Chu Sênh Sênh hát cả đoạn đường về nhà hôm ấy.
Cô rất ít khi hát, bởi ở cái tuổi đang vui chơi ca hát thì ba mẹ mất, cô phải vội vàng đi làm để nuôi sống bản thân, vì vậy đại đa số những bài hát cô lẩm nhẩm là học được ở nơi làm việc. Cô bán vé ở sân băng trượt tuyết, làm nhân viên phục vụ ở KTV và KFC, cũng từng bán tạp hóa ở một quán vỉa hè.
Sau đó, năm cô mười bảy tuổi đã trải qua một cơn bệnh nặng rồi bắt đầu thay đổi mặt một cách khó hiểu, thì cô không còn tâm trạng muốn hát nữa.
Trong những năm tháng ấy, cô sống rất vất vả, như một con ruồi không có đầu, không biết ngày hôm nay đang sống ở đâu, lại càng không biết ngày mai sẽ biến thành một khuôn mặt thế nào, sống cuộc sống thế nào.
Cô vẫn nhớ hôm đó là một buổi chiều cô bày sạp hàng trên cầu, vì là mùa đông nên trời tối rất nhanh, mới hơn sáu giờ chiều trời đã tối mịt rồi. Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trông coi một đống đồ trang sức đang bày biện trên đất, trong lòng là chiếc túi sưởi nhưng người vẫn lạnh tới mức run lẩy bẩy.
Chạng vạng hôm ấy nhiệt độ giảm mạnh, cô lạnh đến mức ngón tay cũng tái xanh cả lên mà không bán được mấy món đồ. Sau đó trời bỗng nhiên có tuyểt, đó là cơn mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, tuyết rơi lả tả, rơi xuống đất liền hóa thành nước lạnh.
Những sạp hàng xung quanh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, tuyết đã rơi rồi thì còn ai đến mua hàng nữa? Ngồi đây hứng gió đông thì chẳng bằng dọn dẹp cho nhanh rồi về nhà.
Chu Sênh Sênh bán chủ yếu là các mặt hàng trang sức nhưng không phải là bạc, những kim loại kém chất lượng này một khi gặp nước sẽ bị phai màu, vì vậy cô phải nhanh chóng thu dọn sạp hàng rồi về nhà. Nhưng khi cô luống cuống tay chân thu dọn sạp hàng, thì một đôi tình nhân đang đi qua không để ý nên giẫm lên một sợi dây chuyền.
Chu Sênh Sênh gấp đến mức ngẩng đầu lên đang định quát bảo hai người kia đứng lại thì bọn họ đã dừng lại rồi.
Cô gái trẻ kia liên tục xin lỗi: “Xin lỗi chị xin lỗi chị, em đi nhanh quá nên không nhìn dưới chân. Thật sự xin lỗi chị, hỏng chiếc dây chuyền mất rồi.”
Khi cô nàng đang xin lỗi, cậu chàng bên cạnh đã thản nhiên cúi người xuống nhặt sợi dây chuyền xấu số vừa bị giẫm lên kia.
“Dây chuyền này bao nhiêu tiền hở chị?” Cậu ta nhẹ nhàng kéo tay cô gái kia ra phía sau người mình, lễ phép nói với Chu Sênh Sênh, “Chúng em muốn mua lại ạ.”
Chu Sênh Sênh nói: “Ba mươi tệ.”
Cậu chàng kia gật đầu, dừng lại một chút, ánh mắt nhìn xuống sạp hàng, rồi lại cúi người xuống. Lần này, cậu ta nhặt một chiếc dây chuyền mặt trái tim mới tinh rồi hỏi thêm: “Cả cái này nữa ạ.”
“Sợi này là đủ rồi mà, mua cái đó làm gì nữa?” Co bé đứng phía sau cậu thò đầu tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Cậu chàng không nói gì, sau khi Chu Sênh Sênh báo giá thì lấy tiền trong ví ra trả cho cô rồi kéo tay cô gái kia rời đi.
Khoảnh khắc bọn họ vừa quay người đi, Chu Sênh Sênh nghe thấy cậu chàng kia nói với cô gái: “Xin lỗi em.”
“Sao tự nhiên lại xin lỗi em? Anh có giẫm dây chuyền của người ta đâu?”
