[Bác Chiến] [Vũ Cố] Xoay Vòng
Phiên ngoại: Chim biển và cá
Câu chuyện của bác sĩ Tiểu Cố và Không Không
Cố Ngụy vừa mới kết thúc một cuộc phẫu thuật kéo dài 5 tiếng, anh xoa cổ tay đau nhức, vừa lấy áo blouse trắng trong tủ ra mặc lên, điện thoại trong túi đã vang.
"Alo, Cố Ngụy, anh ở đâu thế?"
Là Quý Hướng Không gọi điện đến.
Cố Ngụy tháo kính xuống, mệt mỏi xoa hai bên thái dương, uống một ngụm nước ấm.
"Đang ở văn phòng, vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, em tìm anh à?"
Quý Hướng Không ở bên kia trầm mặc một chút, bảo Cố Ngụy mở ngay kéo bên tay phải ra.
Cố Ngụy nghi hoặc nhíu mày, vẫn làm theo lời cậu, ngăn kéo bên phải anh để mấy thứ đồ linh tinh lặt vặt, túi lá trà, hộp kính, kem dưỡng da tay, không đề cùng với hồ sơ bệnh lí. Anh kéo ngăn kéo ra, một cái hộp nhung tơ vàng nho nhỏ đột ngột lọt vào tầm mắt, yên tĩnh mà nằm giữa một đống đồ, như thể nó vốn dĩ nên nằm ở đó.
"Hướng Không?"
Cố Ngụy lấy hộp ra, bên trong là một cái nhẫn, vòng ngoài có một viên kim cương không nhỏ, vòng trong có khắc tên Cố Ngụy.
"Bây giờ anh có rảnh không? Có tiện nói chuyện không?"
Cố Ngụy nhìn lên đồng hồ, còn chưa đến giờ kiểm tra phòng bệnh, anh đứng dậy sửa sang lại áo blouse.
"Anh lên sân thượng, em đợi anh một chút."
"Được."
Cố Ngụy nắm chặt cái hộp nhung tơ vàng kia, vào thang máy lên sân thượng, anh mím môi, dường như không hiểu vì sao Quý Hướng Không lại làm như thế cho lắm —— Mấy hôm trước bọn họ cùng xem phim, khi nam nữ chính nói chia tay trong điện thoại, Quý Hướng Không còn nói, chuyện lớn như thế, phải mặt đối mặt mới đúng.
Anh bắt đầu tự hỏi ý nghĩa của chiếc nhẫn này, anh và Quý Hướng Không đã yêu nhau gần 2 năm, thuận nước đẩy thuyền mà đi, tất cả mọi thứ đều đúng mực, mỗi chuyện xảy ra đều rất tự nhiên, tự nhiên mà quen biết, tự nhiên mà yêu đương, tự nhiên mà làm tất cả những chuyện người yêu sẽ làm, giống như đi đến hôm nay, Quý Hướng Không muốn cầu hôn anh, dùng một cái nhẫn để định một đời, cũng không có gì khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn cả.
Cố Ngụy suy nghĩ, anh sẽ đồng ý chứ? Hẳn là sẽ đồng ý nhỉ, tại sao lại không chứ? Quý Hướng Không là một người yêu rất tốt, trước đó, cậu cũng là một người đàn ông rất tốt, rất ưu tú, y tá trong khoa hay trêu ghẹo anh, bảo những người đàn ông ưu tú vốn dĩ đã chẳng có mấy, lại còn thành đôi hết, muốn các cô phải sống sao đây.
Anh nghĩ nghĩ, người đã đi tới sân thượng, Quý Hướng Không ở đầu bên kia không ngắt máy, lại trước sau chẳng hề phát ra tiếng nào, nhịp thở của cậu không yên ổn, mỗi một hơi thở ra đều như thở dài.
"Em đến lúc nào thế?"
"Vừa rồi, lúc anh còn ở trong phòng phẫu thuật."
"Sao không đợi anh một chút?"
"Chuẩn bị có chút việc, nên không kịp đợi anh."
Cố Ngụy mở bàn tay ra, chiếc hộp loé ánh quang dưới nắng, anh cười một chút: "Vậy vì sao lại để lại cái này cho anh?"
