[Bác Chiến] Sâu Sắc

Chương 14




Tiêu Chiến cố gắng nhỏ nhẹ hết mức có thể. Nhưng anh không muốn làm theo ý muốn của Trần Vũ. Cân nhắc xong, anh không còn cách nào khác, vòng tay qua cổ Trần Vũ, nhanh chóng hôn lên môi anh ta.

Thân thể Trần Vũ cứng đờ theo động tác của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chủ động ôm lấy cổ anh ta, bàn tay đang nắm lấy cằm anh cùng từ từ buông ra, Tiêu Chiến nhẹ nhõm thở ra một hơi, hôn xong rồi, cũng rời ra.

"Tốt..."

Trần Vũ hôn quá mạnh và môi Tiêu Chiến bị anh ta cắn. Anh đang phải chịu nụ hôn cuồng nhiệt của Trần Vũ. Bàn tay Trần Vũ luồn vào da thịt của Tiêu Chiến dọc theo mép áo. Anh buộc phải vuốt ve cơ thể hắn một cách bất đắc dĩ.

"Trần... Cán bộ Trần."

Tiêu Chiến gọi hắn giữa nụ hôn, Trần Vũ dừng động tác lại, buông Tiêu Chiến ra. Tiêu Chiến thấy nhẹ nhõm, thở hổn hển.

"Tiêu Chiến, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

Có lẽ vết thương để lại trên môi Tiêu Chiến là do Trần Vũ cố tình gây ra. Tính chiếm hữu của anh ta được thoả mãn, nên tâm trạng cũng được cải thiện.

"Tôi chỉ cho anh nửa tháng. Trong nửa tháng này, chăm sóc em trai anh thật tốt. Đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện gì. Em của anh vẫn đang ở London."

Bỏ qua sự hoảng loạn trong mắt Tiêu Chiến, Trần Vũ nói từng chữ một.

"Thẩm Viên Sơn thích anh và coi anh như một đứa trẻ con; cho dù chạm vào anh, cũng cho rằng đó là sự báng bổ đối bới anh, nhưng tôi, Trần Vũ, không phải là ông ta. Tôi muốn được chạm vào anh, ngay cả khi tôi đã quan hệ tình dục với anh cả ngày lẫn đêm đều thấy không đủ, vậy nên, anh hãy chuẩn bị thật tốt, nửa tháng sau cởi quần áo, ngoan ngoãn lên giường của tôi. Nếu không nghe lời, không chỉ hộp đêm này..."

Trần Vũ nhìn Tiêu Chiến và cười nhẹ.

"Em của anh, cũng không biết sẽ như thế nào đâu."

"Đừng động vào cậu ấy, cậu ấy cái gì cũng không biết."

Tiêu Chiến vội vàng nói.Đây là lần đầu tiên anh thể hiện cảm xúc trước mặt Trần Vũ, hoảng sợ tới như vậy vì những lời đe doạ. Tiêu Chiến ít khi thể hiện vẻ mặt này.

Anh ta từng nhìn thấy ảnh của anh và bức ảnh trong email đều là một vẻ tươi sáng. Anh không có sự giả dối và quyến rũ như bây giờ, chỉ có sự trẻ trung như ánh mặt trời.

Trong ảnh, Tiêu Chiến đang mỉm cười đáng yêu dưới ống kính, nhưng Trần Vũ có thểthấy rõ rằng mắt anh không nhìn vào máy ảnh, anh đang nhìn người chụp ảnh qua máy ảnh.

Người có thể khiến Tiêu Chiến trở thành một người như vậy, cuối cùng cũng được tiết lộ trong bức ảnh cuối cùng.Đó là một khuôn mặt tuấn tú và cao ngạo, lông mày sắc bén, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến đầy vẻ dịu dàng. Trần Vũ biết người này là Vương Nhất Bác, em trai trên danh nghĩa của Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, anh đừng nóng lòng như vậy, ở trước mặt rôi lộ ra nhược điểm hoàn toàn rồi."

Trần Vũ nghĩ về bức ảnh khiến anh ta tức giận ngã nhào trên bàn, rồi nhìn vào đôi mắt rõ ràng chứa đầy thù địch của Tiêu Chiến đối với mình, cơn tức giận vừa mới lắng xuống lại lấp đầy lồng ngực anh ta.Càng tức giân, anh ta càng vui vẻ.Tiêu Chiến bị câu nói của Trần Vũ làm cho giật mình, nhưng Trần Vũ không nói nhiều, chỉ đưa tay ra và vuốt ve khuôn mặt anh.

"Từ xưa đến nay, sắc đẹp là lợi hại nhất."

"Tiêu Chiến, anh biết rằng Thẩm Viên Sơn trước đây đã yêu cầu tôi không làm tổn thương anh. Tôi đã hỏi ông ta tại sao ông ta quay trở lại với tôi khi ông ta bảo vệ anh như thế này. Ông ta nói rằng ông ấy đã chứng kiến quá nhiều vụ giết người và tội ác trong cuộc đời. Ông ấy biết trên đời này khó lắm mới có một người trong sáng đến vậy. Ông ta yêu anh như thế đấy. Yêu anh đến mức không dám bộc lộ tình cảm bẩn thỉu của mình đối với anh."

