Bác Mệnh Tư Thời

Chương 4




20 giờ 01 phút.

Trên chiếc ghế dài nhỏ ở lối vào của Haidilao, Đổng Sương lấy điện thoại di động đang rung từ trong túi ra và nhìn tên người gọi.

Người gọi: “Thạc bận rộn”, còn cố tình thay đổi hình đại diện mặc định thành con quay màu đen.

“A… Anh,” Đổng Sương nhấn nút trả lời, “Em ở trước cửa Haidilao trong trung tâm thương mại gần công viên, anh biết nơi đó mà.”

“Không phải, Sương Sương, anh…” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói áy náy.

“Không phải chứ.” Nghe giọng điệu này, Đổng Sương liền hiểu ý của anh trai, không khỏi thất vọng rồi xụ mặt, “Anh phải tăng ca, lại định để em leo cây sao?”

“Vụ án kia có…”

“Được rồi,” Đổng Sương ngắt lời anh, “Đừng nói đến vụ án, cảnh sát các anh không phải luôn phải giữ bí mật về nó sao, nói với em làm gì? Em sẽ tự mình về, anh cứ làm việc của anh đi, xong sớm về sớm, đừng khiến mẹ lo lắng.”

“Vậy em về như thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa, đặt xe thôi, em không muốn chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm.”

“Vụ án về xe trực tuyến kia còn…”

“Không phải sáng nay đã bắt được nghi phạm rồi sao? Ai có gan bắt chước phạm tội chứ? Hơn nữa, em gái của anh xui đến thế sao? Nếu có chuyện gì thì cảnh sát Đổng sẽ đến cứu em mà.”

“Ừ.” Đầu dây bên kia điện thoại do dự, “Hay là anh…”

“Thôi đi, sao phiền thế, em bao nhiêu tuổi rồi? Em đã đặt xe, lát nữa xe sẽ đến, không nói nữa, tạm biệt.”

“Ừm,” Anh lại do dự hồi lâu, “Vậy em cẩn thận, nhớ ngồi ở ghế sau…”

“Ngồi ghế sau, vừa lên xe sẽ gửi biển số xe cho anh, nếu không được thì em sẽ chia sẻ vị trí cho anh, vâng vâng vâng, anh lải nhải nhiều quá, còn nói nhiều hơn cả mẹ nữa. Bye, lên xe đây, buổi tối làm Double Skin Milk (*) cho anh.”

(*) Double Skin Milk (双皮奶) là một món tráng miệng của người Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó có nguồn gốc từ Thuận Đức, Quảng Đông, là một loại sữa trứng mịn mượt như nhung hơi giống với panna cotta, với hai lớp vỏ.

“Ờm, còn nữa…”

Tút tút tút, chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.

“Con quay thối dong dài!” Sau khi đóng cửa sổ trò chuyện, Đổng Sương lẩm bẩm cất điện thoại đi.

――――――

20 giờ 25 phút.

Tại ngã tư đường gần cổng phía đông của trung tâm thương mại, Phương Du đội mũ lưỡi trai bị ướt vì mưa phùn, sốt ruột cầm điện thoại đi tới đi lui, Lư Linh Vận đứng ở một bên, mặt vô cảm nhìn ngã tư và đếm những hạt mưa, trong đầu nghĩ linh tinh về vụ án.

“Xe taxi này sao vẫn chưa tới?” Phương Du mất hết kiên nhẫn mà lẩm bẩm: “Khoảng cách là nửa giờ lái xe, sao anh ta lại nhận đơn hả? Sắp đến rồi thì lại đứng yên một chỗ, chỉ cách một cái giao lộ thôi mà, ý gì đây? Sớm biết như thế thì đã đặt xe tốc hành rồi.”

“Hả?” Mí mắt của Lư Linh Vận giật giật, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Taxi?”

“Ừ, taxi, tớ đặt taxi, nếu không thì sao? Chẳng lẽ đặt xe tốc hành sao? Tớ không dũng cảm như vậy đâu, so với thời gian thì mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.” Phương Du chớp mắt, nói xong mới nhớ tới chuyện lúc nãy còn chưa giải quyết xong, thế là liền nhăn mặt sờ mũi, “Ôi… Đến rồi, ở đằng kia kìa!” Nhìn thấy xe taxi màu xanh trắng có đèn nhấp nháy đậu ở gần đó, cô ấy cất điện thoại đi, vẫy tay với Lư Linh Vận.

20:30, xe taxi xanh và trắng, trái tim của Lư Linh Vận lỡ một nhịp.

Không đúng, sai rồi, màu xe không đúng, thời gian cũng không đủ! Thời điểm tử vong là 20:55, còn kém 25 phút nữa, trời mưa, trung tâm thành phố kẹt xe, 25 phút không thể đến bất cứ khu rừng nào ở ngoại ô, chứ đừng nói đến giết liên tiếp hai người.

Không phải Phương Du, vậy thì là ai? Năm người khác đã cùng nhau đi tàu điện ngầm về trường, Đổng Sương thì có anh trai đến đón… Lông mày của Lư Linh Vận ngày càng nhíu chặt.



