Nghiệp vụ này Vương Nhất Bác quả thực có chút hơi quên bài, bàn tay sờ vào quần áo Tiêu Chiến không khống chế được mà phát run, lực đạo có chút hơi lỗ mãng, ngón tay lạnh như băng, chạm vào làn da nóng rực, kích thích tới nỗi khiến Tiêu Chiến khó chịu.
"Căng thẳng gì chứ." Anh kéo tay Vương Nhất Bác ra khỏi quần áo mình, lấy hai tay mình bao lấy tay cậu ấy đưa lên miệng, hà hà thổi khí ra sưởi ấm.
"Không căng thẳng, trời lạnh, em bị cóng." Lúc Vương Nhất Bác nói chuyện, cổ họng như siết chặt, cậu rút tay về, dùng sức cởi quần Tiêu Chiến xuống.
Tiêu Chiến ưỡn hông lên phối hợp với động tác của cậu, nhưng không biết Vương Nhất Bác đã lỡ tay dùng lực mạnh ở bước nào, khóa quần bị kẹt lại, chiếc quần bị kéo xuống một nửa thì lưng quần mắc lại trên mông anh cậu, cởi thế nào cũng không xuống.
Điện thoại lại kêu một cách rất không hợp lúc, từng tiếng từng tiếng rung lên, rung tới mức trong lòng Vương Nhất Bác nổi lên một chút cáu bẳn.
Dáng vẻ gấp gáp của cậu rất giống với một cậu bé mới lần đầu thử ăn trái cấm, khuôn mặt đỏ lựng, điện thoại cũng mặc kệ, cố tỏ ra điềm nhiên mà hỏi Tiêu Chiến: "Mua cho anh cái mới được không?"
Ý của cậu là, nếu như có thể, thì cậu trực tiếp xé chiếc này luôn.
Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn cậu, quần áo trên người bị cởi lộn xộn tới mức thê thảm, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nôn nóng của Vương Nhất Bác, anh đưa tay xoa đầu cậu, trong sự dịu dàng còn có vài tia bất lực.
"Đừng làm vội, em nghe điện thoại đi."
Ngày đầu tiên làm bạn trai người ta, Vương Nhất Bác tuyệt đối không cho phép mình mất mặt trong loại chuyện như thế này, cố chấp đấu tranh với cái khóa quần của anh, cậu nói với Tiêu Chiến: "Mặc kệ đi."
Không có tâm trạng nghe, không muốn nghe, cứ để cho bọn họ đợi.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôm lấy mặt cậu, ân cần hôn cậu hai cái, "Em làm gì thế hả, đây là đang khó ở với ai nào."
Tiêu Chiến chắc là đang coi cậu như Tiểu Tỏa mà dỗ dành, trước đây anh nói giọng cũng rất hay, âm thanh vừa mềm mại vừa ngọt ngào, lúc nói lời tình tứ có thể khiến xương cốt người ta đều mềm nhũn hết cả ra, nhưng thật ra tính khí của anh lại rất cháy bỏng, Vương Nhất Bác lại là kiểu người cứ cho bậc thang là sẽ bước xuống, thế nên trong tình huống bình thường Tiêu Chiến sẽ không dùng giọng nói dịu dàng như vậy để dỗ cậu, không cần thiết.
Là vì đã làm bố, mấy năm nay tính cách ngày càng ôn hòa hơn chăng?
Tiêu Chiến đối với cậu, sao còn nhẫn nại hơn so với mấy năm trước.
Tay anh thuận theo tấm lưng Vương Nhất Bác mà trượt xuống, sờ vào túi quần cậu, móc chiếc điện thoại vẫn đang rung kia ra, trượt nút nghe máy rồi áp lên tai cậu.
Vương Nhất Bác cứng nhắc nghe theo sự sắp xếp của anh, quay sang điện thoại đáp một tiếng không hề có cảm xúc: "Alo."
Lúc nghe điện thoại, mắt cậu ấy vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến cười với mình rất ngọt ngào, đáy mắt sáng long nhanh giống như đã đánh đổ cả biển sao trong đó.
Cậu không nhịn được mà nắm chặt ngón tay của Tiêu Chiến, đưa lên miệng mình, vừa hôn ngón tay anh, vừa giao việc cho cấp dưới đang gọi điện đến, kêu bên hợp tác đợi thêm nửa tiếng nữa, cậu sẽ tới ngay.
Tiêu Chiến rất hài lòng với biểu hiện nghe lời của cậu, sau khi điện thoại tắt liền nói với cậu: "Làm việc tử tế, làm xong thì buổi tối tới tìm anh."
"Buổi chiều là em có thể làm xong."
Tiêu Chiến bất lực cười, "Anh làm không xong."