Quý Hướng Không bên kia đột nhiên lại rơi vào trầm mặc, Cố Ngụy tưởng tín hiệu không tốt, anh đẩy điện thoại ra, đưa đến trước mặt xem, Quý Hướng Không lại đột nhiên mở miệng.
"Cố Ngụy, anh biết em có ý gì không?"
Giọng của Quý Hướng Không trầm trầm, Cố Ngụy rũ mắt, dùng ngón tay mở cái hộp ra, viên kim cương trên nhẫn toả ra ánh quang động lòng người, Cố Ngụy nhìn chằm chằm nó, rồi lại đóng hộp lại "cạch" một tiếng, bị Quý Hướng Không nghe thấy.
"Anh biết mà," Cố Ngụy để nó vào túi áo blouse trắng, nâng đôi mắt lên nhìn mặt trời bên trên, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu đau, làm anh rất muốn rơi lệ, "Em cũng không mở miệng hỏi anh, bảo anh phải trả lời em như thế nào đây?"
Cố Ngụy cho rằng Quý Hướng Không sẽ cầu hôn anh qua màn hình, anh cũng đã chuẩn bị để gật đầu rồi, anh đã qua 30, con đường có dài nữa thì cũng đã đi xong rồi, nên đi đến nơi mà mình cần đến thôi.
Hai tháng trước Cố Ngụy đã dẫn Quý Hướng Không về gặp ba mẹ rồi, ba mệ anh có vẻ đều rất vừa lòng, đặc biệt là ba anh, lôi kéo Quý Hướng Không uống không ít, cuối cùng ly cạn đáy, ba anh thì chẳng sao nhưng Quý Hướng Không lại uống đến không uốn thẳng lưỡi được, một bộ vỗ ngực bảo đảm với ba mẹ anh, con muốn kết hôn với Cố Ngụy, cả đời đều yêu anh ấy.
Ba anh vỗ vỗ vai Quý Hướng Không, Tiểu Quý được lắm, thằng bé Tiểu Quý này được lắm.
Quý Hướng Không chán nản cúi đầu, hình như cậu đã uống rất nhiều, thái dương đập thình thịch đau đớn, cậu ấm ức ngẩng đầu nhìn ba Cố Ngụy, nói không phải thằng bé, con không phải trẻ con.
Cuối cùng Quý Hướng Không không về nhà, cậu đã uống đến đi không vững rồi, Cố Ngụy khiêng cầu về phòng mình, giường trong phòng không quá lớn, Quý Hướng Không dang chân dang chân ngủ, Cố Ngụy chỉ có thể ngủ sopha.
Cố Ngụy nửa đêm lén vào xem cậu một lần, cậu ngủ thật sự rất ngoan, yên tĩnh rúc vào góc, ngoan ngoãn chừa chỗ cho Cố Ngụy, Cố Ngụy dém chăn cho cậu, rồi lại quay về sopha.
Ngày hôm sau, lúc bọn họ ra khỏi nhà, Quý Hướng Không có vẻ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, hiếm khi nhường ghế lái cho Cố Ngụy, cậu ngồi ở ghế bên không nói tiếng nào.
Cố Ngụy lại hỏi cậu một lần: "Bây giờ anh phải trả lời em luôn sao?"
Quý Hướng Không tự giễu mà cười một tiếng: "Cố Ngụy, anh đối xử với em quá tàn nhẫn rồi."
Cố Ngụy không nói nữa, bất kể vì sao chủ đề giữa hai người lại đột nhiên thay đổi, dường như anh cũng chẳng có cách nào phủ nhận được, anh đối xử với Quý Hướng Không rất tàn nhẫn, đối với chính mình lại càng tàn nhẫn.
"Anh thật sự từng thử muốn cùng em đi tiếp sao? Anh thật sự từng thử quên cậu ta đi sao?"
Khi ở trong phòng Cố Ngụy, cậu nhìn thấy trên bàn anh có một bức ảnh, kiểu ảnh tốt nghiệp dài hơn các loại sách khác, tuy rằng bị đè ở dưới nhưng vẫn rất rõ. Cậu muốn nhìn xem lúc trước Cố Ngụy trông thế nào, liền lấy tấm ảnh ra, nhưng đến lúc lấy ra, cậu lại cảm thấy không đúng, những người trong bức ảnh đều mặc cảnh phục, không có bác sĩ Tiểu Cố của cậu.