“Linh Vận, đi thôi.” Thấy Lư Linh Vận mãi không nhúc nhích, Phương Du dừng bước, quay lại thúc giục.

Chờ một chút… Anh trai đến đón, nhưng nếu anh trai đột nhiên bận nên không đến thì sao?

Tim đập loạn xạ trong lồng ngực, Lư Linh Vận vội vàng tìm số điện thoại của Đổng Sương trong danh bạ điện thoại.

“Bíp – bíp – ” Âm thanh kết nối rất quen thuộc, nhưng vào thời khắc này, nó như một bùa đòi mạng giày vò trái tim của Lư Linh Vận.

Nghe điện thoại, Đổng Sương, nghe điện thoại!

“Tít.”

Gánh nặng trong lòng đã nhẹ đi nhiều.

Nhưng một giây sau, “Số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…” Âm thanh này như một lời tuyên bố tử vong.

“Linh… Linh Vận?” Phương Du, người đang chuẩn bị thúc giục cô lần nữa, nhìn thấy gương mặt xanh trắng dưới cơn mưa phùn của Lư Linh Vận, lập tức quên đi lời định nói.

“Hả? A…,” Sắc mặt của Lư Linh Vận hơi dịu lại khi thấy ánh mắt quan tâm của Phương Du, “Ở nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện, tớ không thể qua nhà của cậu, thật xin lỗi.”

“Vậy… Vậy cậu… Này, cậu…” Lời còn chưa dứt, Lư Linh Vận đã rời khỏi tầm nhìn của cô ấy với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

Cậu phải cẩn thận… Nuốt lời mình muốn nói vào bụng, Phương Du lên xe.

Lư Linh Vận chạy về hướng trung tâm thương mại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Đổng Sương trên đường đi, đồng thời cô mở bản đồ trên điện thoại và phân tích thứ gì đó. Người qua đường bức xúc vì nữ sinh này chạy mà không thèm nhìn đường, hai chiếc xe đạp suýt va chạm nhau vì cô chạy ngang qua, nhưng Lư Linh Vận, kẻ gây ra tất cả những chuyện này thì lại như không nhìn thấy cũng chẳng quan tâm đến.

Liên hoan kết thúc lúc 20:20, cách thời gian mình tử vong 35 phút, tính đến tốc độ xe chạy, tốc độ gây án, vùng ngoại ô, có mưa, bùn, sườn núi…

Chỉ có thể đánh cược một lần, dù sao, nếu chỉ ngồi chờ thì chỉ dẫn đến kết quả như lần trước.

Lư Linh Vận đánh dấu một điểm trên bản đồ bằng một chiếc đinh ghim ảo.

Trong khi dành thời gian để phân tích và chạy đến ga tàu điện ngầm theo lộ trình nhanh nhất, cô bấm số của cảnh sát.

“Xin chào, đây là…”

“Xin chào, có phải cục cảnh sát không?”



――――――

Gần hai mươi phút trước.

Đổng Sương không thể gửi biển số xe và chia sẻ vị trí ra ngoài, bởi vì không biết vì lý do gì, dù xe đang chạy trên đường cái ở trung tâm thành phố, nhưng tín hiệu mạng của điện thoại di động lại chỉ có một vạch, mỗi lần nhấn gửi đi đều hiện lên “Không có dịch vụ”.

Đổng Sương nhận ra có điều gì đó không ổn sau khi hỏi người tài xế một câu hỏi ngẫu nhiên nhưng không nhận được câu trả lời nên cô đã chia sẻ vị trí và biển số xe với từng người quen của mình trên WeChat, nhưng không ai trong số họ thành công cả.

Cô hốt hoảng, cố gắng bấm số của anh trai, nhưng lại không được; cô hối hận, muốn thừa dịp tài xế không chú ý để mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa lại. Cô lấy bình xịt hơi cay ra, nhưng bình xịt vô dụng, vì khi cô chạm vào tay nắm cửa lần thứ mười và cố mở cửa, một dòng điện gây tê xuyên qua tay nắm cửa truyền vào cơ thể, cướp đi ý thức của cô.

Khi tỉnh dậy lần nữa, hai tay và chân cô bị trói thành một tư thế kỳ lạ, hai chân mở rộng ra nằm trên một tảng đá ướt sũng. Mưa phùn trút xuống làm mờ tầm nhìn của cô, cô mơ hồ nhìn thấy một thân hình mập mạp đầy mỡ, đeo mặt nạ gã hề bước đến gần.

“A – Đừng – ” Cô hét lên, nhưng điều đó chỉ khơi dậy sự hứng thú của gã thợ săn.

Dưới mặt nạ gã hề lộ ra một đôi mắt nhỏ và một nụ cười dữ tợn.

Thời gian vẫn trôi qua một cách vô tình.



Giữa tiếng kêu cứu và tiếng cười, bên cạnh tảng đá, chiếc điện thoại di động chỉ còn 1% pin đã gửi một tin nhắn WeChat trước khi bị sập nguồn.

“Cứu với, Volkswagen màu vàng, biển số: XXS0414.”