"Vậy em đến công ty anh tìm anh."
Haizzz.......
Tiêu Chiến không tiếp lời, ngoan ngoãn nằm dưới người cậu, chiếc quần âu bị cởi một nửa đang kẹt ở vị trí dưới hông, lộ ra một chiếc eo nhỏ nhắn, vừa ám muội vừa mê người.
Trái tim Vương Nhất Bác đập thình thịch, cậu quỳ trên sofa, cơ thể chầm chậm trượt xuống phía dưới, cắn gặm chiếc xương hông vì gầy nên hơi nhô lên của anh.
Tiêu Chiến cười vùng vẫy một chút, "Nhột....."
Vương Nhất Bác lại hôn anh rồi mới chịu thả anh ra, sau khi chỉnh lại quần áo cho anh mới kéo anh ngồi dậy.
"Em mau đi đi, delay nửa tiếng không đủ cho em kì kèo đâu."
"Anh." Vương Nhất Bác vừa ngồi dậy đã lại nhào lên người Tiêu Chiến, ôm chặt lấy anh vào lòng, hạ thấp giọng xuống nói với anh: "Về nhà với em."
Tiêu Chiến phản ứng mất mấy giây, vỗ vỗ vai cậu, "Được, vậy buổi tối anh đến tìm em....."
"Không phải." Cậu ấy nâng cằm Tiêu Chiến, trong lúc nhìn nhau, Tiêu Chiến thấy mắt cậu nổi lên một mảng đỏ.
"Ý em là, anh về quê với em, gặp bố mẹ em."
Cằm của Tiêu Chiến bị giữ chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không cử động được, lúc nghe thấy Vương Nhất Bác nói câu này, ánh mắt có mấy giây không tự nhiên mà ngưng trệ.
Sớm muộn cũng phải đối mặt với một số việc, có những chuyện không phải cứ thời gian trôi qua lâu rồi thì sẽ không tồn tại nữa.
Chỉ là anh không ngờ rằng, Vương Nhất Bác lại vội vã như vậy.
Thời gian đầu tiên ngay sau khi hai người làm lành với nhau, cậu đã chọn làm chuyện này.
Cổ họng Tiêu Chiến rõ ràng có chút căng thẳng mà cử động, "Em nói thật sao?"
"Em giống như đang đùa sao."
"Anh..." Đã rất nhiều năm anh không gặp bố mẹ em rồi.
Câu nói này Tiêu Chiến do dự mãi không nói ra miệng, câu mà anh hỏi Vương Nhất Bác là: "Cô chú...họ vẫn khỏe chứ?"
"Sức khỏe tốt, tài chính tự do, chắc là khá tốt."
Chắc là khá tốt.
Cái gì gọi là chắc là, đây là giọng điệu gì thế, Tiêu Chiến bị phản ứng của cậu làm cho không hiểu chuyện gì, cau mày lại, ánh mắt hoàn toàn không hiểu nổi.
Vương Nhất Bác cười nhạt, có vẻ mệt mỏi dùng trán mình áp vào người anh, giải thích: "Bận quá, mấy năm không về nhà rồi."
Bận đến mức nào mà tới nỗi mấy năm không về nhà?
Tại sao không về nhà, Tiêu Chiến nghĩ bừa cũng ra đáp án.
"Vương Nhất Bác."
"Vâng."
"Làm gì có ai không hiểu chuyện như em, đó là bố mẹ ruột của em đấy."
"Ai không hiểu chuyện chứ, em bận thật."
"Em cứng miệng tiếp."
"Ai yo....." Cậu ấy chơi trò vô lại rúc vào lòng Tiêu Chiến, "Đây không phải là đang tính về rồi sao, hai chúng ta cùng về, về nhà thăm họ tử tế."
"Vương Nhất Bác."
"Có, có, có ạ....." Giọng nói bí hơi phát ra trên ngực Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giống như một cậu nhóc bị bắt lỗi, một lòng chỉ muốn làm sao dùng hai ba câu để lấp liếm cho qua, trốn bị phê bình.
Đã làm sai còn muốn trốn tránh phê bình, vậy thì không thể được.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu, trong sự ấm áp có nhiều thêm mấy phần cứng rắn, "Chỉ vì một mình anh, còn kết oán với người nhà luôn rồi? Bố ruột mẹ ruột cũng không cần nữa?"
Vương Nhất Bác vẫn vùi mặt, "Ai thế, em đâu có đâu, em có thể làm chuyện không có nhân tính như thế sao...hơn nữa, em vì anh thì có đáng không, anh đã không cần em nữa rồi em còn...không có, em không có."
