Bác Sĩ Cầm Thú

Bác Sĩ Cầm Thú - Chương 11




Niếp Duy Bình dọc theo tổ chức hộp sọ,giữ khoảng cách cẩn thận mà thâm nhập, đem động mạch phình tách ra, dùng kẹp tách đoạn bị dính liền, quét mắt về phía máy theo dõi huyết áp, vươn tay nói: “Gắp điện!”



Na Na vội vàng lấy gắp điện, hộ lý lưu động trợ giúp chỉnh điện đưa cho Niếp Duy Bình.



Lô chủ nhiệm luôn luôn khẩn trương chú ý, thấy vậy không khỏi lo lắng hỏi: “Không thể trực tiếp đặt kẹp sao?”



Niếp Duy Bình ngón tay thon dài vững vàng thao tác kẹp điện bằng hai tay, một bên dùng gắp điện, một bên dùng tay kia nhẹ nhàng đè ép, nghe vậy liền hồi đáp: “Đoạn phình quá lớn trực tiếp đặt quá nguy hiểm, vách thành rất mỏng, trước sử lý chỗ phình một chút, có thể phòng ngừa bị vỡ xuất huyết, động mạch phình cũng có thể đặt kẹp an toàn.”



Chỉ chốc lát sau, hai đoạn động mạch phình đều đã thành công đặt kẹp, công việc quan trọng Niếp Duy Bình xử lý, còn lại giao cho Lô chủ nhiệm làm nốt, ở bên cạnh chỉ đạo nói: “Nhớ rõ sau khi đặt kẹp nhất định phải để ý làm sạch kiểm tra xem có bị xuát huyết không, nếu không bị xuất huyết lần hai sẽ rất nguy hiểm.”



Lô chủ nhiệm dựa theo chỉ thị làm xong, sau đó băng bó miệng vết thương, đưa tay bỏ khăn phẫu thuật.



Na Na cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, kiểm kê dụng cụ, sau đó cao hứng nói với Niếp Duy Bình: “Thật tốt quá bác sĩ Niếp, giải phẫu thực thành công!”



Niếp Duy Bình ở sổ giải phẫu ghi lại quá trình,kết quả, lạnh lùng cười nói: “Thành công? Phải xem tình huống bệnh nhân sau khi tỉnh lại!”



Lô chủ nhiệm thở dài: “Là sơ sẩy của chúng tôi, nếu không phải khoan xảy ra vấn đề, cũng không có…… Ai, không biết bệnh nhân có bị thương nặng không!”



Lô chủ nhiệm u sầu nhíu mày khổ sở tháo khẩu trang xuống,ánh mắt bất đắc dĩ làm cho khuôn mặt càng thêm già khổ.



Niếp Duy Bình đối Lô chủ nhiệm có ấn tượng coi như không tệ, thản nhiên mở miệng nói: “Tổn thương đến tiểu não, may mắn không đụng tới đại não làm…… Khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng tay chân không có phản ứng, sau giải phẫu nếu trị liệu tốt hẳn là có thể khôi phục.”



Lô chủ nhiệm cởi mũ xuống thuận tay lau sau gáy, vẻ mặt thành khẩn cảm thán nói: “Mặc kệ nói như thế nào, bệnh nhân cuối cùng có thể phẫu thuật tại đây! Bác sĩ Niếp, thật sự là cám ơn anh……”



“Không cần cảm tạ!” Niếp Duy Bình lạnh nhạt nói: “Tôi ngày mai buổi chiều phải trở về, phần trị liệu liền giao cho anh , nếu tình huống biến chuyển tùy thời có thể liên lạc.”



Niếp Duy Bình đi phòng thay quần áo tắm rửa một chút, mặc quần áo đi ra, liền nhìn đến Na Na đã ngồi ở ghế bên ngoài chờ hắn, tóc còn không có lau khô, ướt sũng lộn xộn xõa trước ngực, trên quần áo màu vàng nhạt bị nước rỏ xuống mà hiện rõ hình dáng nội y bên trong.