Quý Hướng Không cảm thấy một số việc dường như đã có lời giải thích rồi, giống như việc bản đồ trên xe Cố Ngụy lúc nào cũng nhớ học viện cảnh sát Hoa Thanh và sở cảnh sát thành phố Hoa Thanh.
Có một lần cậu đi ra ngoài ăn cùng Cố Ngụy, quán ăn kia rất xa, lại vừa lúc ở gần trường cảnh sát. Quán án của đôi vợ chồng kia lúc đầu chắc chỉ có sinh viên của trường cảnh sát tới, về sau chắc vì hương vị rất ngon, giá cả cũng phải chăng, người đến ngày càng nhiều, cuối cùng còn thành quán án có tiếng trên mạng. Quý Hướng Không từng đưa Cố Ngụy đến rất nhiều quán ăn, cho dù là 3 sao Michelin hay quán ven đường cũng đều đi rồi. Cậu muốn dành cho Cố Ngụy những gì tốt nhất, muốn anh trải nghiệm những điều mới mẻ, cho nên luôn luôn nhiệt tình lôi kéo anh đi đến những nơi mới lạ kì quái, những quán án chưa bao giờ đến, Cố Ngụy cũng đồng ý đi cùng cậu, xa đến đâu anh cũng chịu đi theo cậu. Họ đã từng ăn cơm chiên chỉ có giá mười tệ một phần, nhưng mùi vị lại rất ngon, cũng từng ăn món Nhật giá 5 số, cuối cùng vừa về nhà Quý Hướng Không đã bắt đầu tiêu chảy, vẫn là Cố Ngụy tìm thuốc cho cậu uống. Quý Hướng Không luôn sợ Cố Ngụy cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy phiền chắn, ở với cậu lâu dài mất đi cảm giác mới mẻ, dù gì bác sĩ Cố của cậu luôn là như vậy, rất giống với màu áo blouse trắng của anh, không đến mức lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức nồng nhiệt. Quý Hướng Không 24 tuổi, yêu đến mức chột dạ.
Khi cậu kéo Cố Ngụy vào quán ăn kia, bà chủ nhiệt tình chào hỏi họ, ánh mắt nhìn cậu và Cố Ngụy có chút băn khoăn, Cố Ngụy cười gật đầu với bà, bà chủ cũng cười đáp, lại mím môi, đưa bọn họ đến bàn trống trong góc, trước khi lên món còn mang hai chén canh lên cho bọn họ. Cố Ngụy có thói quen này, mỗi lần trước khi ăn cơm, anh đều múc cho Quý Hướng Không một chén canh, Quý Hướng Không hưởng thụ cảm giác chăm sóc cẩn thận này, từ một người không thích ăn canh lúc trước, mà lần nào cũng đều ăn hết.
Quý Hướng Không ăn rất nhanh, Cố Ngụy còn hai thìa chưa hết, cậu đã uống hết ngụm canh cuối cùng, đứng dậy tính tiền. Bà chủ hào phóng giảm giá cho bọn họ, Quý Hướng Không lễ phép cảm ơn bà chủ, khi ngẩng đầu lên, thấy cái bảng lời nhắn rất bắt nát ở đó, bên trên dán rất nhiều ghi chú, lại có một tấm ảnh, yên tĩnh nằm trong một góc, bởi vì thời gian qua đã lâu, góc ảnh còn hơi ố vàng, bị những tờ ghi chú xung quanh che hơn nửa, chỉ có hai cái đầu dựa thật gần lộ ra, cái người lại gần ống kính trông rất vui vẻ, nhìn trông hơi giống Cố Ngụy, lại dường như không giống Cố Ngụy lắm.
"Cố Ngụy, anh có từng yêu em không? Chắc là không nhỉ."
Quý Hướng Không cho rằng khi mình cuối cùng cũng nói được câu này ra, cậu sẽ phẫn nộ, sẽ tuyệt vọng, ít nhất cũng sẽ có một loại cảm xúc rất sắc bén, giống như lưỡi dao vậy, có thể hại người hại mình, Cố Ngụy có lẽ sẽ áy náy, có lẽ sẽ bị thương, có lẽ sẽ phản bác cậu, nói với cậu rằng, không phải, anh yêu em.
