Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 80




"Sao thế, học trưởng Trình không chịu giúp đỡ sao?"

Trình Vũ ngẩng đầu lên, thấy Lucy cười đi đến bên cạnh mình, ánh mắt lạnh nhạt lúc nhìn cô lại mang theo một chút dịu dàng."Bận rộn lắm sao?"

Lucy và Tôn Linh Huệ cùng dựa vào mép bàn của Trình Vũ, Tôn Linh Huệ nhìn vào báo cáo trong máy tính của Trình Vũ, bĩu môi không cam lòng phàn nàn."Bộ trưởng Trình, chúng tôi bận rộn như vậy, cậu lại không biết xấu hổ nhàn rỗi ngồi một bên."

"Con mắt nào của cô thấy tôi đang nhàn rỗi thế?" Nếu không phải đang nói chuyện với Lucy thì ngay cả đầu Trình Vũ cũng không muốn ngẩng lên, đây là sự chênh lệch về đối xử.

"Hai con mắt của tôi đều thấy."

"Tôi là người trực tiếp chỉ huy, công việc này rất quan trọng, cô không biết sao?"

Rõ ràng là Tôn Huệ Linh bị anh làm cho tức chết, dứt khoát không so đo với anh, Lucy cười nghe bọn họ đấu võ mồm, nghĩ rằng tính tình của Trình Vũ cũng rất trẻ con, anh vẫn đang tức giận chuyện Tôn Huệ Linh viết linh tinh về anh. "Tiểu Huệ, cậu giúp đỡ tân sinh viên đăng ký xong rồi đưa bọn họ đến ký túc xá nhé.”

“Được rồi, ai bảo tôi có số vất vả đây.” Tôn Linh Huệ tiếp nhận tài liệu của Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ.

Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ kéo vali theo sau Tôn Linh Huệ, còn hơi lưu luyến nhìn về phía Trình Vũ, Tôn Linh Huệ nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, đương nhiên biết họ đang nghĩ cái gì, khoanh tay nói, “Rất đẹp trai đúng không? Trưởng bộ phận tin tức của chúng tôi Trình Vũ, người có địa vị cao quý nhất học viện, chạm vào có thể bỏng tay, là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Có điều là thật đáng tiếc, hai đứa không có cơ hội rồi. Nhìn thấy cô gái có khí chất cao quý đang đi bên cạnh cậu ấy không, là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, dáng người tốt, tính tình tốt, hoàn cảnh gia đình tốt, thực sự là cô gái hoàn mỹ khiến người khác đố kỵ, cô ấy chính là bạn gái của bộ trưởng Trình, cho nên đi thôi, đừng nhìn nữa.”

Ngô Minh Mỹ nghe được những lời Tôn Linh Huệ nói cũng kinh ngạc rồi cười cười. Mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng trai đẹp chỉ nhìn là được rồi. Dương Hân Ngôn nhìn thấy Trình Vũ, người vừa rồi đối với các cô vô cùng thờ ơ, giờ phút này đang thực sự nghiêng đầu nghe Lucy nói, trong đôi mắt kia tràn đầy sự dịu dàng, ánh mặt trời chiếu trên người anh, tạo nên vẻ đẹp không chân thực, thu hồi tầm mắt, cô cùng nhìn Tôn Linh Huệ nở nụ cười.

Tôn Linh Huệ nhìn tài liệu trên tay. “Các em thuộc diện tuyển vào trường theo năng khiếu sao? Điều kiện gia đình bình thường, một người là tuyển theo năng khiếu thể dục, một người là tuyển theo năng khiếu âm nhạc. À… Dương Hân Ngôn cũng khá tốt, trước kia từng học tại học viện âm nhạc, sở trường là violon, tại sao lại quay lại đây. Học viện Ngân Hoa cũng có ban âm nhạc, tại sao lại học ban kinh tế?”

Thật ra điều kiện gia đình của Ngô Minh Mỹ và Dương Hân Ngôn cũng được coi là giàu có, nếu không thì Dương Hân Ngôn cũng không có điều kiện theo họa tại học viện kia, nhưng đúng là so sánh với Học viện Ngân Hoa thì cũng không tính là gì.