Niếp Duy Bình dời tầm mắt, mất tự nhiên khụ một tiếng, cúi đầu nhìn giầy ở một bên trào phúng nói: “Cô không biết dùng máy sấy sấy khô tóc rồi mới đi ra sao?”



Na Na tựa đầu một bên, bĩu môi nói: “Tôi sợ anh chờ tôi lâu quá, cho nên liền vội vàng chạy đến……”





Na Na nhịn không được ở trong lòng yên lặng phun trào, một người đàn ông so với cô là phụ nữ còn xét nét hơn, nhìn bộ dáng áo mũ chỉnh tề đầy cầm thú kia, không chừng ở bên trong soi gương ngắm nghía soi xét không biết bao lâu đâu!



Lại còn chau chuốt!



Cô còn không có chê cười hắn đâu, cư nhiên lại có thể có ý tứ ghét bỏ hình tượng của mình!



Niếp Duy Bình đi giầy rồi đứng lên, từ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo giải phẫu sạch sẽ, tùy tiện ném lên đầu cô, không kiên nhẫn ra mệnh lệnh: “Lau khô lại đi, nhanh lên!”



Na Na miết miết miệng, dưới bức bách của Niếp Duy Bình ngoan ngoãn cúi đầu lau khô một chút.




Hai người sửa sang lại tốt rồi đi ra, Trần viện trưởng giống như vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh, mang theo vài người chờ ở bên ngoài.



“Bác sĩ Niếp vất vả rồi!” Trần viện trưởng bước nhanh đi lên trước, cười tủm tỉm nắm tay hắn nói, “Để tôi có một chút hãnh diện cùng nhau ăn một bữa cơm, để cho chúng tôi thể hiện tấm lòng chủ nhà!”



Chung quanh vài người tán đồng??? Mời, Niếp Duy Bình khó có thể chối từ, chỉ phải bất đắc dĩ lôi kéo Na Na theo chân bọn họ đi ăn cơm.



Địa phương nhỏ không có khách sạn xa xỉ, nhưng là vẫn có chỗ coi như khá tốt, trên bàn đặt mấy bình rượu, bình thân tinh xảo, vừa thấy đã biết giá xa xỉ.



Ở địa phương này, chỉ sợ tiệm cơm tốt nhất cũng sẽ không cung cấp loại rượu này, Niếp Duy Bình trong lòng hiểu được, trong giải phẫu phát sinh ngoài ý muốn, làm cho Trần viện trưởng tâm sinh bất an, dù sao cũng là khuyết điểm của bệnh viện, nếu làm cho sáng tỏ đối với bệnh viện đối với hắn đều cực bất lợi.



Cho nên Trần viện trưởng mới không thể không nể mặt mà đến, cố ý chọn mấy bình rượu quý, muốn mượn cớ che lại cái miệng của hắn.



Niếp Duy Bình lãnh ý hé ra ngoài mặt, đối chung quanh nhân thổi phồng bỏ mặc, chút không ngại như vậy thái độ hội đắc tội với người.



Trần viện trưởng an vị hắn ở bên người, ân cần rót rượu cho hắn: “Bác sĩ Niếp y thuật cao minh, một ly này tôi kính cậu, ăn mừng lần này giải phẫu thành công!”



Nói xong Trần viện trưởng liền bưng lên cái chén uống hết một hơi.



Niếp Duy Bình nhấp một ngụm, vân đạm phong khinh nói: “Trần viện trưởng quá khen, lần này giải phẫu có thể thành công, không phải công lao một người, ít nhiều Lô chủ nhiệm cùng mấy người cùng phối hợp…… Lô chủ nhiệm, tôi kính anh một ly, bệnh nhân trị liệu sau phẫu thuật liền giao cho anh!”




Lô chủ nhiệm vội vàng bưng rượu lên, hắn đã sắp đến tuổi về hưu niên, đời này cũng không có chí hướng lớn gì, càng không có nhiều tinh thần vô tư cứu người, hắn sống đến từng tuổi này, gặp qua vô số tình người ấm lạnh, đã sớm đối với lòng người dễ thay đổi tập mãi thành thói quen, hiện tại đã có tuổi khi nhớ lại lại cảm khái không thôi, có rất nhiều thứ khi tuổi trẻ không cho là đúng, dần dần sẽ trở nên quan trọng, mà hắn cũng từng vì lợi ích cá nhân mà xem nhẹ, tất cả thủy chung đều chôn ở đáy lòng.



