Bá Yêu Mưu Tình

Bá Yêu Mưu Tình - Chương 46




Phong Cẩm Thành thay đổi, trước kia mỗi ngày đều đến, đuổi cũng không đi, nhưng bây giờ đã tám ngày không thấy đâu cả, trước đó cảm thấy anh rất phiền, nhưng khi anh không tới, Kê Thanh lại cảm thấy bên người như thiếu mất cái gì, quả nhiên con người là động vật có thói quen.



Kê Thanh biết ngày đó mình nói không để lại chút đường sống nào, cô bóp chết hi vọng cuối cùng giữa hai người, cái đêm thiếu chút nữa sinh non đó, quả thật là chuyện tồi tệ cô không muốn nhớ lại nhất trong cuộc đời này, nhưng vết sẹo đó không quá sâu, cô cũng sắp quên đau đớn ngày đó rồi.



Nói như vậy với Phong Cẩm Thành, cũng là muốn chối bỏ hoàn toàn quan hệ giữa hai người, cứ dây dưa với nhau như vậy là có ý gì chứ. Phong Cẩm Thành không đến, dù cha không nói gì? Nhưng luôn nhìn cô thở dài, làm Kê Thanh không khỏi nghi ngờ, cô có làm sai cái gì hay không.



Tiêu Bác Nhã cẩn thận suy nghĩ một hồi nói với cô: "Có chuyện phiền lòng sao?" Kê Thanh lắc đầu cười nói: "Không phải nói gần đây có vụ án lớn sao, em nghĩ anh phải bề bộn nhiều việc mới đúng, sao có thể rảnh rỗi mời em đi ăn thế này."



Ánh mắt Tiêu Bác Nhã lóe lên ý cười: "Em thế mà lại bắt đầu quan tâm chuyện này, mấy án chết trong tay anh vĩnh viễn không bao giờ hết, cơm thì vẫn phải ăn chứ , hơn nữa, anh nợ em một lời xin lỗi, tối hôm đó..."



Tiêu Bác Nhã chưa nói xong, đã bị Kê Thanh cười tủm tỉm đánh gãy: "Đàn anh, đời này em luôn sống cúi mình, một chút cũng không dính dáng liên quan gì đến giới truyền thông, ngày đó nhờ đàn anh ban tặng, rốt cuộc cũng được nổi lên, em còn chưa kịp cám ơn anh đâu, anh xin lỗi gì chứ?"



Tiêu Bác Nhã ngây ra một lúc, tiện đà lắc đầu bật cười, ai nói đàn em nhỏ này không thông minh, cô không chỉ thông minh lại còn độ lượng, Tiêu Bác Nhã bỗng nhiên có chút đồng tình với Phong Cẩm Thành, đàn em thông minh độ lượng, nhưng vừa gặp Phong Cẩm Thành thì liền thay đổi, trở nên bướng bỉnh trì độn.



Có lẽ đây là tình yêu, tình yêu giữa nam và nữ, rất khó để có thể độ lượng được, tính toán chi li, thế mới gọi là để ý đi! Nghĩ đến đây, Tiêu Bác Nhã không khỏi ngẩng đầu nhìn cô: "Em cùng Phong đổng..." Tiêu Bác Nhã nói chưa dứt lời liền ngừng lại, ánh mắt của hắn lướt qua Kê Thanh đang ngồi đối diện, dừng trên đôi nam nữ mới đi vào, có chút đáng chú ý, khí chất của hai người tao nhã cùng xuất chúng, làm ánh đèn u ám trong nhà ăn như sáng lên.



Quan trọng nhất người đàn ông kia là Phong Cẩm Thành, Tiêu Bác Nhã ngây người một lúc, khi hai người kia đi tới gần, Tiêu Bác Nhã gần như có thể cảm giác rõ ràng sự căng thẳng của Kê Thanh.



Ngắn ngủn vài giây, Kê Thanh chỉ có thể đoán rằng, hóa ra Phong Cẩm Thành đi tìm mùa xuân thứ hai, hơn nữa mùa xuân này vừa sáng vừa đẹp, làm Kê Thanh tự biết xấu hổ.



