Niếp Duy Bình buổi sáng cùng Na Na đi làm lập tức làm Lưu Mân chú ý.
Niếp Duy Bình mua một cóc cà phê mới đưa cho Na Na, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý khó kiềm chế.
Na Na mỗi ngày thường uống một cốc cà phê đã sớm tập thành thói quen, cần lấy cái cốc ngoan ngoãn rời đi.
Lưu y tá trưởng liền đi qua, thăm dò xem xét gương mặt lạnh lùng của bác sĩ Niếp, nhất thời bật cười nhạo một tiếng: “Đừng giả bộ, xem cái biểu tình này của cậu! Mắt trái viết ‘Dâm’, mắt phải viết ‘Đãng’! Cũng chỉ có Na Na mắt bị mù mới có thể coi trọng cậui!”
Niếp Duy Bình vênh váo tự đắc nhìn cô ấy một cái, không nhanh không chậm mở bệnh án ra.
Lưu Mân không quen nhìn vẻ mặt tự cho là mình rất cao giá của hắn, lập tức nhướn mày châm chọc: “Cậu cũng đừng đắc ý quá! Cẩn thận con bé một cước đá đi! Lần này ăn chút đau khổ đi, nói cho cậu biết phụ nữ không phải là dễ chọc nhá, lần sau sẽ không dễ dàng để cho cậu dỗ dành trở lại như thế!”
Niếp Duy Bình trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, chết vì sĩ mà mạnh miệng nói: “Đau khổ cái gì? Ai dỗ cô ấy? Không thừa hơi!”
Lưu Mân “A” một tiếng: “Vậy cậu thật sự là có năng lực!”
“Cũng không phải là như vậy!” Niếp Duy Bình dõng dạc nói: “Tôi chỉ đứng đây, cô ấy biết tôi rất tốt tự biết sai lầm của mình, liền ngoan ngoãn tự mình trở lại!”
Lưu Mân mặc kệ hắn, ôm lấy tư liệu khinh thường rời đi.
Có Niếp Duy Bình cùng Niếp lão chủ nhiệm ra mặt, bệnh viện rất nhanh đã an bài phòng giải phẫu thật tốt, cũng đã phân phó với tất cả nhân viên.
Na Na tự mình đi sắp xếp một phòng chăn sóc đặc biệt, buổi sáng trại an dưỡng đã đưa người chuyển vào.
Na Hác thần sắc bình tĩnh vô lo vô nghĩ nằm ở trên giường, tùy ý để hộ lý tiến hành các bước kiểm tra ban đầu cho hắn, tuy rằng hôn mê bất tỉnh nhưng các chỉ số kiểm tra các triệu chứng bệnh tật cũng rất tốt.
Niếp Duy Bình mở tập kiểm tra thật dày ra xem xét mười loại xét nghiệm kiểm tra không thể thiếu, giao cho Na Na nói: “Anh tới phòng chụp chiếu xem một chút, vào buổi chiều bọn họ không có chi phí sẽ không sắp xếp giường làm phẫu thuật lồng ngực. Phí giải phẫu em không cần lo, anh đã muốn thay em xin giúp đỡ từ nơi từ thiện của bệnh viện, xin miễn phí giải phẫu!”
Na Na gãi gãi đầu nói: “Không cần dùng quỹ từ thiện, tiền bồi thường còn khá nhiều, hẳn là đủ……”
“Sao chứ?” Niếp Duy Bình cười lạnh: “Đừng tự tin quá mức mà bị đánh cho bầm dập! Chi phí giải phẫu lên đến mấy chục vạn, sau này còn có trị liệu hồi phục, có thể còn có di chứng cũng không chừng…… Trước đó ở Lâm Hải đã dùng quá nhiều tiền rồi bằng không em cũng không cần phải hỏi thăm phòng cho thuê giá rẻ chung quanh!”
Na Na sắc mặt ửng đỏ, lúng ta lúng túng cúi đầu: “Nhưng là, bệnh viện sẽ không vô duyên vô cớ mang quỹ từ thiện ra giúp em đâu!”
Niếp Duy Bình thở dài, sờ sờ đầu cô, đem mũ hộ lý trên đầu cô lệch sang một bên, bình thản nói: “Em không cần lo lắng, anh nếu giúp em xin thì nhất định có thể miễn chi phí giải phẫu!”
Lại nói….. Đây là bệnh viện nợ em!
Niếp Duy Bình ánh mắt phức tạp nhìn cô, cho dù hắn không có mặt mũi lớn như vậy nhưng bệnh viện cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Niếp Phụ Phong.
