Bác Sĩ Cầm Thú

Bác Sĩ Cầm Thú - Chương 16




Niếp Duy Bình vừa nói lời này, hai người đối diện lập tức dừng lại, sau đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hắn.



Một lớn một nhỏ hai gương mặt bánh bao tròn trịa, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh tương tự nhau nhìn đáng thương lại vô tội, làm cho hắn rục rịch, làm cho người ta vừa thấy liền nhịn không được muốn khi dễ, muốn làm cho cặp mắt kia ướt sũng như mắt con thú nhỏ.



Niếp Duy Bình trong lòng đột nhiên có một cái nghi hoặc, làm cho hắn bất tri bất giác mê mang.



Na Na bất quá mới chỉ là cô gái nhỏ hai mươi tuổi, vừa thấy là biết cô chưa có biết mùi vị mất hồn của công cuộc tạo người, như thế nào lại có khả năng sinh ra thằng nhóc lớn như vậy!



Những người sáng suốt nhìn một chút là có thể hiểu, người vốn cẩn thận tỉ mỉ lại bình tĩnh lý trí như Niếp Duy Bình như thế nào lại nhìn không ra?



Niếp Duy Bình trầm tư không thể lí giải, loại cảm xúc dao động trong lòng kia càng ngày càng quái dị, giống như có cái gì sắp phá kén,xua tan sương mù, trở nên rõ ràng sáng tỏ.



Niếp Duy Bình muốn tìm kiếm căn nguyên, mà bản năng lại kháng cự bản thân suy nghĩ sâu xa.



Bạn nhỏ Na Viễn ngừng thìa, mơ hồ không rõ mở miệng nói: “Nhưng là, đồ ăn này đều ngon lắm……”



Thanh âm non nớt trong trẻo nháy mắt xua tan suy nghĩ của Niếp Duy Bình, làm cho hắn lập tức từ trong trầm tư tỉnh lại.



Ở quân tổng bệnh viện, công nhân viên chức đãi ngộ thực là tốt, căn tin tuy rằng cũng chỉ là bát tô đồ ăn, nhưng hương vị ngon hơn rất nhiều so với trong trường học, huống chi bạn nhỏ Na Viễn căm thù đến tận xương tuỷ trứng luộc, chỗ đồ ăn này phối hợp thích đáng,ăn hiển nhiên tốt hơn nhiều lắm!





Niếp Duy Bình ngửi thấy trong không khí đầy mùi vị đồ ăn, hầu kết không tự chủ lên xuống nuốt nước miếng.



Niếp Duy Bình sở dĩ sau khi giải phẫu chấm dứt, tắm cũng chưa tắm quần áo cũng không thay, chạy về đến đây chính là bởi vì hắn đã đói bụng không chịu được, bỏ lỡ xe đồ của căn tin, bây giờ mà gọi đồ bên ngoài thì không biết bao giờ mới đến.



Na Viễn trừng mắt nhìn, trên mặt đầy là vẻ thiên chân, cầm lấy chân gà cắn đầy miệng dầu mỡ, phát hiện ánh mắt Niếp Duy Bình u lãnh nhìn chằm chằm chính mình, bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Chú bác sĩ, chú muốn ăn sao? Thật sự ngon lắm nha!”




Niếp Duy Bình ánh mắt nháy mắt lại rét lạnh vài phần, lạnh lùng hừ lạnh: “Chú cũng không muốn giống như cháu ăn nhiều thành mập!”



Na Na ở bên cạnh nghe thấy liền bật cười vui vẻ.



Niếp Duy Bình liếc mắt lạnh như băng quét qua cô một cái, làm cô sợ tới mức nghẹn lại tiếng cười, ngây ngô há miệng.



Niếp Duy Bình khóe môi châm chọc nhếch lên, tà nghễ nhìn Na Na, không chút để ý nói: “Tựa như cô nhỏ của cháu, tròn, như, trái, bóng!”



Na Na khóe miệng nhanh chóng méo đi, tức giận trừng mắt nhìn hắn.



Mà bạn nhỏ Na Viễn, sau khi nghe thấy nhiều người khích lệ, tự nhận thấy chính mình quả thật đáng yêu siêu vô địch, lại bị Niếp Duy Bình không lưu tình đả kích như vậy, không khỏi khiếp sợ trừng lớn mắt, miệng ngơ ngác há ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không thể tin, làm miếng chân gà nướng rơi xuống.