Không thừa nhận thì không thừa nhận, Tiêu Chiến cũng không nhất thiết phải bắt cậu thừa nhận cái gì, vì muốn ở bên anh, đến cả tình cảm gia đình thân thiết nhất cũng bỏ luôn, loại chuyện như thế này chẳng có gì hay ho để đem ra tranh công lĩnh thưởng cả.
Tiêu Chiến sẽ không cảm động vì chuyện này, Vương Nhất Bác cũng sẽ không cảm thấy mình làm như vậy là vinh quang.
"Anh không có không cần em."
Giọng Tiêu Chiến rất ôn nhu nhẹ nhàng, anh ôm lấy Vương Nhất Bác, nhu tình hôn lên tóc cậu, sợi tóc mềm mại, cọ vào hai má Tiêu Chiến, cọ đến mức trái tim anh cũng ngứa ngáy, anh nói như đang độc thoại với chính mình: "Làm sao nỡ không cần em, không phải anh ở đây sao, không đi đâu nữa."
"Xí....." Thế còn xem như anh có chút lương tâm, tuy rằng lương tâm thức tỉnh hơi muộn màng, Vương Nhất Bác chu môi ra ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy có đồng ý về nhà với em không?"
"Em nghĩ kỹ rồi thì anh sẽ đồng ý."
Nghĩ kỹ rồi, sớm đã nghĩ kỹ rồi, bao nhiêu năm nay chỉ mong mỗi ngày này.
"Ngày mai về luôn." Cậu nói với Tiêu Chiến.
Cũng không nhất thiết phải gấp gáp tới mức này chứ.....
Tiêu Chiến chấp nhận số phận mà cười với cậu, chớp mắt đồng ý, "Được, ngày mai về luôn."
Vương Nhất Bác hào hứng, cả người cưỡi trên người Tiêu Chiến làm nũng, ngày nhỏ cậu thật sự không thích làm nũng như vậy, ngày nhỏ thích tỏ ra cool ngầu, tự cảm thấy mình đẹp trai không chịu nổi, không cho phép Tiêu Chiến dùng từ đáng yêu để hình dung về cậu.
Nhưng cậu chính là đáng yêu mà, sắp ba mươi tuổi rồi, càng lớn tuổi ngược lại lại thấy càng đáng yêu hơn.
"Anh." Từ tối qua tới bây giờ, Vương Nhất Bác khó ở mười mấy tiếng đồng hồ, lúc này cuối cùng đã chịu thành thật mà hỏi Tiêu Chiến: "Anh không trách em chút nào sao?"
"Anh trách em cái gì chứ?"
"Thì, ý chí không kiên định, động một chút là nhắc tới chia tay."
Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, rồi lại chầm chậm thở ra.
"Lúc đó em là một cậu bé mà, em có thể nghĩ thông suốt được cái gì chứ, em có thể giải quyết được cái gì chứ."
"Em, thật ra em có thể đó."
Nếu như anh bằng lòng đợi em thêm chút nữa.
"Em giải quyết thế nào đây?"
/
Cuối thu năm đó, Tiêu Chiến một ngày một đêm không đợi được bạn nhỏ mà anh ấy yêu, anh ấy đợi thấy một người mẹ tuyệt vọng, bà tê liệt rơi nước mắt, đưa cho Tiêu Chiến xem tờ giấy báo bệnh tình nguy cấp.
Là của chồng bà ấy.
Còn có cả, của con trai bà ấy nữa.
Chồng bà ấy đã đổ bệnh, bệnh tình rất nghiêm trọng.
Con trai bà ấy nhất định muốn ở bên một người đàn ông khác, thà phải đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, cũng phải đi tìm người đàn ông kia.
Bà ấy sụp đổ, cãi nhau một trận với con trai, dùng tất cả những từ ngữ khó nghe nhất để mắng chửi đứa con mà bà đã tự tay nuôi nấng trưởng thành.
Nó vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan, vừa hiếu thuận vừa nghe lời, bạn bè thân thích làm gì có ai không ngưỡng mộ gia đình bọn họ.
Ngày bé nuôi dạy tốt như vậy, sao trưởng thành rồi lại trở nên không nghe lời như thế.
Bà phẫn nộ nói với con trai, nếu không phải vì mày làm loạn như vậy, bố mày sẽ không bệnh nặng như thế, có phải mày muốn làm ông ấy giận chết, rồi làm cả tao giận chết hay không.
"Mẹ cảm thấy bố con bị con chọc cho tức chết, vậy con đền mạng cho ông ấy."
Trẻ con thì có cách gì để giải quyết vấn đề chứ, bị ép tới bước đường cùng thì sẽ chết cho bạn xem.