Chỉ là cậu lại rất bình tĩnh nói ra câu này, giống như trần thuật một sự thật khách quan thôi vậy, dùng một câu để phủ nhận khoảng thời gian gần 2 năm của bọn họ, giống như cắt đi một bức vẽ đã sắp hoàn thành, đánh đổ một khay màu đã pha xong xuôi. Rõ ràng không nên như thế, rõ ràng nếu lúc nãy cậu không mở lời, Cố Ngụy sẽ đồng ý với cậu ngay htôi.
Thời gian Cố Ngụy ở bên cạnh cậu, cũng sẽ có cảm giác nhẹ nhàng như buông bỏ được gánh nặng, cũng sẽ mày mặt hớn hở, cũng sẽ hào phóng mà trao cho cậu những nụ hôn và ôm ấp, nhưng cậu vẫn phủ nhận tất cả mọi thứ. Vui không? Vui chứ, thích không? Thích chứ, nhớ không? Nhớ chứ, có lẽ anh đã thẳng thắn nói rất nhiều thứ rồi, nhưng lại chưa bao giờ nói yêu em. Quý Hướng Không nghĩ thế.
Nếu vừa rồi cậu không mở lời, Cố Ngụy sẽ đồng ý, sẽ nhận lấy cái nhẫn mà cậu đưa, đeo nó lên ngón áp út, chỉ lúc phẫu thuật mới tháo nó xuống, đặt vào hộp trong ngăn kéo, cùng một đống đồ lặt vặt, cũng rất hài hoà, nó nên nằm ở đó.
Sau khi Cố Ngụy đồng ý với cậu, bọn họ sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lẽ, sẽ đặt hai bộ âu phục may đôi, sẽ đi chọn một khách sạn thật xa hoa, sẽ mở tiệc chiêu đãi khách khứa, sẽ từng bước viết tên khách lên giấy mới, sau đó gửi đi, Quý Hướng Không sẽ ngồi trên lamborghini của mình đến đón Cố Ngụy, đưa anh về nhà.
Như vậy cũng rất tốt nhỉ, Quý Hướng Không mới 24 tuổi, cậu thật sự không ngại chờ thêm chút nữa, bọn họ còn có thời gian rất dài, rồi cậu cũng sẽ đợi được đến ngày Cố Ngụy bước ra, đi về phía cậu thôi. Nhưng mà còn Cố Ngụy thì sao, anh còn muốn gắng gượng như vậy bao lâu nữa? Anh chỉ có đôi bàn tay trần, không tấc sắt, nhưng lại muốn phân thắng bại với rất nhiều thứ. Anh đánh bại được thời gian, chiến thắng được nỗi nhớ, thì dục vọng, đạo đức và mấu chốt lại xếp hàng dài trước mặt anh, từng thứ chờ đợi. Tại sao Cố Ngụy không thể đối xử tốt với chính mình thêm một chút, để mình được thả lỏng một chút chứ?
Cậu vốn đang nghĩ, phải đặt cái hộp nhẫn kia ở đâu đây, cậu mở két sắt trong văn phòng Cố Ngụy ra, lại phát hiện được ảnh người khác ở trong cửa tủ. Một người con trai mặc cảnh phục, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào ống kính, nhìn chằm chằm vào người chụp ảnh cho cậu. Bức ảnh ấy dán chặt vào cửa tủ, Quý Hướng Không thử dùng tay xé ra, dính chặt quá, thời gian qua lâu rồi, không xé được.
Cố Ngụy nói cho Quý Hướng Không biết tất cả mật khẩu của mình, để Quý Hướng Không có thể mở khoá điện thoại anh, mở cửa nhà anh, vặn két sắt ra dễ như trở bàn tay, anh thật sự rất rộng rãi, nhưng đến khi Quý Hướng Không mở két sắt ra, lại nhìn thấy ảnh của người khác. Thật giống như thế anh cho cậu tất cả chìa khoá, rồi lại giấu đi một cánh cửa, đến khi cậu tìm được cánh cửa ấy, anh lại thẳng thắn mà nói với cậu, anh yêu người khác.