Kê Thanh chỉ nhìn lướt qua liền bị sự tự ti lâu nay bao phủ, ngoài tự ti còn có tư vị ê ẩm mà chính cô cũng không muốn đối mặt, quá chú ý che dấu cảm xúc của mình, bởi vậy Kê Thanh căn bản không phát hiện, ánh mắt trêu tức của mùa xuân thứ hai phía đối diện.



Ánh mắt Phong Cẩm Thành đảo qua Tiêu Bác Nhã, theo thói quen phát ra một tia khó chịu, gặp Kê Thanh ở đây là do tình cờ, vừa đỗ xe xong anh liền nhìn thấy vợ, ngồi bên cửa sổ cười thực vui vẻ, không thể tránh né, trong lòng Phong Cẩm Thành nhảy lên oán giận, vợ anh cho đến bây giờ cùng những tên đàn ông khác đều tươi như hoa nở, đến lượt anh thì vĩnh viễn như gặp





phải kẻ thù, anh có chủ động dính đến cũng không hòa nhã hơn chút nào.



Phong Cẩm Thành bực lên, tay khoác lên Phương Nam mới từ trên xe xuống, sải bước đi vào trong, buổi chiều phải đến công ty Phong Cẩm Thành thảo luận công việc, một đám tác phẩm nghệ thuật cấp quốc gia, vận chuyển đến Luân Đôn tham gia triển lãm, đề cập đến nhiều thứ cùng phí bảo hiểm vận chuyển lớn, cô đến là để nói chuyện với Phong Cẩm Thành.



Phương Nam cùng Phong Cẩm Thành có thể tính là bạn học, hai nhà cũng có chút quan hệ, cộng thêm phương diện làm ăn lui tới, hai người tương đối quen thuộc, bởi vậy cũng quen không giữ lễ tiết, nói xong chính sự, đã đến giờ cơm, ra ngoài ăn cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là giữa hai người đến nay đều là quan hệ bạn bè vô tư thản nhiên, đột nhiên bị Phong Cẩm Thành ôm lấy tay, Phương Nam cũng có chút hoảng sợ.



Sau khi bị dọa xong liền cười nói: "Phong Cẩm Thành, tôi không có hứng với chuyện ngoại tình, mặc dù tư sắc anh khuynh quốc khuynh thành như vậy, cũng không dụ dỗ được tôi đâu."




Phong Cẩm Thành tức giận hừ một tiếng: "Yên tâm đi! Phụ nữ như cô, có cho thêm một ngàn năm nữa, tôi cũng không dám có ý nghĩ gì, cho dù trên thế giới này chỉ còn mình cô là phụ nữ, tôi cũng không dám, tôi sợ bị cô tính kế đến chết cũng không biết vì sao mà chết."



Phương Nam trợn trắng mắt, cũng không khách khí nói: "Như nhau cả thôi." Trong lúc đấu võ mồm Phương Nam liếc thấy Kê Thanh bên trong, không khỏi cười phì một tiếng, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Phong Cẩm Thành: "Tôi giúp anh chuyện này, nhưng anh phải nhớ thiếu tôi một cái nhân tình đó!"



Nói xong cánh tay lật lại ôm lấy tay Phong Cẩm Thành: "Chẳng qua phải nói trước một chút, tôi



và Tiêu Bác Nhã đã gặp qua một vài lần, không biết anh ta có nhớ rõ hay không."



Phong Cẩm Thành đứng bên người Kê Thanh, mới phát hiện, anh nhớ cô rất rất nhiều, công ty gần đây bận rộn, anh phải đi công tác, hôm qua mới trở về.



Sau khi Kê Thanh nói lời quyết tuyệt như vậy với anh, Phong Cẩm Thành cảm thấy, mình nên hoãn lại hai ngày thì tốt hơn, cũng cho vợ anh thời gian hòa hoãn, để tiếp chiêu sau đó của anh, anh cũng phải cân nhắc chi tiết cho tốt, tên Diệp Trì kia nói thì thật dễ, nhưng làm rồi mới thấy khó khăn, dù sao vợ anh dù không thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.



