không rõ ràng xuống một bên giày sáng bóng lồng lộng không chút bụi bẩn của bác sĩ Lục kia.

Trong chớp mắt, cả sảnh đường bỗng im lặng đến nghẹt thở.