“Đối phương đã bật chia sẻ vị trí.”

Người nhận: Lư Linh Vận.

――――――

“Dừng.”

Giọt máu rơi xuống và âm thanh vang lên cùng một lúc, toàn bộ thế giới đều bị tạm dừng. Giọt mưa lơ lửng giữa không trung, động tác đi lại của mọi người, tiếng mưa gió ồn ào, tiếng còi xe, mọi âm thanh dường như bị bóp nghẹn lại trong cổ họng.

Một thế giới bất động, tĩnh lặng và ngưng trệ.

Lư Linh Vận nhìn phần mềm bản đồ trên điện thoại, nó đã không thể sử dụng được nữa, cô giơ ngón tay vẫn chưa được cầm máu của mình lên, cất điện thoại vào trong túi. Sau đó cô giơ tay, bóp mạnh vào miệng vết thương, máu chảy xuống rất nhiều. Cô vung tay lên, máu văng ra ngoài.

Máu hóa thành sương rồi hòa vào những hạt mưa, lách tách, những hạt mưa bất động biến trở lại thành chất lỏng, rơi xuống mặt đất.

Lư Linh Vận chạy, mặc cho những hạt mưa nhỏ xuyên qua quần áo và cào xước khắp người cô. Cô không thể bận tâm đến những vết thương này nữa, bởi vì “thời gian” có hạn, và trong khoảng “thời gian” có hạn này, cô phải dốc hết sức để lục soát hơn mười địa điểm, như mò kim đáy bể, thậm chí có thể vẫn sẽ không cứu được Đổng Sương.

Lư Linh Vận biết điều đó là gần như không thể, nhưng cô không thể không thử.

Từ trước đến nay, ông trời luôn rất vô tình, khi “đếm ngược” về 0, toàn thân Lư Linh Vận đã bị máu nhiễm đỏ, cô vẫn mù mịt chạy trong rừng núi. Tuy nhiên, ông trời thỉnh thoảng thích pha trò và chơi khăm, ngay khi thế giới khởi động lại và Lư Linh Vận chuẩn bị thực hiện một điều mà cô không nên làm, thì điện thoại di động của cô reo lên, cô nhận được một tin nhắn cầu cứu, vị trí chia sẻ rất gần với vị trí hiện tại của cô.

Tin nhắn cầu cứu. Thì ra, lần thứ nhất mình đến đây là vì thứ này.

Bước nhẹ đến nơi định vị, còn chưa đến gần, Lư Linh Vận đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Đổng Sương, tiếng khóc ấy đã khiến trái tim của Lư Linh Vận run lên.

Đối với Lư Linh Vận, hình ảnh được truyền đến võng mạc của cô luôn chậm hơn người bình thường vài nhịp, bằng các giác quan khác của mình, sau khi trốn vào một bụi cây gần nơi đó, cô mới nhìn rõ: một chiếc ô tô màu vàng dừng lại bên một sườn núi không cao, bên cạnh chiếc ô tô là một cuộn dây gai chưa được sử dụng hết, cách chiếc xe không xa, một gã hề béo với khuôn mặt hung dữ đang đứng, và gần tảng đá trước mặt gã là Đổng Sương nước mắt giàn giụa cùng quần áo bị xé rách.

Gã hề vươn tay cởi thắt lưng. Lư Linh Vận nhìn thời gian: 20:43:05.

Gã hề cởi quần. Lư Linh Vận xóa dòng chữ màu đen bên dưới đồng hồ.

Gã hề ném quần sang một bên. Lư Linh Vận viết một dãy số khác lên tay bằng ngón tay đang chảy máu:

2019.7.19.20:43:05.00

Gã hề nhào vào Đổng Sương đang bị trói. Lư Linh Vận lao ra khỏi bụi cây, nhặt sợi dây gai còn thừa bên cạnh xe, nhắm mắt lại, đi vòng qua chiếc ô tô màu vàng, dựa vào thính giác và trí nhớ của mình mà lao về hướng gã hề.

Bịch! Dưới tiếng khóc của Đổng Sương, âm thanh này rất nhỏ. Sau đó, tiếng khóc ngừng lại.

“Lái xe, chạy!”

Đôi mắt đẫm lệ khiến Đổng Sương không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng đôi tai dán trên mặt đất khiến cô ấy mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện ở đây.

Lúc tinh thần tỉnh táo lại, trên sườn núi nhỏ chỉ còn lại một mình Đổng Sương. Dưới sườn núi, dường như có thứ gì đó lăn xuống, đụng trúng cây cỏ vang lên âm thanh xào xạc.

Đổng Sương như mất hồn, hoặc như bị trúng cổ, đầu óc trống rỗng. Cô lắc lư bỏ chạy trong bộ quần áo rách nát không thể che chắn cho thân thể, nghe theo giọng nói đó, lấy chùm chìa khóa trên thắt lưng dưới đất, mở cửa ô tô màu vàng.

“Lái xe, chạy!”

Chạy, sau đó thì sao?

Vậy còn cô ấy? Cô ấy là ai?