Cử chỉ của Phong Cẩm Thành nếu không có sắc mặt như vậy thì sẽ không thể chê vào đâu được, chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, vẻ mặt anh có chút cứng nhắc, trong mắt cũng đầy vị chua, biểu hiện của Kê Thanh cũng lừa mình dối người như vậy, cực lực giả vờ không sao cả, càng thêm biểu lộ ý trong lòng rõ ràng, chẳng qua người trong cuộc thì không biết gì, lại lọt hết vào mắt Phương Nam và Tiêu Bác Nhã.




Cho đến khi Phong Cẩm Thành và Phương Nam đến gần, Tiêu Bác Nhã mới nhận ra Phương Nam, một nữ cường nhân xinh đẹp tao nhã trong thương giới như vậy, chỉ cần gặp qua một lần thì không thể không nhớ rõ, hơn nữa, Tiêu Bác Nhã biết cô đã sớm kết hôn, con cái đều lớn hết rồi, cho nên hai người này tuyệt đối không thể có cái gì mờ ám được, bắt được sự ghen tuông trong đáy mắt Phong Cẩm Thành, Tiêu Bác Nhã không khỏi mỉm cười, hai người này giày vò nhau, có thể làm tất cả những người xung quanh dính líu vào, thật là tai bay vạ gió.



Ánh mắt Tiêu Bác Nhã đảo qua Kê Thanh, vẫn quyết định đứng về phía đàn em thôi, dù sao Phong Cẩm Thành chiếm quá nhiều ưu thế rồi, Tiêu Bác Nhã đưa tay qua: "Phương tổng, đã lâu không thấy, lần trước được may mắn gặp gỡ, chính là trong cuộc họp thường niên của quý công ty."



Phương Nam không khỏi nở nụ cười, từ trong khuỷu tay Phong Cẩm Thành rút tay ra, bắt tay với Tiêu Bác Nhã: "Luật sư Tiêu phong thái vẫn như trước, làm người ta hâm mộ." Quay đầu nháy mắt vài cái với Kê Thanh, có pha vài phần ý cười nói: "Cô trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, đây cũng không phải chủ ý của tôi..." Nói xong, liếc mắt sang Phong Cẩm Thành một cái, ý rằng là đều là do anh ta.



Kê Thanh đang suy nghĩ quanh co, tự ti cùng chua xót vây quanh trong lòng, vụt một cái liền rơi xuống, ngay cả chút thời gian để thích ứng cũng không có, cô chớp mắt nhìn Phong Cẩm Thành, trên mặt anh không được tự nhiên, bởi vậy vẻ mặt nhìn qua có chút cứng nhắc, rất khó có thể tưởng tượng được anh làm ra chuyện ngây thơ như vậy.



Cuối cùng bốn người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, từ nhà ăn đi ra, Tiêu Bác Nhã cùng Phương Nam rất thức thời, tìm cớ đi trước, để lại Kê Thanh và Phong Cẩm Thành hai người.



Bên nhà ăn cách đó không xa có hai cây hòe già, hoa hòe dày đặc phân tán, gió đêm từ từ thổi tới, mang theo hương hoa mát lạnh, thấm vào ruột gan, hít sâu một hơi, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.



Phong Cẩm Thành nghiêng đầu nhìn bụng cô, mới có vài ngày, giống như được thổi khí mà lớn lên, người lại gầy một vòng, không biết có phải ảo giác của anh hay không.



Phong Cẩm Thành nhẹ nâng tay rồi lại để xuống: "Đi thôi! Về nhà." Kê Thanh sửng sốt một chút, cảm thấy câu nói đó có ý khác, chỉ là lúc này cô đột nhiên không muốn so đo.




Một đường về hai người đều bảo trì im lặng, không khí coi như hài hòa, đến dưới tầng, Phong



Cẩm Thành tắt xe, lại không có ý xuống xe, mà thử mở miệng giải thích: "Chuyện vừa rồi..." Kê Thanh mím môi khẽ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt kia làm cái mặt dày của Phong Cẩm Thành có chút không nhịn được, bất kể phía sau như thế nào cũng nói không được.



Kê Thanh lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Phong Cẩm Thành cũng có lúc như vậy, nhìn anh cùng những người đàn ông bình thường không có gì khác biệt, khoảng cách giống như sinh ra sự nhớ nhung, mấy ngày nay, cô có chút nhớ anh.