Na Na tâm sinh cảm động, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn: “Cám ơn anh bác sĩ Niếp……”
Niếp Duy Bình thu tay lại nắm thành quyền đặt ở bên môi khụ một tiếng, không được tự nhiên quay đi, thần sắc lại tỏ vẻ thản nhiên nói: “Đừng vội nói lời cảm ơn! Tuy rằng có thể miễn chi phí giải phẫu nhưng mấy phí kiểm tra trước phẫu thuật dều phải tự xuất tiền túi…… Sau khi giải phẫu có thể thành công hay không còn không chắc, chờ anh trai em không có việc gì thì hãy cảm ơn anh a!”
Bởi vì có mặt Niếp Duy Bình nên kết quả kiểm tra rất nhanh đã có.
Niếp Duy Bình so sánh phim chụp với một năm trước phát hiện tình huống xấu hơn rất nhiều, chỗ cắm sâu nhất của cái đinh đẫ lệch đi, thậm chí còn nhiều máu tụ hơn nữa.
Giải phẫu không thể chậm trễ, tình huống rất nguy hiểm, không biết khi nào thì cái đinh sẽ chạm tới động mạch, một khi mạch máu vỡ hoặc là tụ máu não, hậu quả sẽ thật khó lường.
Niếp Duy Bình gọi điện thoại cùng Niếp Phụ Phong thảo luận thật lâu, dưới trợ giúp của Niếp Phụ Phong rất nhanh đã sắp xếp được phòng giải phẫu và đội ngũ tốt nhất.
Đó là một ca giải phẫu độ khó cao ít có khả năng thành công, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không ai có thể đoán trước được, Niếp Duy Bình đành phải mời hết các bác sĩ có thể để để phòng bất trắc.
Ngày giải phẫu, Na Hác sớm đã bị đưa tới phòng giải phẫu để tiến hành chuẩn bị trước phẫu thuật, Na Na cả một đêm không ngủ hoàn thành mọi công việc rồi theo Niếp Duy Bình tới phòng giải phẫu.
Niếp Duy Bình cau mày đuổi cô đi ra ngoài: “Không được, em không thể theo vào đó!”
“Vì sao chứ?” Na Na nóng nảy: “Em có thể làm hộ lý chuẩn bị đồ hoặc là hộ lý lưu động cũng được…… Bác sĩ Niếp anh yên tâm em nhất định sẽ không quấy nhiễu giải phẫu!”
Niếp Duy Bình lạnh mặt: “Không được! Em là thân nhân của bệnh nhân, dựa theo quy định phải ở bên ngoài!”
“Việc này…… Em không làm cái gì hết chỉ đứng ở một góc quan sát là được rồi?” Na Na cầm lấy tay hắn cầu xin: “Em thật sự là chờ không được, em không thể chỉ ngồi chờ ở bên ngoài như vậy….. Xin anh, bác sĩ Niếp Y Sinh! Làm ơn cho em đi vào, em phải ở bên cạnh anh trai em……”
“Na Na, hãy nghe anh nói!” Niếp Duy Bình ngữ khí nhẹ nhàng hơn, nắm lấy bả vai của cô nhìn thẳng vào mắt: “Anh sẽ cố gắng hết sức! Nhưng nếu em ở bên cạnh anh sẽ phân tâm, anh không muốn em nhìn thấy anh trai mình máu chảy đầm đìa bị mở hộp sọ ra, nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn em ở sẽ ảnh hưởng đến mọi người…… Cho nên việc em cần phải làm là ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ anh, được không?”
Na Na vẫn nhìn hắn: “Nhưng mà……”
“Nghe lời, ở bên ngoài chờ anh!” Niếp Duy Bình ôn nhu trấn an cô: “Em không phải đã nói tin tưởng anh sao, vậy hãy ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của anh!”
Na Na cắn cắn môi, chậm rãi gật đầu: “Em, em sẽ ở ngay bên ngoài chờ……”
Niếp Duy Bình mỉm cười, hôn trán cô rồi lập tức đi vào phòng rửa tay sát trùng.
Niếp Phụ Phong cũng đến bệnh viện, cách gần một năm lại mặc vào áo blue, Niếp Phụ Phong cảm thấy mình như chưa từng rời khỏi cương vị, không khỏi tâm sinh cảm khái.
Có ông ở đây lại còn có lãnh đạo viện đối với chuyện này lòng mang áy náy ít nhất có thể cam đoan sẽ tham dự giải phẫu và còn thật sự tẫn trách.
