[Bác Chiến] Nhớ Anh

Chương 4




Hai người ngồi trong xe liên tiếp hút mấy điếu thuốc, sau khi nói xong chuyện công việc, chẳng ai nói thêm gì nữa, cũng chẳng ai nói phải đi, giữa lúc đó bạn nhỏ có gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác báo bình an, bảo mình đã về tới ký túc xá.

Ban nãy rõ ràng đã đưa cậu ấy về tới tận cổng trường, từ cổng trường tới ký túc xá chỉ có mấy bước chân cũng không cần đặc biệt gọi điện báo cáo chứ.

Tâm tư của trẻ con dễ đoán, trong điện thoại vờ như vô tình vờ như cố ý hỏi Vương Nhất Bác, anh Chiến đã đi chưa, hai anh vẫn đang ở bên cạnh nhau à?

Đây nào phải báo cáo, đây rõ ràng là đang điều tra mà.

Cúp máy xong Vương Nhất Bác cũng chẳng ý kiến gì, Tiêu Chiến liền cười, "Em nói xem mấy bạn nhỏ bây giờ lấy đâu ra nhiều tâm tư thế, có cần thiết phải tự tưởng tượng coi anh là tình địch không." Anh nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, biểu cảm đó quả thực trông rất buồn cười.

"Thế anh trách ai, trách chính khuôn mặt mình thôi." Lời Vương Nhất Bác nói là thật, ý cậu ấy là, anh có tỏ ra đứng đắn hơn nữa thì cũng vô ích, trông đẹp trai chính là một cái tội, anh cũng không thể trách người ta có phòng bị đối với anh.

Tiêu Chiến cười khổ, "Cầu xin hai đứa tha cho người già này đi."

"Em không thấy anh Chiến già chút nào."

"Còn không già, ba mươi lăm rồi."

"Anh so với lúc hai mươi lăm tuổi hoàn toàn không khác chút nào."

"Được rồi, em đừng có chém gió nữa..." hai người nói mấy câu chuyện phiếm vô vị, điện thoại của Tiêu Chiến bắt đầu kêu, móc ra nhìn một cái, có người gửi cho anh ấy một video.

"Ba ơi xem này!" Trong xe vọng lại âm thanh non nớt ngọt ngào của trẻ nhỏ, tự cảm thấy rất ngầu, nhưng tiếng bạn nhỏ phát âm không rõ ràng quả thực thấy rất đáng yêu.

Cục bột nhỏ trong video trên tay cầm một chiếc ván trượt đồ chơi nho nhỏ, lon ton chạy tới chỗ cách máy quay mấy mét, muốn biểu diễn cho Tiêu Chiến xem kỹ xảo mà cậu bé vừa mới học được, có vẻ bé con tập vẫn chưa thành thạo lắm, đôi nhân ngắn ngủn vừa mới nhảy lên, ván còn chưa lật, người đã suýt chút ngã nhào lên mặt đường.

"Chậm chút, Tiểu Tỏa."

Bà nội quay video cho cậu bé giật mình, vừa định đi tới đỡ, cục bột nhỏ đã tự đứng dậy, dường như cảm thấy rất mất mặt, nó nhăn nhăn đôi lông mày nhỏ tự tức giận với chính mình, "Con làm lại lần nữa, đừng gửi cho ba ba vội."

Video quay lộn xộn cả, cục bột nhỏ đã nói là đừng gửi vội, nhưng bà nội trượt tay một cái, video vẫn bị gửi đi.

Tiêu Chiến nhìn video đó cười ngặt nghẽo.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh thấy anh cười như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được mà vểnh lên, "Con trai anh à?"

"Ừ." Tiêu Chiến gật gật đầu, đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác, "Mới học được động tác mới, biểu diễn thất bại nên đang tự giận dỗi mình."

"Em xem nào." Vương Nhất Bác nhận lấy điện thoại, xem lại một lượt từ đầu video.

Xem xong video cậu quay đầu sang nhìn Tiêu Chiến, mặt nở một nụ cười khó hiểu, không thể nói rõ đấy là biểu cảm gì.

"Sao lại nhìn anh như thế?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Không sao." Vương Nhất Bác lắc đầu, lại cúi đầu xem video, mãi nửa ngày mới cười nhẹ nói: "Anh Chiến, anh đây là đang nuôi một phiên bản nhí của em sao?"

Thật sự không phải Vương Nhất Bác tự mình đa tình, Tiêu Chiến đã bao giờ chơi ván trượt đâu? Anh xem xem con cái nhà ai mới bốn tuổi đã mặc quần bò ống rộng như vậy chứ?

Tiêu Chiến hơi sững người, im lặng một lúc, cũng bật cười.

"Giống em sao?" Anh lấy lại điện thoại, lại xem lại video một lần nữa, đưa điện thoại lên bên đầu Vương Nhất Bác, so sánh một cách vô cùng nghiêm túc.