Mỗi một ngành đều không thể không gặp qua qui tắc ngầm, mặc dù là là giới y sĩ nắm trong tay sinh tử cũng không ngoại lệ, lúc ban đầu tinh thần y đức đều là hùng tâm tráng chí (ý chí,quyết tâm), sau này lâu dần liền trở nên lạnh lùng,ý chí sắt đá.



Hắn nghĩ rằng đó đều là chuyện tự nhiên, nhưng là thẳng đến khi gặp Niếp Duy Bình, bác sĩ ngoại khoa tuổi trẻ khí thịnh, khi đứng ở độ cao như thế còn có thể giữ được lại tâm ý thật khó mà thấy được, làm cho hắn thấy được rất nhiều điều chưa từng chú ý, cho hắn biết, ngành này vẫn như cũ còn có nhiều người giữ được y đức, để kéo lại chút tinh thần.



Niếp Duy Bình khẳng định lần này giải phẫu thành công, cũng đã biểu lộ thái độ của hắn, ám chỉ mình sẽ không đem chuyện ngoài ý lần này đi đăng báo, điều này làm cho Trần viện trưởng an tâm không ít, cũng không tiếp tục so đo hắn lại có tư thế cao ngạo lãnh đạm, mặt mày hồng hào liên tiếp mời rượu.



Niếp Duy Bình cùng Na Na là người quân khu tổng viện phái tới, đầu năm nay làm cái gì cũng đều chú ý quan hệ, không chừng ngày nào đó còn có thời điểm dùng đến bọn họ, cho nên một bàn mọi người liều mạng làm quen cùng hai người bọn họ, hết chén này đến chén khác,lien tiếp thay phiên nhau.



Niếp Duy Bình một bộ dạng cư nhân(người ẩn cư) ngàn năm, mặt lạnh ứng phó với người khác nhiệt tình, không bao lâu,đám người đó liền tự nhận mất mặt mà di dời lực tấn công, bắt đầu đối với Na Na phất cờ tấn công.



Na Na từ nhỏ đến lớn đều là đứa nhỏ thành thật tuân theo khuôn phép cũ, nhiều nhất cũng chỉ khi họp lớp ngăn cản không được nhiệt tình mà uống một hai cốc bia, bình thường đều là không uống rượu, cho nên đối mặt với một đám người đã uống đến mặt đỏ tai hồng, hơi có chút lực bất tòng tâm.



Niếp Duy Bình an vị ở bên người cô, đối tình trạng quẫn bách của cô lại thập phần ngó lơ, thậm chí thời điểm cô chuẩn bị trốn đi vệ sinh còn ngăn cản một phen.



Na Na hận nghiến răng, nghiêng đi mặt nhỏ giọng khẩn cầu nói: “Bác sĩ Niếp, tôi tửu lượng không tốt…… Không, tôi căn bản là không biết uống rượu! Cầu xin anh giúp tôi đi!”



Niếp Duy Bình cực lãnh đạm nhếch khóe miệng, cúi đầu để sát vào lỗ tai cô, thanh âm trầm thấp từ tính, mê hoặc mà ôn nhu nói: “Không được, thả cô, bọn họ sẽ dốc toàn lực nhằm vào tôi! Tôi mà say, cô phải đem tôi đưa về khách sạn…… Cô xác định cô có thể dìu tôi?”




Hô hấp ấm nóng theo tiếng nói chuyện phun ở bên tai, ngứa, làm cho Na Na không được tự nhiên nghiêng đầu, nới rộng khoảng cách giữa hai người hỏi: “Tôi say thì bọn họ sẽ buông tha anh?”



Niếp Duy Bình nhíu mày: “Tôi có là biện pháp làm cho bọn họ buông tha tôi!”



Được rồi, cô cũng không có biện pháp ứng phó với nhiều người như vậy, nếu Niếp Duy Bình ngã xuống, cô thật đúng là không biết như thế nào thoát thân!