Cố Ngụy thật sự đã làm rất tốt rồi, hai địa chỉ học viện cảnh sát Hoa Thanh và sở cảnh sát thành phố Hoa Thanh bị đẩy xuống dưới cùng, tấm ảnh tốt nghiệp kia bị anh để lại ở nhà ba mẹ mà cả năm chẳng về được mấy lần, ảnh chụp dán bên trong két sắt, không mở ra thì cũng không nhìn thấy cậu ấy. Anh lặp lại cái "buông bỏ" ấy một cách vừa đáng yêu vừa nghiêm túc.
Chỉ là địa chỉ không bị xoá đi, ảnh chụp chung không vứt đi, tấm ảnh dán ở cửa két sắt, nếu thật sự muốn xé bỏ, có thể dùng dao nhỏ, có thể bôi dung dịch oxy già lên rồi bóc ra, bác sĩ tuỳ tay lấy một dụng cụ thôi cũng có thể làm nó thay đổi hoàn toàn. Cố Ngụy dường như cực kỳ hiểu được cách lừa chính mình, anh đặt mấy thứ kia ở đó, không chạm vào nó, cũng không vứt bỏ. Anh đang đi về phía trước, không sai, nhưng anh đang mang theo những thứ này, mang theo cả người ấy để đi về phía trước. Thứ mà người ấy để lại hình như chưa bao giờ là hồi ức, mà chính là hiện tại, là khoảnh khắc này, Cố Ngụy cõng người ấy trên lưng, chẳng biết còn muốn cõng đi về phía trước bao lâu nữa.
Quý Hướng Không nhỏ hơn Cố Ngụy 6 tuổi, lúc trước cậu cứ luôn sợ rằng Cố Ngụy sẽ coi cậu là một đứa nhỏ, nhưng bây giờ cậu không nghĩ như thế nữa, cậu muốn cầu xin Cố Ngụy, có thể cho cậu cơ hội, để cậu cũng được làm một đứa nhỏ không, cậu biết đi, cậu không cần anh cõng.
"Cố Ngụy, nhẫn là dành cho anh, nhưng không phải em muốn cầu hôn anh, em chỉ muốn nói với anh, em rất yêu anh, có ý muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại, nhưng em không cần anh đồng ý với em, em đã thả anh đi rồi."
Cố Ngụy dịu dàng mà trấn an cậu, anh biết Quý Hướng Không đã đang rơi lệ rồi.
"Có muốn suy nghĩ lại không?"
Quý Hướng Không nghĩ không ra, vì sao Cố Ngụy lại không thể buông tha cho chính mình chứ. Anh lúc nào cũng thế, dịu dàng mà thành toàn, cho dù là phải trao đổi nhẫn với một người mà mình không yêu, cùng người đó đi hết quãng đời còn lại. Cậu thật sự đã dùng hết sức để thả Cố Ngụy đi rồi, để anh đi tìm người mà anh yêu, nhưng Cố Ngụy lại vẫn cứ đứng tại chỗ, nhìn mình khóc không thành tiếng, lại muốn cho mình thêm một cơ hội đổi ý.
"Không suy nghĩ, Cố Ngụy, anh đối xử với chính mình tốt một chút, được chứ?"
"Cố Ngụy, nếu có thể, lần sau người gặp được nhau trước là chúng ta thì tốt nhỉ."
Quý Hướng Không không đợi Cố Ngụy trả lời đã ngắt điện thoại, nếu Cố Ngụy nói "được", vậy cậu nhất định sẽ đổi ý, nếu Cố Ngụy trầm mặc không nói, vậy có nghĩa là bạn nhỏ kia, ở trong cái "lần sau" không hề tồn tại ấy, cũng vẫn sẽ là lựa chọn đầu tiên của anh. Vì sao anh lại không thể nhìn em một cái chứ, vì sao anh lại không thể yêu em một chút chứ.
Cố Ngụy nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà đáp một tiếng "Được", không biết đang trả lời câu nào của cậu.
__________
Hoen: cảm thấy Không Không nói rất đúng, Cố Ngụy quá biết cách lừa chính mình, cũng quá tàn nhẫn với chính mình T-T
Yêu một người, có lẽ không bàn được đến đúng sai, nhưng cũng không thể phủ nhận là cả Xác Xác và Không Không đều tổn thương nhiều quá rồi, hi vọng ở một thế giới khác hai người cũng đều được hạnh phúc T-T