Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch - Chương 23: Gió nổi báo giông tố sắp đến




“Oa! Đây chẳng phải là ông chủ Lý sao. Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây? Tiểu nhân đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy ngài.” Tiểu nhị của Túy Tiên Lâu tinh mắt, sáng sớm vừa nhìn đã nhận ra khách quen, đại kim chủ – ông chủ lò gốm Lý Quý, lập tức ân cần lau bàn, lau ghế đón tân khách.



“Ha ha ha ha! Hôm nay tâm tình Lý Quý ta vô cùng sảng khoái! Đem hết những món ngon ở chỗ ngươi lên đây cho ta!” Phú Quý là một người đàn ông trung niên béo trắng, thô kệch, mày rậm, miệng nói mang theo vài phần hào sảng, ưỡn cái bụng tròn vo, ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ cạnh chỗ chúng tôi.



“Có ngay! Một vò rượu Hoa Điêu ngon nhất nóng năm phần, một phần hải sản bát trân ướp muối, một phần bào ngư xào gân hươu, một phần bong bóng cá vượt Trường Giang, một phần canh rau cải đậu hũ, một phần bánh chẻo nhân hẹ, một chén canh trúc tôn(1) sò khô, một phần bánh quy xốp hoa tuyết! Ông thấy thế nào?” Tiểu nhị mở miệng thay ông ta lưu loát chọn ra một đống đồ ăn.



“Ha ha! Ngươi đúng là con khỉ nhỏ nhanh nhảu! Một mình ta làm sao ăn hết được ngần ấy thứ? Mà thôi, hôm nay tâm tình ta đang tốt! Cứ chọn theo ngươi đi!” Tiểu nhị nghe thấy vậy liền cười hì hì, chạy vào bếp đem một bình rượu nóng bưng lên, thay lão Lý châm rượu: “Lý gia, hôm nay ngài gặp chuyện tốt gì thế? Nói cho Lý Tam nghe một chút đi, khiến tiểu nhân cũng được mở mang kiến thức.”



“Giữ được cái mạng già, lưu lại cái đầu của ta trên cổ, như thế có tính là chuyện tốt được không?” Lý Quý nhấp một ngụm rượu nói.



“Ngài nói thế tiểu nhân nghe không hiểu, đang yên đang lành sao lại liên quan đến mạng người?”



“Ngươi có điều chẳng rõ. Lò gốm của ta là nơi dâng cống phẩm lên triều đình, hàng năm phải dâng đồ gốm tiến cống vào cung, năm nay cũng vậy, vào Ngày của hoa vừa mới đưa đồ tiến cống vào cung, trong cung lại truyền lệnh ra rằng muốn ta đến trước ngày mùng một tháng tư phải đưa một lượng lớn hàng gốm nữa vào, ngươi nói xem, chỉ trong hơn một tháng ta làm sao nung kịp, có đem ta đi đốt cũng chẳng biến đâu ra ngần ấy đồ gốm, khiến ta lo sợ, cả ngày ở tại lò gốm giám sát đốc thúc.” Đoán chừng khô miệng, lại uống thêm ngụm rượu.



“Không phải trong cung lại chuẩn bị làm đại lễ gì đấy chứ?” Dường như đánh hơi được mùi bát quái(2), tiểu nhị hai mắt tỏa sáng. Nghe thấy hai chữ “Cung đình”, trong lòng tôi như có dây cung kéo căng, thần kinh lập tức căng thẳng, vểnh tai lắng nghe. Tiểu Bạch cũng cảm nhận được sự bất an của tôi, cầm lấy tay tôi vỗ vỗ, lấy cho tôi chút canh vào bát rồi tỉ mỉ thổi giúp tôi.



“Điều này mà ngươi cũng không biết, chẳng giống con khỉ thành tinh nhà ngươi chút nào. Mùng một tháng tư này là đại lễ cập kê của thái tử phi nương nương, ngươi cũng không phải chưa nghe thấy thái tử có bao nhiêu sủng ái đối với thái tử phi nương nương đấy chứ, cứ đợi đến ngày đó khắc biết, nghe nói trong cung lo liệu còn phô trương hơn cả Ngày của hoa. Lại nói tiếp, thái tử gia chúng ta đúng là si tình hiếm có, từ khi cưới Lục nữ của Vân gia, nhiều năm như vậy mà chỉ nạp có đúng một trắc phi, nghe nói chỉ gần gũi thái tử phi mà luôn lạnh nhạt với Cơ trắc phi.” Ông chủ tô béo gắp một miếng thịt đưa vào miệng, thỏa mãn nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng.