Niếp Duy Bình nhất thời ác liệt cười rộ lên, vui sướng khi người gặp họa mở miệng nói: “Đã giác ngộ sao nhóc con?”



Na Viễn ánh mắt dại ra nhìn nhìn miếng chân cắn một nửa, lại nhìn nhìn cây quái thú đáng giận lại đáng sợ, cuối cùng tội nghiệp nhìn Na Na, nghẹn cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất muốn được vuốt ve an ủi: “Cô nhỏ, chú bác sĩ xấu xa! Chân gà bị rơi……”



Na Na vẻ mặt vô cùng thê thảm, không biết ai lại đắc tội bác sĩ Niếp đại ôn thần này, làm hắn một phen hỏa khí thiêu đốt trên người bọn họ!



Na Na thở dài, cô thường thường bị Niếp Duy Bình khi dễ đã sắp hỏng nhưng đều không chỗ kể khổ, tiểu Viễn sao lại bị người này công kích?



Na Na Na Na lấy khăn tay đem chân gà bọc lại vứt vào thùng rác, lấy chiếc đũa gắp món ăn bỏ vào bát trước mặt tiểu Viễn, nhẹ giọng an ủi nói: “Ngoan, buổi tối cô nhỏ mua cho cháu cái lớn hơn nữa! Chú ý ăn chay, không thể gặp thức ăn mặn, chúng ta trước nhịn là tốt rồi?”



Tiểu Viễn nghe lời gật đầu, mặt bánh bao hiện lên vẻ hiểu rõ, tay nhỏ bóng nhẫy bắt đầu hoạt động lại, thanh âm non nớt thì thầm: “A di đà phật…… Chú ơi thực xin lỗi, cháu không biết chú là hòa thượng!”




Na Na bụm mặt cười một tiếng, đứa nhỏ ngốc không thể thành thật ăn cơm sao!



Niếp Duy Bình sắc mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù cháu có cắt cái phía dưới đi để làm nhân viên công vụ cao cấp, chú cũng sẽ không quy y cửa phật!”



Lời này có chút mờ mịt, đối với bạn nhỏ Na Viễn mà nói thật sự quá cao thâm, nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, Na Viễn đơn giản dựa theo suy nghĩ bản thân lý giải, lấy ăn cà rốt cùng cần tây trong bát mình không thích ăn ra, hướng về phía Niếp Duy Bình, vẻ mặt đồng tình nói: “Chú Hòa thượng thật đáng thương, đây cho chú ăn đi!”




Na Na không dám nhìn mặt bác sĩ Niếp, vùi đầu vào ăn, khép nép nói chuyện: “Thực xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện…… Bác sĩ Niếp anh trăm ngàn lần đừng để ý!”



Niếp Duy Bình lạnh lùng hừ hừ, thằng nhóc này thật lớn mật, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện, mới vừa rồi cà rốt cùng cần tây nó đều không động đến!



Bất quá nhìn thấy Na Na thấp giọng xin lỗi, Niếp Duy Bình cũng không nghĩ cùng oắt con chưa trưởng thành so đo, ánh mắt uy hiếp mười phần nhìn cô một cái, đứng lên đi ra ngoài.



Na Na nhẹ nhàng thở ra, chờ Niếp Duy Bình đi xa mới xoay mặt lại, nhìn chằm chằm tiểu Viễn nghiêm trang nói: “Nhớ kỹ, quá trọng tính mạng, tránh xa bác sĩ Niếp!”



Na Viễn đang điên cuồng hoạt động tay miệng, tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn thành thật nói: “Vâng, cháu thích chú Ngụy trước đó hơn, chú bác sĩ thực đáng sợ, so với ông Triệu còn dọa người hơn!”



Quan trọng là, chú bác sĩ cư nhiên dám nói bé mập?



Bé rõ ràng là đáng yêu nha!



Na Na sờ sờ đầu của bé, lấy khăn tay lau tay bé, nghĩ rằng đó là đương nhiên , bác sĩ Triệu nhiều nhất chỉ xử lý cái lỗ nhỏ trên răng, bác sĩ Niếp là trực tiếp thao tác dao nhỏ mở ra não người! Trình độ hung tàn hoàn toàn không thể so sánh được rồi!