Niếp Duy Bình mặt không chút thay đổi đứng ở nơi rửa tay, xà phòng khử trùng theo kẽ tay chảy xuống, cảm giác đau xót đã sớm thói quen, đã nhiều lần tiến vào phòng giải phẫu như vậy nên đã sớm không còn kích động lúc ban đầu, tâm tư cũng sớm bị vô số cảnh sinh ly tử biệt làm cho chai cứng, trước mọi trường hợp bệnh tình của bệnh nhân đã mất đi cảm xúc.
Nhưng một khắc này, khi nước chảy qua hai tay lại làm cho hắn nôn nóng bất an, trong ánh mắt lợi hại toát ra sự không bình tĩnh.
Niếp Phụ Phong đội mũ giải phẫu đeo khẩu trang xong, từ gương liếc mắt nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Đây là cau cửa miệng của Niếp Phụ Phong, làm giáo sư mỗi lần dẫn học trò vào phòng giải phẫu, Niếp Phụ Phong luôn hỏi bọn họ như thế, nhưng mà Niếp Duy Bình ở bệnh viện nước ngoài học tập, không phải học dưới sự rèn dũa của ông cho nên đây vẫn là lần đầu tiên ông nói với con trai mình.
Niếp Duy Bình hiển nhiên không có tâm tình để ý, nhíu nhíu mày hỏi: “Ba không rửa tay?”
Niếp Phụ Phong cười lắc đầu: “Ta đến…… là muốn nhìn con trai mình hoàn thành một ca giải phẫu vĩ đại!”
Niếp Duy Bình mày mặt nhăn càng chặt, trầm mặc một lát rồi giận dữ nói: “Con không nghĩ như thế…… Ba, con muốn ba làm trợ thủ cho con, nếu một khi con làm gì không đúng ba liền đúng lúc tiếp nhận lấy!”
Niếp Duy Bình ở bệnh viện chưa từng gọi ông là “Ba”, Niếp Phụ Phong biết đây là hắn dùng thân phận người con thỉnh cầu.
Niếp Phụ Phong vỗ vỗ vai hắn, nhìn hắn nói: “Con nếu quyết định giải phẫu, thì chứng minh con đã có ý tưởng thật tốt, ta sẽ không làm ảnh hưởng đến phán đoán của con! Bác sĩ Niếp, cậu nên trước sau như một coi tôi là đồng sự của cậu, ở trong phòng phẫu thuật, tôi không phải ba cậu!”
Niếp Duy Bình trầm mặc không nói, ánh mắt rõ ràng thể hiện sự quyết tâm không chùn.
Niếp Phụ Phong sang sảng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, bàn tay dày rộng kiên cố như tăng thêm dũng khí cho hắn.
Niếp Phụ Phong cảm thấy ngày hôm qua, trước mặt vẫn là thằng nhóc con oán hận cha mẹ vì cô đơn lạnh lẽo, khi nào thì con trai của ông đã trưởng thành rồi, thế nhưng so với ông còn cao hơn nữa, không khỏi cảm thán: “Con không cần cố kỵ nhiều như thế……Y thuật của con cũng không kém hơn ta, ta nhiều lắm là kinh nghiệm so với con thì nhiều hơn, thuần thục hơn một ít! Ta tin tưởng cho dù không có ta, con cũng thành công!”
Niếp Phụ Phong ánh mắt híp lại, lạnh giọng hỏi: “Như vậy hiện tại, bác sĩ Niếp cậu chuẩn bị tốt chưa?”
“Không.” Niếp Duy Bình thản nhiên nói, tháo khẩu trang xoay người bước ra bên ngoài.
Niếp Phụ Phong ngạc nhiên, vội vàng hô: “Con hiện tại đi đâu? Bác sĩ gây mê đã chuẩn bị xong……”
“Lập tức quay lại!”
Niếp Duy Bình không để ý đã tiêu độc xong, vội vàng xuyên qua phòng thay quần áo chạy ra ngoài, trên hành lang Na Na nhu thuận ngồi ở ghế trên cúi đầu, thần sắc mang theo sự lo lắng.
“Bác sĩ Niếp?” Na Na nghe thấy động tĩnh vội ngẩng đầu, không khỏi kinh ngạc bất an hỏi: “Làm sao vậy, có phải anh trai em……”
“Không, anh em không có việc gì!” Niếp Duy Bình vội vàng trấn an nói: “Giải phẫu còn chưa có bắt đầu!”
Na Na nhẹ nhàng thở ra, nghi hoặc hỏi: “Vậy anh đi ra làm……”
Niếp Duy Bình đỡ lấy cô, hai mắt nhìn chăm chú vào cô, trầm giọng nói: “Na na, anh muốn em đồng ý với anh!”