Cậu ấy không phải chỉ nói dọa mẹ mình, là thật sự không biết cuộc sống như thế này phải sống tiếp kiểu gì nữa, chết cho nhẹ nhàng, sẽ không khiến bố mẹ cậu ấy mất mặt nốt nửa phần đời còn lại, cũng không cần làm một kẻ phụ tình ở trước mặt Tiêu Chiến.
Cậu ấy tự tử không thành.
Sau khi cứu chữa thành công đã bị đau dạ dày nghiêm trọng, mấy năm nay cứ thi thoảng lại dày vò cậu ấy một trận.
Có điều hành động này ngược lại đã khiến bố mẹ cậu ấy sợ, liên quan tới chuyện của cậu ấy và Tiêu Chiến, một chữ cũng không dám nhắc tới nữa, không quản nữa, quản cũng không quản nổi, đến mạng cũng không cần nữa rồi thì quản kiểu gì.
Vương Nhất Bác tưởng rằng ông trời đã mở mắt, cuối cùng cũng đã thương hại cậu, nhưng còn chưa tới ngày ra viện, đã nghe nói anh cậu ấy kết hôn cùng người khác.
Cậu thì sao, liên lạc với anh cậu ấy thế nào cũng mãi không liên lạc được.
Mới mấy ngày đã có thú vui mới rồi? Không thể nào.
Cậu lén chạy đến lễ đường, mấy bảo vệ đều không ngăn nổi cậu, cậu còn đặc biệt thay một bộ quần áo khác, sợ anh cậu ấy thấy cậu mặc đồ bệnh viện sẽ đau lòng.
Đến nơi, cậu mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi, cô dâu của anh ấy trông xinh đẹp lắm.
Hai người họ trao nhẫn cho nhau ngay trước mặt cậu.
Con mẹ nó chứ, ngay lúc đó Vương Nhất Bác liền hối hận, yêu nhau mấy năm liền, sao cậu chưa từng mua nhẫn cho anh.
Người có tuổi thích nói về chuyện cũ, nhìn về quá khứ lại không chịu đựng nổi, vừa nhút nhát vừa già mồm, nhưng thật sự không dám nhớ lại, cứ nhớ lại là trái tim lại đau như dao cắt.
Ngay lúc đó cậu đã nghĩ, cái trò tự sát này dễ dùng, hay là cũng thử luôn ở chỗ Tiêu Chiến xem, thử ngay tại hôn lễ, đứng trước mặt tất cả bạn bè thân thích của anh để ép anh, bắt anh lựa chọn.
Thế nhưng, cậu đã đủ khiến bố mẹ cậu ấy mất mặt rồi, đừng làm mất mặt thêm một người nữa là Tiêu Chiến.
Cậu thấy anh cười khá hạnh phúc.
Sau đó nữa thì cũng có chuyện tốt, giấy báo nguy kịch của bố cậu cũng không còn nữa, bệnh tình cũng ngày càng tốt hơn.
Trước kia Vương Nhất Bác không mê tín, sau khi Tiêu Chiến đi, thi thoảng cậu cũng sẽ nghĩ, cậu yêu Tiêu Chiến, liệu có phải thật sự đã làm trái luân thường nên mới gặp phải báo ứng hay không.
Ông trời lấy lại người cậu yêu, mới chịu đem bố cậu trả cho cậu, đây là một giao dịch công bằng sao.
......
"Em giải quyết kiểu gì?"
Trên sofa, Vương Nhất Bác vẫn đang ôm Tiêu Chiến, dòng suy nghĩ đảo lộn, vấn đề ban nãy Tiêu Chiến hỏi cậu, cậu vẫn chưa trả lời.
Tiêu Chiến cũng không ép hỏi cậu ấy, anh biết, những chuyện này, đại khái cả đời này Vương Nhất Bác cũng sẽ không chủ động nói cho anh.
"Không có gì, đều đã qua rồi, lần này anh phải hứa với em, anh, anh có thể thích người khác, nhưng anh nói cho em trước cho được không, em lớn tuổi rồi tim không khỏe mạnh nữa, anh để em chuẩn bị tâm lý trước."
"Được thôi, điều kiện thoải mái như vậy, anh hứa."
Hai người nói xong câu này liền nhìn nhau cười ngốc, Vương Nhất Bác cuối cùng đã chịu ngồi dậy khỏi người anh, ban nãy Tiêu Chiến nói không sai, delay nửa tiếng thật sự không đủ để cậu kì kèo.
Lúc cậu đứng dậy chỉnh sửa lại mấy nếp nhăn trên quần áo mình, Tiêu Chiến lặng lẽ ôm cậu từ phía sau.
"Vậy em cũng hứa với anh, Nhất Bác, bất kể gặp phải chuyện khó khăn gì, chúng ta cũng đều phải sống thật tốt."