“Nếu không phải vì em làm hỏng dây chuyền của người ta, anh cũng không nhớ ra, chúng ta đã ở bên nhau lâu vậy rồi mà anh chưa mua nhẫn hay dây chuyền gì cho em cả.” Cậu ta kéo tay cô gái nắm lấy rồi bỏ vào túi áo của mình, sau đó nghiêng đầu qua nói, “Chiêc dây chuyền này không đáng bao nhiêu, nhưng đây là tâm ý của anh. Chờ đến khi chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ cố gắng tìm một công việc tốt hơn, rồi tặng em những thứ có giá trị khác.”
“Mua cái gì chứ?”
Cậu chàng kia nhìn sang hướng khác, ho khan hai tiếng: “Biết rõ rồi còn hỏi.”
Cặp đôi kia vai kề vai nhanh chóng đi xa rồi dần dần biến mất phía cuối chân cầu. Còn Chu Sênh Sênh cầm trên tay sáu mươi tệ, ngẩn ngơ nhìn họ đi xa. Trong đêm tối, dưới ánh sáng huy hoàng soi rọi cho dòng người đi xuống cầu như nước, màn đêm lại được tô điểm bởi cơn mưa tuyết rơi lả tả trông thật vô cùng náo nhiệt.
Tay cô đã đông cứng đến mức không cảm giác được gì nữa, gió và hoa tuyết khẽ tạt vào mặt, đến mức mặt cô cũng đầy nước.
Cô tự hỏi mình, có phải mình bị điên rồi không? Người ta yêu đương thì sao? Ngươi mù như cô thì cảm động gì chứ?!
Đáng thương hơn là cô nhanh chóng nhận ra, bản thân mình khóc không phải vì bọn họ tình cảm với nhau, cũng không phải vì những lời hứa hẹn ấu trĩ và ngọt ngào mà người ta sẵn sàng chết chìm trong đó, mà là trong thế giới hàng ngàn người này, cô mãi mãi sẽ không tìm được bờ vai để mình có thể dựa vào được.
Thời thanh xuân, mỗi cô gái đều có những ảo tưởng của riêng mình, có thể là vào một ngày mưa nào đó sẽ có người chịu để vai ướt mà nhường ô cho bạn, cũng sẽ có người ngốc nghếch nhịn ăn nhịn mặc mua quà sinh cho bạn, và còn có người sẽ giữ chặt tay bạn nhẹ nhàng phả hơi thở để sưởi ấm cho bạn. Nhưng cứ khi trời mưa mặt cô lại thay đổi, thế nên cả đời này chắc hẳn cô sẽ không thể trải qua những khoảnh khắc đó được.
Một ngày mưa tuyết như vậy, những sạp hàng ven đường người người dồn dập thu dọn, mọi người đi ngang qua cũng hiếu kỳ nhìn cô gái đứng đó mặt đầy nước mắt chẳng chịu thu dọn sạp hàng, nhưng không ai có thể hiểu được nguyên nhân cô rơi lệ.
Chu Sênh Sênh từ từ ngồi xổm xuống, hai tay che khuôn mặt mãi mãi không ngừng biến đổi, nước mắt từ những kẽ hở của ngón tay lặng lẽ rơi xuống.
Cô mếu máo tự nhủ: “Đừng khóc nữa, Chu Sênh Sênh. Tình yêu cũng không phải cơm, mày phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể ngốc ngếch như vậy nữa!”
Đừng ngớ ngẩn, đừng động lòng, đừng lưu luyến, đừng dừng lại. Khi thanh xuân của người ta đang trôi qua từ từ, thì thỉnh thoảng cô lại lợi dụng gương mặt già nua nói khoác không biết ngượng mà yêu cầu giới trẻ nhường chỗ cho mình; còn khi người ta đang già đi, thì cô lại có thể thỉnh thoảng dùng gương mặt trẻ tuổi ra ngoài rêu rao khắp nơi ra vẻ bản thân còn đang là con gái mười tám.
Có gì không tốt chứ?
Không có gì phải buồn cả.
Ngày hôm ấy, cô gắng gượng cười khẩy một cái mà tự an ủi mình, dưới ánh đèn đường cô cõng bao túi đồ nặng trịch đi về phòng trọ của mình, trên mặt đất phản chiếu hình ảnh một Chu Sênh Sênh lẻ loi cô độc.