Na Na trừng lớn hai mắt nhìn hắn.
Niếp Duy Bình nhấp mím môi, có vẻ khẩn trương lại bất an, trong mắt quyết tuyệt chợt lóe, nặng nề nói: “Em trước hết đáp ứng anh, giải phẫu mặc kệ thành công hay không, em cũng không được rời bỏ anh! Mặc kệ anh em có thể tỉnh lại hay không cũng không được ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta!”
Đây là vấn đề mà Niếp Duy Bình không thể bỏ xuống được, thỏ ngốc quan tâm anh trai như thế nếu vạn nhất giải phẫu thất bại, không chỉ có việc cô không thể chấp nhận thống khổ như vậy mà ngay cả hắn cũng sẽ áy náy không thôi.
Hắn luôn luôn lo lắng, lo lắng không có biện pháp thành công, lo lắng thỏ ngốc nhìn thì ôn nhu mềm mại nhưng thực chất là người bướng bỉnh muôn đòi mạng, nếu lại chui vào trong mai rùa, đối với hắn lại xa lạ……
Cho nên mặc dù sáng sớm quyết định giúp cô nhưng cũng muốn trước khi phẫu thuật thì dỗ dành cô trước, vô luận như thế nào cũng muốn có được lời hứa hẹn từ cô!
Na Na yên lặng nhìn hắn, thần sắc bất an dần dần dịu đi, ôn nhu vuốt ve hai má hắn nói: “Thực xin lỗi, bác sĩ Niếp em không thể đáp ứng anh……”
Niếp Duy Bình sắc mặt cứng đờ, gắt gao mím đôi môi, biểu hiện ra nội tâm hắn sóng trào dữ dội.
“Anh nhất định sẽ thành công, bác sĩ Niếp em cho tới bây giờ không có hoài nghi qua điểm này, anh cũng không muốn làm em thất vọng vì đã tin tưởng anh!” Na Na hai mắt trước nay chưa từng có kiên định như thế giống như ngọc đen ngâm trong nước, thấu triệt trong suốt.
“Bác sĩ Niếp em tin tưởng anh sẽ không làm cho em thất vọng! Cho nên em không thể đáp ứng anh!”
Niếp Duy Bình lắc lắc đầu, trên mặt lần đầu tiên toát ra vẻ mặt tinh thần suy sụp, thất bại thở dài: “Lòng anh không ổn, anh…… không chuẩn bị tốt!”
Na Na cười cười: “Anh là bác sĩ tốt nhất mà em từng biết, tận tâm tẫn trách…… Em lần đầu tiên đi theo anh đã bắt đầu hiểu, chỉ biết anh có trách nhiệm biết bao nhiêu! Cho nên trừ phi anh chuẩn bị tốt bằng không anh sẽ không tiến vào phòng giải phẫu !”
Na Na thoáng có chút chần chờ, sau đó có lấy dũng khí kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Niếp Duy Bình, kiên định nói: “Em biết anh đã chuẩn bị tốt !”
Cảm xúc mềm mại như chuồn chuồn lướt nước lại khiến cho lòng Niếp Duy Bình nhộn nhạo gợn sóng.
“Vào đi thôi!” Na Na lẳng lặng nhìn hắn: “Em sẽ luôn ở đây chờ anh!”
Niếp Duy Bình hít sâu một hơi, cúi đầu hung hăng cắn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau khi anh đi ra em hãy cảm tạ anh thật tốt!”
Na Na dùng sức gật đầu: “Được!”
“Tắm táp sạch sẽ nằm trên giường cảm tạ anh!”
Na Na tươi cười cứng đờ: “…… Được……”
Niếp Duy Bình vừa lòng vểnh khóe miệng, thở ra một hơi xoay người kiên định rời đi.
Niếp Duy Bình một lần nữa tiêu độc, bình tĩnh đi vào phòng giải phẫu, căn phòng nho nhỏ đã sớm đứng đầy người, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng mà chuẩn bị thật tốt, chờ hắn bắt đầu.
Niếp Phụ Phong ngồi bên cạnh người gây mê, xa xa hướng hắn gật gật đầu.
Ngay cả Niếp Duy An đều đã đến đây, đi theo chủ nhiệm ngoại khoa tiêu hóa đến hỗ trợ.
Niếp Duy Bình chậm rãi hít sâu, bình tĩnh vươn tay, thanh âm mát lạnh, mang theo cảm xúc quyết tâm.
“Khoan điện!”