"Ông ta vì anh mà huỷ hoại nhà họ Thẩm, anh cho rằng, tôi lại vì anh mà huỷ hoại nhà họ Trần sao?"

Trần Vũ lùi lại một bước, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Chiến đang vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta.

"Những người như chúng tôi là đáng sợ nhất, bởi vì chỉ cần chúng tôi muốn, không ai có thể thoát khỏi."

"Không biết Thẩm Viên Sơn, người luôn muốn anh sạch sẽ, sẽ khó chịu như thế nào khi thấy anh bây giờ?"

"Còn không biết..."

Trần Vũ quay lại, bước qua Tiêu Chiến, người đang run rẩy toàn thân, và nói khi anh ta rời đi.

"Người luôn được anh bảo vệ, Vương Nhất Bác, biết anh sắp ngủ trên giường của tôi và rên rỉ cùng tôi mỗi đêm, hẳn sẽ hận muốn giết tôi."

Sức lực của Tiêu Chiến dần dần biến mất, anh từ từ ngồi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà với đôi mắt vô hồn.Thế giới mà anh đang đấu tranh sụp đổ từng chút một.

***

Vương Nhất Bác đã đợi rất lâu, cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, người hắn mong chờ mới tới.Tiêu Chiến rõ ràng là chạy đến đây, trên đầu lấm tấm mồ hôi. Vương Nhất Bác nhìn anh mà dần trở nên điên cuồng, cho đến khi người ta đến trước mặt hắn, hắn mới phản ứng.

"Anh đã hỏi bác sĩ, ngày mai, em có thể xuất viện."

Tiêu Chiến bước đến bên giường và nói trong khi đắp cho Vương Nhất Bác một chiếc chăn bông.

"Anh..."

Cổ họng Vương Nhất Bác chuyển động, gương mặt của Tiêu Chiến gần trong tầm mắt, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên là có thể hôn lên cằm anh. Hắn muốn hỏi anh đã đi đâu, nhưng nhìn bộ vest chỉnh tề và cổ Tiêu Chiến thấp thoáng dấu hôn, mắt hắn tối sầm lại. Hắn biết, Tiêu Chiến đã mất tích ở đâu trong một ngày.

"Chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến nghe thấy một từ mà Vương Nhất Bác vừa thốt ra, cúi đầu hỏi. Mắt họchạm vào nhau. Trước khi Tiêu Chiến có thể tránh ra, bàn tay còn lại của Vương Nhất Bác đã chạm vào mặt anh.

"Anh hai."

Giọng nói của Vương Nhất Bác hơi khàn, truyền đến tai Tiêu Chiến, đập vào màng nhĩ của anh.

"Em nghĩ anh đã rời đi."

Rõ ràng chỉ có sáu chữ, nhưng Vương Nhất Bác lại khó nói như vậy.

"Sẽ không."

Tiêu Chiến đáp lại một cách yếu ớt, tránh ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác mà đứng thẳng dậy. Tay Vương Nhất Bác trượt khỏi cơ thể Tiêu Chiến, ánh mắt hắn không rời khỏi bóng dáng Tiêu Chiến dù chỉ trong chốc lát.Vương Nhất Bác cảm thấy hạnh phúc. Rốt cuộc Tiêu Chiến đã nói rằng anh ấy không rời đi, nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy bất an trong lòng.

Thật ra tia bất an này đã tồn tại từ cuộc điện thoại mà Tiêu Chiến nhận khi hắn vừa tỉnh dậy.

"Anh..."

Vương Nhất Bác vô thức mở miệng lần nữa. Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh đó liền nhìn sang. Nếu không có lời của Vương Nhất Bác, anh vẫn hiểu ý hắn, nhưng anh không thể phản ứng nhiệt tình hơn.

Đầu óc Tiêu Chiến vang lên lời nói của Trần Vũ, giọng điệu nghiêm túc như vậy, hoàn toàn không có sự trêu chọc và dịu dàng trước đó, anh biết, Trần Vũ nghiêm túc. Người trước mặt anh, em trai anh, chính là một quả bom hẹn giờ ở một thời điểm nhất định, sẽ phát nổ hoàn toàn.

Tiêu Chiến vẫn muốn nói lời xin lỗi Vương Nhất Bác, nói rằng chúng ta không thể ở bên nhau. Ngay từ đầu họ không nên ở bên nhau, ngoài cái gọi là phản bội, mối quan hệkhông rõ ràng giữa Tiêu Chiến và Vương Diên Chính, Trần Vũ và Thẩm Viên Sơn không ngừng mâu thuẫn. Những thứ này đều không cho phép hai người có mối quan hệ như vậy.

Tiêu Chiến nhớ tới câu Vương Nhất Bác mắng mình vì tức giận, rằng anh không sống nổi nếu thiếu đàn ông, lại nghĩ đến Trần Vũ nửa nghiêm túc nói rằng sắc đẹp có hại, trong lòng không khỏi cảm thấy càng không thể chấp nhận được tình yêu điên cuồng mà Vương Nhất Bác trao cho.

Anh không xứng đáng.