Phong Cẩm Thành sau khi ly hôn thay đổi rất nhiều, anh học được sư tôn trọng cùng thỏa hiệp, anh bỏ qua sự kiêu ngạo vốn có, thậm chí ăn nói có chút khép nép, nếu như đây là Phong Cẩm Thành của hai năm trước, Kê Thanh sẽ cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nhưng bây giờ...



Nghĩ đến đây, ánh mắt Kê Thanh tối sầm lại, thấp giọng nói câu: "Trên đường cẩn thận." Liền đẩy cửa xuống xe, Kê Thanh đi lên bậc thang thứ hai, Phong Cẩm Thành ở đằng sau bỗng nhiên nói: "Kê Thanh, em thật sự sẽ không tha thứ cho anh sao, giữa chúng ta một chút cơ hội cũng không có sao?"



Giọng nói của anh truyền đến từ bóng đếm, có vài phần trầm thấp, giống như chứa đựng tia hy vọng cuối cùng, bước chân Kê Thanh ngừng vài giây, nhưng không xoay người, lại vội vàng đi vào.



Phong Cẩm Thành không khỏi thở thật dài, vợ anh có đôi khi cố chấp thật khiến người ta tức giận, hơn nữa sự thừa nhận thẳng thắn đối với vợ anh không có tác dụng, vậy không thể không buộc anh tính kế cô, Phong Cẩm Thành khẽ cắn môi.



Phong Cẩm Thành lại biến mất ước chừng nửa thàng, vào tháng sáu, bụng Kê Thanh càng ngày càng lớn, ngay cả hành động đều có chút chậm chạp, dì Điền giúp Kê Thanh đến bệnh viện, để Kê Thanh ngồi trên hàng ghế khoa phụ khoa chờ, bà đi đăng ký.



Kê Thanh ngồi nhìn xung quanh đều là các cặp vợ chồng cùng nhau đến kiểm tra, không tự chủ được nghĩ tới Phong Cẩm Thành, trước kia mỗi lần đến kiểm tra đều đi cùng anh, nửa tháng này, thậm chí cả điện thoại anh cũng không gọi tới, giống như đã bốc hơi biến mất vậy.



Chẳng qua Kê Thanh lại nghĩ, cũng cảm thấy hiểu được, với sự kiêu ngạo của Phong Cẩm Thành, đã nhiều lần ăn nói khép nép như vậy rồi, cô vẫn như cũ không tỏ ý gì, tự nhiên sẽ buông tha thôi, chẳng lẽ cô còn muốn anh bám lấy không buông, Phong Cẩm Thành chưa bao giờ là người đàn ông cố chấp, hơn nữa cô đã là vợ trước luống tuổi bụng to...



"Kê Thanh, vào đi." Dì Điền nói làm cô nháy mắt hoàn hồn, Kê Thanh đứng lên, bất giác nhìn dì Điền một cái, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ, sắc mặt bác không được tốt." Dì Điền vội vàng xua tay: "Không, không có gì..."



Kê Thanh cảm thấy dì Điến từ lúc ở bệnh viện có chút không đúng, ánh mắt có chút do dự, dáng vẻ nhìn cô như muốn nói rồi lại thôi, giống như có chuyện gì đó không tốt, không đành lòng nói cho cô, đến nhà, không đợi Kê Thanh hỏi lại, dì Điền đã nhịn không được nói ra.



"Kê Thanh, vừa rồi khi đi đăng ký, bác gặp cha Tiểu Tuyết, cậu ấy cũng đi đăng ký." Kê Thanh sửng sốt một chút, chẳng lẽ Phong Cẩm Thành bị bệnh, nhưng vừa nghe dì Điền nói tiếp, Kê Thanh liền cảm thấy đầu ong một cái, trước mắt tối lại, ngã ngồi trên ghế sô pha: "Bác nói anh ấy đăng ký khoa gì?"



Dì Điền thấp giọng nói: "Khoa u bướu..." Tiếp theo lại vội vàng giải thích: "Cháu đang mang con đừng có gấp, có khi là giúp người khác đăng ký thôi..."