Mấy năm sau cũng vẫn trong đêm đông như thế, chỉ khác là đêm nay không có tuyết. Dưới ánh đèn đường, cô gái trẻ dáng người yểu điệu hai tay đút trong túi áo khoác, vừa tiến về phía trước, trên môi còn khẽ thì thầm một ca khúc nào đó.
‘Không phải tôi không biết sợ, không phải tôi không sợ chết,Thế nhưng đứng trước tình yêu lãng mạn, tại sao lại yếu đuối như thế,Đường cùng vách núi nhưng vì anh mà trở thành bình địa.Yêu anh không cần để ý,Chỉ muốn dùng con người bản năng mà tóm lấy anh,Vừa nghĩ đến anh người trong lòng em,Hai bàn tay vốn mềm yếu bỗng trở nên thật mạnh mẽ.’
[1][1] Bài hát Hoàng Vĩ Văn – Barry Chung: (Vì tự nhiên WP không có mình up video của YTB trực tiếp vào đây nữa)Đang đi, cô bỗng nhiên đứng lại, từ từ dựa lưng vào mấy poster quảng cáo được dán lung ta lung tung trên vách tường, cúi đầu thở ra một luồng khói trắng.
Cô đơn sống trên đời hai mươi lăm năm qua, có những lúc cô thật sự hy vọng bên cạnh sẽ có thêm một người nữa. Bất kể người đó là ai, dù anh ấy không có dáng người như Lưu Xuyên Phong, không có sự đáng yêu của Anh Mộc Hoa, thì chỉ cần người đó có thể khiến cô khi quay đầu là biết mình không đơn độc trên con đường phía trước, chỉ cần khi cô nhớ tới anh, thì nhận ra bàn tay này của mình cũng có dũng khí để nắm lấy bàn tay ấy.
Nếu như, cô chỉ đang nói là nếu như thôi, dùng gương mặt xinh đẹp này hẹn hò trong hai tháng, sau đó lý trí chia tay, để hoàn thành giấc mơ của mình, thì có xem là tội ác tày trời không?
Cô buồn bực ngán ngẩm mà cúi đầu nhìn cái bóng của mình, máu huyết dâng trào, cô liền vươn tay ôm lấy cây cột điện bên cạnh, giả giọng khàn khàn của đàn ông mà nói: “Chu Sênh Sênh, đừng thấy dáng anh đẹp như Ngô Mạnh Đạt, nhưng linh hồn của anh chỉ là Lưu Đức Hoa mà thôi.”
Sau đó cô bắt đầu cười ha ha, cười không ngừng được ngửa tới ngửa lui, rồi xoa xoa mắt, cô xoay người về nhà.
***
May mắn là, hôm sau là một ngày nắng to.
Ánh nắng mùa đông vô cùng đáng quý, sưởi mình dưới nắng quả như mật ong ấm áp tan chảy khắp người.
Sáu giờ Chu Sênh Sênh đã rời giường, cần phải chuẩn bị chu đáo hơn một năm trước, cô dỡ từng lô cuốn tóc đã uốn cả đêm xuống rồi dùng keo xịt tạo kiểu cho tóc. Cô soi mình trong gương mất nửa tiếng để trang điểm xong, một nửa mí mắt trên, một phần đuôi mắt được đánh màu hồng, hai má được dặm thêm chút phần màu hồng nhạt, kết hợp với màu son môi đỏ ngọt ngào.
Cô mặc chiếc áo lông trắng, trước khi ra ngoài còn khoác thêm chiếc áo ngoài màu hồng, sau lưng là mái tóc xoăn mềm mại.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, mới bảy giờ rưỡi sáng. Còn cách thời gian hẹn nhau chín tiếng rưỡi nữa…
Cô lại không nhịn được cười ha ha, Chu Sênh Sênh ơi là Chu Sênh Sênh, mày tích cực thế này, bác sĩ Lục không tặng cờ thi đua cho mày thì quả thực có lỗi với sự chăm chỉ nhọc nhằn này của mày mà!