Tiếp đó lại nói: “Nghe nói trận chiến lần này ở biên cương, chỉ trong hơn một tháng đã đánh bại cẩu tặc Tuyết Vực Quốc, giương buồm dong thuyền gấp rút chạy thẳng về cung, chính là để cử hành đại lễ cập kê cho thái tử phi, nhưng không biết vì sao hôm qua trong cung lại truyền ra tin tức là đại lễ cập kê của thái tử phi sẽ trì hoãn lại. Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cho cánh tay của lão già này được nghỉ ngơi đôi chút, lúc trước ta còn dặn bà lão nhà ta chuẩn bị sẵn một cỗ áo quan, giờ thì cuối cùng cũng đã giữ được cái mạng già này rồi.”



“Thế thì đúng là phải chúc mừng ngài! Chuyện rơi đầu làm ta sợ chết đi được. Chỉ có điều, đang êm đẹp thế sao lại trì hoãn lại nhỉ?”





“Cũng không rõ, chuyện trong cung thì dân đen như chúng ta làm sao mà hiểu được.”



“Lại nói, Hương Thảo mỹ nhân chẳng biết diện mạo đẹp đến mức nào mà khiến cho thái tử mê đắm đến vậy? Ngay cả Yêu vương cũng nhòm ngó, nghe nói lại còn có tư tình với cả Ngọc Tĩnh Vương…” Tiểu Bạch nắm chặt chén rượu trong tay, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế, bàn tay khó chịu nắm chặt lại, thế nhưng tiểu nhị vẫn thao thao bất tuyệt: “Vân gia thật ra cũng có chút kỳ lạ, đời này bất luận là nam hay nữ cũng đều có dung mạo xuất chúng, nhưng xưa nay thần bí khó dò, đến đời này thì khó ai bì kịp, thái tử phi và quốc cữu thật ra đều tài mạo song toàn đúng là một đôi thiên tư bích nhân. Nhưng ông trời quả thật cũng rất công bằng, nghe nói mọi người trong Vân gia đều mắc phải một căn bệnh lạ, nói ngay như Tả thừa tướng, không sinh được con trai, chỉ sinh được sáu người con gái thì chết mất ba. Ngay cả thái tử phi cũng không thể đến gần hoa vì mắc bệnh dị ứng phấn hoa, vì thế mà trong Đông cung không thể tìm thấy một cánh hoa nào. Quốc cữu đến giờ cũng chưa đính ước với ai, ta nghĩ không biết có phải cũng vì mắc phải bệnh tật gì…”



“Thằng nhóc như ngươi không muốn sống nữa phải không? Lời này mà cũng dám nói ra sao? Không muốn rơi đầu thì cút đi làm việc của ngươi cho tốt đi, ban ngày ban mặt mà nằm mơ…” Ông chủ to béo cho tiểu nhị một đá đuổi xuống bếp.



Sau đó bọn họ nói gì tôi cũng không nghe, chỉ nghe thấy đại lễ cập kê trong cung bị hoãn lại, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì, có một loại dự cảm không may ập đến, Tiểu Bạch rõ ràng cũng đang lo lắng, thanh toán bạc xong rồi nắm chặt tay tôi ra khỏi tửu quán, gọi thuyền nhỏ rồi cùng bước lên.



Phía sau, Lý Quý nhìn hai người thiếu niên thân mật dắt tay nhau bước ra khỏi cửa, lắc đầu than thở: “Đầu năm nay, thế nào mà khắp nơi đều thấy ông cháu…”



“Ca ca, có phải trong cung lại có cạm bẫy gì không?” Tôi cuối cùng vẫn không an tâm, muốn nghe chính miệng Tiểu Bạch phủ định trấn an.



“Sẽ không đâu. Nếu như có chuyện gì thì Vân Dật chắc chắn sẽ dùng bồ câu đưa tin cho ta, ngoài cung cũng có Tiểu Nguyệt làm cơ sở ngầm, hẳn là sẽ không có cạm bẫy gì, Dung nhi yên tâm.” Tiểu Bạch nắm chặt tay tôi dỗ dành, thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy một tia bất an trên đầu mày hắn.



Đúng lúc này, một con chim bồ câu vỗ cánh bay đến, vững vàng đậu trên mu bàn tay của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đưa tay tìm trước cổ chim bồ câu, nhưng ngoài ý muốn, không tìm được cuộn giấy truyền tin, vô cùng sửng sốt, đột nhiên phản ứng: “Không hay rồi!” Vội đưa tay lên lưng bồ câu khẽ vuốt, lại bị bồ câu dùng móng vuốt cào một vệt máu trên mu bàn tay.