Vương Nhất Bác đảo mắt một cái, trong lòng chẳng có lời gì hay ho, giơ hai tay lên nói với Tiêu Chiến: "Ấy, đừng có nhìn em như thế, em không có thân thiết gì với chị dâu nha~, trừ khi đứa bé này chui từ bụng anh ra, nếu không thì không thể nào có quan hệ gì với em được."

"Em im miệng lại cho anh đi." Tiêu Chiến đánh một cái lên bả vai cậu.

Cú đánh này khiến Vương Nhất Bác như mở cờ trong bụng.

Anh, hay là anh đánh thêm mấy cái nữa đi, đánh thế thoải mái lắm, đã bao lâu rồi không có người đánh em, ngứa ngáy.

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu một cái, lại thắt dây an toàn lên, chuẩn bị lái xe.

"Em ở đâu, anh đưa em về."

Vương Nhất Bác cũng thắt dây an toàn lên, trả lời: "Buổi tối em có hẹn mấy người bạn đi uống rượu, địa điểm hơi xa, nếu anh tiện thì đưa em đi một chuyến đi."

Tiêu Chiến nhìn cậu ấy cười, "Bên A đã mở lời rồi, anh còn có thể nói là không tiện sao?"

"Vậy cảm ơn ạ."

"Khách khí ạ."

Quán rượu mà Vương Nhất Bác cần đến cũng không hẳn là xa lắm, chỉ là giờ này tắc đường, tắc tới nỗi Tiêu Chiến phát bực, trên đường về nhận được email của khách hàng, nói bản thảo không được, lãnh đạo của bọn họ không hài lòng, muốn sửa, sửa thế nào thì không biết, tóm lại là phải mau chóng sửa, đêm nay phải có.

Tiêu Chiến đã qua cái tuổi mắng cha chửi mẹ, anh liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, giờ này gọi nhân viên quay lại công ty tăng ca thì cũng không hợp lý, thế là đổi hướng, tự mình quay về công ty.

Anh sớm đã không còn ở trong tòa nhà văn phòng chật chội đông đúc ngày xưa nữa, đổi sang địa chỉ mới cũng được hai ba năm rồi, môi trường làm việc rất tốt, trong phạm vi năng lực của anh, những điều kiện có thể cung cấp cho nhân viên sáng tạo cũng đã cung cấp hết rồi.

Hôm nay là thứ sáu, công việc có chưa xong thì cũng cố tới hết giờ là về, mười giờ tối, phòng làm việc không một bóng người.

Tiêu Chiến lần mò trong bóng tối bật điện, đèn sáng lên, chiếu sáng trưng cả tòa cao ốc.

Anh bắt đầu sửa mấy bản vẽ phác thảo mà khách hàng giục như đòi mạng, người làm nghề này đều thích hút thuốc, không phải vì muốn đánh thức linh cảm, mà vì muốn giảm stress, dùng tâm thái khỏe mạnh để chung sống hòa bình với sự ngu ngốc.

Mấy năm nay, Tiêu Chiến đã trải qua rất nhiều rất nhiều những đêm thức trắng như vậy ở công ty, mang theo hơi thuốc, ngồi trong phòng làm việc yên tĩnh, với tiếng kêu vù vù của máy chủ khi hoạt động, mắt đau quá thì ra cửa sổ đứng một lát, buồn ngủ thì ngả lưng lên chiếc sofa.

Ngủ sofa không thấy vất vả, buồn ngủ là một chuyện tốt, đối với một số người ở thành phố này mà nói, có thể đi vào giấc ngủ cũng là một loại hạnh phúc.

Sau ba giờ sáng, anh đem bản thảo đã sửa xong nén thành tệp zip, gửi đến email cho khách hàng.

Khách hàng nói cần trong đêm nay, nhưng khách hàng tuyệt đối sẽ không thức tới ba giờ sáng để mở email xem bản thảo của bạn.

Tiêu Chiến cũng không cần thiết thức đêm để đợi đối phương trả lời, còn nữa, rất hiếm có, hôm nay anh thấy rất buồn ngủ, đắp một chiếc áo lên người, rất nhanh đã ngủ trên sofa.

Sau đó, mắt chỉ vừa mới nhắm, điện thoại đã kêu rồi.

Anh còn tưởng là khách hàng ngốc nghếch kia, cầm điện thoại lên nhìn một cái, Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng là khách hàng của anh ấy, chỉ là không ngốc nghếch như vậy mà thôi.

Giờ này không biết bữa tiệc rượu của cậu ấy đã tan hay chưa, uống tới nỗi lưỡi sắp nở to ra luôn rồi, cũng lần đầu thấy có người say xong lại quậy phá như vậy.

"Anh.....giám đốc Tiêu, phương án đó của chúng ta ấy, màu...màu...chủ đạo của logo phải sửa, đây là hạng mục quan trọng của chúng ta...toàn bộ phong cách của VI, anh phải thiết kế theo hướng truyền thống..."

Tuy lưỡi đã không uốn được thẳng nữa, nhưng yêu cầu xem ra lại rất có lý, Tiêu Chiến nghe cậu ấy nói, khóc không nổi cười cũng chẳng xong.