Lúc đi tới quán cafe, vì phòng ngừa tóc bị rối, nên vừa chen chân lên tàu điện ngầm thì cô đã vào tư thế hai tay ôm đầu. Cho tới khi tàu điện ngầm dừng lại, cô vừa hơi mất tập trung một chút thì đã ngã nhào vào lòng một anh chàng to cao, đang hoảng hồn ngẩng đầu lên, thì anh chàng kia đã nháy mắt với cô: “Người đẹp, có chỗ nào không thoải mái à?”
“Vẫn khỏe, vẫn khỏe.” Cô giả vờ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào bắp đùi hắn mà đứng dậy vẫn tiếp tục ôm đầu.
Đầu có thể đứt nhưng tóc không được rối
Sau đó, vào trong quán thì cả đám người do anh quản lý cầm đầu, bắt đầu tiến hành tra tấn tinh thần cô độc ác.
Hoàn Tử: “Cái gì cái gì đây, ăn mặc thế này là định tới khu Đèn mờ quẩy một đêm đấy à?”
Đông Đông: “Cô bạn à! Cùng là gây hại cho người khác, tại sao không cho tôi một cơ hội, để tôi được làm anh hùng trừ hại cho dân? Tuy không thể mạnh mẽ bảy lần một đêm, nhưng anh đây đảm bảo lần nào cũng rất đúng chỗ rất dịu dàng!”
Chu Sênh Sênh: “………”
Dĩ nhiên không chỉ dùng một phút mặc niệm là có thể mô tả tâm trạng cô lúc này.
Anh quản lý kéo tạp dề xuống, gõ xuống gáy cô một cái, rồi quay sang nói với Đông Đông: “Món béo bở không thể dành cho người ngoài. Mau, đóng cửa lại, hôm nay chúng ta không bán hàng, đưa Chu An An vào nhà kho mau, chúng ta cùng chén con bé!”
Mười ngàn lần im lặng tuyệt cũng không diễn tả hết tâm trạng của Chu Sênh Sênh vào giờ khắc này.
Từ những lời nói trêu đùa về vẻ đẹp của cô, thì cô vẫn bắt được một sự thật không thể chối bỏ —— hôm nay cô thậm chí còn xinh đẹp hơn một năm trước. Cô đã chờ một năm, rốt cuộc cũng đợi được khuôn mặt này, dùng nó để hoàn thành lời hẹn còn dang dở một năm trước.
Bốn giờ chiều, Chu Sênh Sênh xin anh quản lý về sớm, mặc kệ tiếng kêu gào í ới của Đông Đông, cô gọi taxi tới bệnh viện.
Nếu đã đến muộn một năm, cô đồng ý thể hiện sự áy náy và thành ý lớn nhất của mình mà an ủi vị bác sĩ ngoài mặt thì hung dữ nhưng tâm hồn lại dịu dàng tốt bụng kia.
***
16:23 chiều.
Lục Gia Xuyên vừa thay chiếc áo blouse ra đang đứng trong phòng thay đồ thì nhận được một tin nhắn mới.
“Cô nàng điên” nói: Bác sĩ Lục, anh có ở văn phòng không?
Anh ngẩn người, khoác thêm chiếc áo dạ màu xám rồi xoay người đi ra khỏi phòng thay đồ. Mở cửa, bước ra hành lang, vừa quay đầu liền nhìn thấy có người đang đứng chờ ngoài phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc của anh ở cuối hành lang, vừa mở cửa đi ra thì đập vào mắt là ánh nắng chiều màu vàng cam ngoài cửa sổ kia, ánh nắng dường như tan vào không khí, vừa chiếu là đổ xuống dáng người mảnh khảnh kia.
Bệnh viện chỉ toàn một màu trắng toát, người ra kẻ vào đủ loại ồn ào mà náo nhiệt. Còn cô thì lẳng lặng đứng chờ trước cửa, còn có chút buồn cười nghển cố vào ngó, dường như cứ muốn nhìn thấu bóng người bên trong cánh cửa đang khép chặt kia.
Lông mi Lục Gia Xuyên hơi động, tâm trạng bỗng trở nên vừa dịu dàng lại mềm mại.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, cô gái trẻ mặc áo khoác hồng có vẻ đã cảm nhận được ai đó đang theo dõi mình, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh đang đứng. Khoảnh khắc cô cong khóe môi cười mỉm, dường như trời đông lạnh lẽo ngoài cửa sổ kia bỗng trở nên ấm áp như hoa nở mùa xuân.