Tiểu Bạch bất chấp bàn tay bị thương, nắm chặt tay tôi chạy ra khỏi khoang thuyền, định dùng khinh công bay khỏi, vừa ra khỏi khoang thuyền, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.



Trên mặt nước là hằng hà sa số chiến thuyền màu đen san sát nhau thành một mảnh, như chiếc thùng sắt giam chặt chiếc thuyền nhỏ của chúng tôi ở giữa. Trên mạn thuyền đứng đầy thị vệ mặc áo đen tay cầm cung tên. Trong ánh đuốc chất chồng, vầng sáng hất ngược xuống mặt nước thành một biển lửa, khuấy động mặt nước an tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy xuôi dưới đáy thuyền. Ngay chính diện chiến thuyền phía trước có một người chậm rãi đi ra, đứng ở đầu thuyền, từ trên cao nhìn xuống chúng tôi. Đưa lưng về phía ánh sáng, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng tôi biết đôi mắt phượng ấy lúc này nhất định là đang nheo lại thành hình lá liễu… Cả người tỏa ra hàn khí lãnh lẽo cùng với sắc đỏ bỉ ngạn hoa thành hai sắc thái đối lập dữ dội, sự an tĩnh quỷ dị như quỷ Tu La bừng bừng sát khí.




Nhẹ nhàng vung tay lên, một vật màu đen phá tan sự yên tĩnh hướng về phía chúng tôi bay tới, Tiểu Bạch đưa tay mở ra, vật đó nhanh như chớp rơi xuống dưới chân, sau khi nhìn rõ vật đó là gì, tôi sợ hãi hít vào một hơi, đó chính là đầu của Vân Dật, chết mà vẫn không nhắm mắt. Tôi không giết nàng, nhưng nàng đã vì tôi mà chết! Tôi cứ thế mở to hai mắt, nhìn vết máu chưa khô trên cổ Vân Dật, chấn động cùng phẫn nộ từ trái tim truyền đi khắp tứ chi! Cùng lúc đó, sát khí từ Tiểu Bạch bùng lên, như lưỡi dao xé toang bầu không khí lao ra bốn phía. Hắn đưa tay kéo tôi về phía sau che chở, một tay đặt lên chuôi kiếm, trừng mắt nhìn về phía mũi thuyền.



“Trên móng vuốt bồ câu có độc, nếu vận chân khí, thì chỉ chết nhanh hơn mà thôi.” Người nọ ngắm nghía con chim bồ câu trong lồng, chậm rãi mở miệng. “Ngươi định tự mình trở về hay là đợi ta giết người trước rồi bắt ngươi sau?” Không ngẩng đầu lên, nhưng tôi biết lời này là hắn nói với tôi.



“Ha ha ha! Thả hắn! Ta trở về với ngươi!” Tôi nắm lấy dây buộc tóc kéo xuống, suối tóc tràn ra, bay cuồng loạn trong gió.



“Dung nhi!” Tay Tiểu Bạch vững như bàn thạch nắm chặt lấy tay tôi, “Dù có chết, ta cũng không để cho nàng rơi vào trong nanh vuốt ma quỷ của hắn!” Trong ánh mắt phản chiếu ánh lửa nhảy múa là nét kiên định không thể lay chuyển cùng sát khí liều lĩnh bất chấp tất cả.



“Lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt!” Tôi ghé đầu vào tai hắn nói, rồi quay đầu cất cao giọng nói: “Huynh trưởng chỉ theo ta đên đây du ngoạn, đâu đến nỗi phải chịu tội chết? Xin điện hạ ban cho thuốc giải độc.”



“Ngươi cho là bây giờ ngươi còn có tư cách gì để đặt điều kiện với ta sao?” Một mũi tên lao tới, trúng giữa tim, người lái chèo ở cuối thuyền co rúm lại, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp, liền ngã xuống dòng sông, một màn nước bắn tóe lên, vết máu từ dưới đáy nước từng dòng, từng dòng cuộn nổi lên…