"Được, lãnh đạo, anh biết rồi, ngày mai sẽ sửa."

"Phải, ngày mai rồi sửa, không gấp không gấp, anh nghỉ ngơi cho tốt, ấy sao anh vẫn chưa ngủ?"

"Giờ anh chuẩn bị ngủ đây, em thì sao, về nhà chưa?"

"Về nhà về nhà, không cần lo, không cần đón em."

Đang nói cái gì thế.

Tiêu Chiến thở dài một tiếng, cười khổ một cái, hỏi cậu: "Em có cần anh đi đón em không?"

Vương Nhất Bác không nhận thức được câu nói ban nãy của mình khiến người khác hiểu lầm, đáp lại bằng một vẻ vô cùng đàng hoàng: "Thật sự không cần thật sự không cần, em không sao, với lại em cũng đã về tới dưới lầu rồi, anh mau đi ngủ đi, mấy ngày nay chạy phương án vất vả rồi."

Nếu cậu ấy nói cần, Tiêu Chiến thật sự sẽ đi đón cậu ấy, cũng không cần nghĩ sự việc xiêu vẹo như vậy, điện thoại cũng đã gọi tới, cậu ấy cũng đã mở lời, về tình về lý, không đi mới là không hợp lẽ.

Nhưng cậu ấy lại nói không cần, vậy thì cũng không cần chạy đi đón, cũng đâu phải cái tuổi mới biết yêu nữa, em chủ động với anh, anh chủ động với em hơn, hai người thích nhau còn phải so sánh xem ai đối với ai tốt hơn.

Bây giờ không còn chuyện đó nữa rồi.

"Được, vậy em mau về đi." Tiêu Chiến nói.

"Được được được, anh ngủ đi, mau ngủ đi."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại.

Cơn buồn ngủ của Tiêu Chiến cũng tan biến luôn.

Mặt đất bên phía ngoài cửa sổ kia dòng xe như nước, thành phố này, dù cho có là nửa đêm cũng có biết bao người bận rộn không ngừng nghỉ như vậy.

Người như Tiêu Chiến, ở lại một thành phố như vậy, ngoại trừ vì cái gọi là ước mơ, cũng vì mong ngày tháng trôi qua không quá đơn độc.

Con người luôn ngại ngùng khi bàn bạc về nỗi cô đơn của mình, Tiêu Chiến cũng vậy, anh ấy cũng giống như hàng nghìn hàng vạn người khác, lúc cô độc thì tự mình vượt qua.

Không phải Vương Nhất Bác giả vờ khách khí với Tiêu Chiến, cậu ấy thật sự đã tới dưới lầu, nhưng chẳng qua là tới dưới lầu nhà Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đêm nay không về nhà, anh ấy mà về nhà rồi, thấy Vương Nhất Bác uống say bí tỉ ngồi bên bồn hoa, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì nữa.

Nói ra cậu ấy cũng giỏi thật, đã say tới mức này mà vẫn nói được chính xác địa chỉ nhà Tiêu Chiến với người ở công ty.

Có điều, thật ra toàn bộ việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm, mượn rượu làm càn, chuyện này đừng nói Tiêu Chiến ba mươi lăm tuổi, tới Vương Nhất Bác hai mươi chín tuổi cũng không có mặt mũi nào thực hiện nổi.

Thế nên cậu ấy không cả lên lầu, chỉ ngẩng đầu nhìn mãi khung cửa sổ đen ngòm của nhà nào đó rồi ngồi hít gió đêm.

Nhà Tiêu Chiến hôm nay chỉ cần sáng đèn, thì Vương Nhất Bác đã không gọi cuộc điện thoại ban nãy, cậu ấy chỉ muốn thấy động tĩnh gì đó, động tĩnh gì cũng được, biết đó là Tiêu Chiến là được.

Nhưng cậu ấy lại chẳng thấy gì cả, cậu ấy sốt ruột.

Cuối cùng quả thực không kìm nén nổi, liền gọi điện thoại cho anh ấy, tự véo tay ép mình đừng mượn hơi rượu mà nói năng hàm hồ.

Hình như vẫn ổn, vẫn chưa mất hết thể diện, chỉ là đầu quá choáng, vừa bỏ điện thoại xuống, Vương Nhất Bác đã không còn nhớ rõ ban nãy mình vừa nói mấy thứ quỷ gì, chỉ nhớ anh cậu ấy vẫn rất nhẹ nhàng, giống như lúc trước, cậu ấy nói gì thì là cái đó, cực kỳ chiều chuộng.

Thế đã là rất tốt rồi, người ta kiên nhẫn ngồi nghe cậu nói mấy lời say xỉn, không kêu cậu phiền phức, cậu còn muốn thế nào nữa.

Anh, anh không cần xuống đây gặp em, anh cũng không cần để ý tới em, em tự mình ngồi đây một lát, em ngồi đây một lát rồi sẽ đi.