Na Na trừng mắt, nhìn xem chén rượu trước mặt, vừa cẩn thận nhìn nhìn Niếp Duy Bình, suy tư một lát, vẻ mặt bi tráng bưng lên chén rượu, trịnh trọng dặn dò: “Bác sĩ Niếp, tôi sẽ che dấu, anh ở sau hãy nghĩ cách! Nhất định anh phải nhớ rõ là mang theo tôi cùng chạy!”



Niếp Duy Bình sao cũng được gật đầu, Na Na rốt cục không chống được người bên cạnh nhiệt tình, bưng lên ly rượu đầy trước mặt hồi lâu, thật sâu hít vào một hơi, dũng cảm thấy chết không sờn há mồm uống vào.




Na Na nghĩ đau lâu không bằng đau nhanh, một hơi cạn sạch, liền bị nghẹn khiến cô liên tục ho khan.



Nhất thời tiếng khen ngợi trầm trồ vang dội, một ly này liền làm cho đám cầm thú đội lốt người càng thêm phấn khởi, đều bưng ly kính cô.



Niếp Duy Bình rút hai tờ giấy nhét vào trong tay cô, nhịn không được châm chọc nói: “Cô đây là tám đời chưa say rượu đi, cô uống như vậy có bao nhiêu thích ý!”



Na Na xoa xoa khóe miệng xót rượu, lấy đũa gắp vội món ăn nhét vào miệng, thấp giọng oán giận chán ghét: “Chỉ có kẻ điên mới thích uống thứ này! Vừa cay vừa khổ, giống nhau nước tiểu ngựa!”



“hả?” Niếp Duy Bình trào phúng hỏi lại: “Cô uống quá nước tiểu ngựa?”



Na Na: “……”



Niếp Duy Bình vẻ mặt khinh bỉ, một chai rượu như vậy tương đương một năm tiền lương của cô, đối với việc con thỏ nhỏ không thể phân biệt rõ ràng rượu ngon cùng nước tiểu ngựa thật sự là trâu ăn mẫu đơn mà, cảm thấy thật lãng phí !



Không hổ là rượu đỏ giá xa xỉ tốt nhất, hương vị thật thuần, nồng độ cũng rất cao, chỉ một ly, khiến cho Na Na không phân biệt nổi phương hướng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chỉ biết là ngồi một chỗ ngây ngô cười, ánh mắt ngập nước như có sương mù mông lung, dĩ nhiên là không có tiêu điểm.



Niếp Duy Bình có chút khiếp sợ, không nghĩ tới con thỏ nhỏ thật đúng là nửa điểm tửu lượng cũng không có, cư nhiên mới một ly cũng đã say!



Niếp Duy Bình không dám tin vươn tay, ở trước mắt cô huơ huơ, lại bị một cái tát đáp trả.



Na Na trừng mắt, thẳng tắp ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Niếp Duy Bình, làm cho hắn đột nhiên dâng lên một tia dự cảm bất hảo.



Niếp Duy Bình vội vàng bưng trong tay một chén canh ngọt, còn không có kịp đưa tới cho cô tỉnh rượu, chỉ thấy con thỏ nhỏ mũi vừa nhíu, vẻ mặt ủy khuất lớn tiếng nói: “Bác sĩ Niếp, anh như thế nào lại có ánh mắt nhỏ nhen như vậy! Chuyện chỉ như một cái rắm nổ hơi lớn mà luôn tìm tôi gây phiền toái như vậy, anh,cái người này thật sự là đại keo kiệt đại không tốt, thật là chán ghét muốn chết!”



Lời nói vừa phát ra, xung quanh nhất thời yên lặng như tờ, Niếp Duy Bình nháy mắt tái mặt.



Na Na không biết còn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên đập chiếc ly thật mạnh nên bàn, mở miệng ngây ngô cười rộ lên, ánh mắt mộng ảo, chảy nước miếng bộ dạng mê giai nói: “Bất quá bộ dáng khi anh làm giải phẫu…… Siêu! Cấp! Đẹp trai!”