Con báo cầm cây cung tàn nhẫn ném xuống mặt nước, trên chiến thuyền có mấy bóng đen vù vù nhảy xuống lao thẳng về phía chúng tôi. Thanh kiếm trong tay Tiểu Bạch tuốt soạt ra khỏi vỏ, một đạo ánh sáng lạnh bắn ra, xoay người bảo vệ tôi, kiếm quang vung lên hướng về phía hắc y thị vệ. Trải qua vài đường giao chiến, mấy hắc y thị vệ đều trúng kiếm rơi xuống nước, nhưng người trước ngã xuống thì người sau lại xông lên, như thể tre già măng mọc mà từ trên thuyền lớn đáp xuống, máu tươi nhuộm đỏ thanh kiếm bạch ngọc lưu ly thanh nhã tinh khiết, kiếm khí leng keng rung động thinh không, bóng người vung trường kiếm có dáng vẻ quyết tuyệt cùng cuồng loạn, một tia máu từ khóe môi hắn chậm rãi chảy xuống, rơi lên mu bàn tay tôi, ruột gan như thít chặt lại, như thể đứt bung ra, chảy máu đầm đìa…




“Ta đi cùng các ngươi!” Tôi đẩy Tiểu Bạch đứng chắn phía trước, một bóng đen lập tức nhân cơ hội nhào tới bắt lấy tôi đem lên chiến thuyền.



“Không ——-” Phía sau, Tiểu Bạch gầm lên như tê tâm liệt phế.



Con báo thô bạo nắm lấy cằm tôi kéo đến trước mặt hắn, híp mắt lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn. Bốn phía lập tức lên dây cung nhằm vào mui thuyền của Tiểu Bạch, tên đã lên dây, hết sức căng thẳng.




Tôi vung tay lên, nhanh như chớp dùng dây cột tóc đặt lên tĩnh mạch trên cổ con báo, một tia máu lập tức chảy ra, hắn không ngờ tôi sẽ làm như vậy, rõ ràng là đã bị khống chế, thị vệ bốn phía không dám tiến lên, cung thủ cũng không dám bắn cung. Dây cột tóc trong tay tôi chính là vũ khí độc môn “Sáp huyết” mà cha năm đó cho tôi để phòng thân, chỉ dùng chút lực là có thể lấy mạng người.



“Mau đem giải dược ra đây! Thả cho hắn đi!” Tôi đưa ánh mắt đau đớn nhìn về phía Tiểu Bạch đang bị khống chế hai tay, máu từ trong miệng hắn chảy ra càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả cánh tay đang còn nắm chặt chuôi kiếm. Những ngón tay thon dài vốn chỉ nên nhẹ chấp bút ngọc mà múa bút vẩy mực, nhưng bởi vì tôi mà phải cầm kiếm giết người, vung tay gây tội nghiệt… Màu mực của ngòi bút có thể tẩy được, nhưng máu dưới thanh kiếm làm sao có thể lau sạch được đây? Tất cả đều do tôi gây nên! Tôi mới là nguồn cơn tội ác! Chỉ có điều, tôi chưa từng hối hận vì đã yêu hắn.



Trong khoảnh khắc tôi thất thần, không nhìn thấy ánh mắt con báo héo rũ vì nỗi tuyệt vọng ngập tràn cùng đau xót, điên cuồng đến tan vỡ.



Đầu gối chợt đau buốt, một lưỡi dao từ tay một người thị vệ phía sau khoang thuyền chuẩn xác bay đến cắm vào gối phải của tôi, tôi ngã khuỵu xuống sàn tàu, nhưng không cảm thấy đau đớn, bởi vì trái tim đã sớm tê liệt…



Thoáng chốc, sự giận dữ cùng sát khí hòa vào nhau trong đôi mắt lạnh lẽo của con báo dừng lại trên lưỡi dao, đồng tử như nở rộng trong nháy mắt toát lên sự tàn bạo, thanh Long Uyên kiếm tuốt ra khỏi vỏ…



Tôi nhìn Tiểu Bạch mỉm cười, hắn ngóc đầu lên, nhìn lại tôi, mỉm cười. Vô cùng thanh thản, chúng tôi nhắm hai mắt lại, xa xa văng vẳng truyền đến tiếng mõ sang canh, quá đỗi bình thường mà cũng thật đẹp… Có lẽ, đây chính là kết thúc hoàn mỹ nhất đối với tôi, chết cùng người mình yêu, mang theo tình yêu mà người đời không thể dung thứ, vứt bỏ luân thường đạo lý, vứt bỏ sự ràng buộc của thể xác, tôi và hắn, trở về làm hai cô hồn thuở ban sơ, quấn quít bên nhau, cùng sóng đôi trong cõi luân hồi…



————————



Chú thích:



1- Tôn: một loại cỏ thơm



2- Bát quái: buôn chuyện, tám chuyện.