“Mẹ em ở đây, cho nên mới quay về đây.” Dương Hân Ngôn cười cười, “Cha em chỉ có mình em, cha em hy vọng sau này có thể kế thừa sự nghiệp của ông ấy.”

“Được rồi, đây chính là ký túc xá của các em, sau khi sửa soạn xong một giờ chiều đừng quên đến hội trường tham dự lễ nhập học của tân sinh viên, tôi nghĩ cần phải đưa tài liệu của các em cho Hạng Mặc, trưởng bộ phận văn hóa và thể dục thể thao ở bên kia một chút, cậu ta sẽ vui mừng vì có hai em gia nhập, nhóm người các em hãy hưởng thụ thật tốt cuộc sống đại học của mình nhé. Ngoài ra, tôi là bộ trưởng bộ tuyên truyền Tôn Linh Huệ, nếu có tin tức gì thì có thể liên lạc với tôi, đây là danh thiếp của tôi, chúng tôi sẽ có phần thưởng tương ứng, đây là tập san trường của chúng tôi, cho các em một bản miễn phí, tạm biệt.” Tôn Linh Huệ đưa bản in có ảnh chụp của Trình Vũ cho hai người bọn họ, vừa nhìn thấy góc độ chụp ảnh đã biết là chụp trộm, Trình Vũ cũng không thèm so đo việc Tôn Linh Huệ xâm phạm quyền chân dung của anh.

“Tiểu Ngôn, cậu xem chính là vị học trưởng vừa nãy, thật sự rất đẹp trai đó…” Ngô Minh Mỹ đang cầm sách trên tay không chịu dọn dẹp, mà chảy nước miếng nhìn ảnh chụp của Trình Vũ. “Có điều bạn gái của anh ấy rất tốt, phía tên nói anh ấy chính là Tổng giám đốc của Nguyệt thị, trời ơi, trời ơi. Chính là Nguyệt thị trong truyền thuyết sao, tớ không nhìn nhầm chứ, mau đỡ tớ, tớ muốn hôn mê.”

“Cậu nhìn mặt trên còn nói anh ấy chính là C.Y, là tác giả phần mềm khó phá nhất trong lịch sử đó, tớ nhất định là điên rồi, tớ muốn tìm một cái khung để treo tờ báo này lên.”

“Để tớ nhìn một chút chứ.” Dương Hân Ngôn dừng lại việc dọn dẹp, đưa tay nhận lấy tờ bào, nhìn đoạn tin nói về Trình Vũ một lần, lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã biết anh rất xuất sắc rồi, nhưng không ngờ lại xuất sắc đến trình độ này. “Được, dọn dẹp nhanh lên, lát nữa đi ăn cơm, buổi chiều còn lễ nhập học nữa.”

“Ừ.” Ngô Minh Mỹ cất tờ báo đi.

Hai người dọn dẹp ký túc xá xong thì vừa đến giờ ăn cơm, vừa bước vào căn tin, Ngô Minh Mỹ chạm nhẹ vào người Dương Hân Ngôn, “Cậu nhìn xem, là học trưởng Trình và bạn gái của anh ấy đó…”

Dương Hân Ngôn cũng nhìn qua đó. “Đi lấy cơm đi.”

Ngô Minh Mỹ nhìn thấy Dương Hân Ngôn lấy cơm xong đang chuẩn bị đi về phía bàn của Trình Vũ thì giữ chặt tay cô ấy lại. “Cậu sẽ không muốn qua đó ăn cơm cùng bọn họ chứ?”

“Đúng, buổi sáng người ta cũng giúp chúng ta, dù sao cũng phải nói tiếng cảm ơn.. hơn nữa chúng ta cũng không phải là bóng đèn, cậu không thấy bên cạnh họ vẫn còn một người nữa sao?”

“Cũng đúng nha…” Có lý do quang minh chính đại, Ngô Minh Mỹ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.

"Xin chào học trưởng, học tỷ." Dương Hân Ngôn và Ngô Minh Mỹ mang khay thức ăn đứng cạnh bàn bọn họ, Lucy nhận ra hai người là tân sinh viên mới gặp một lần lúc sáng."Ngồi đi."

"Cảm ơn học tỷ." Ngô Minh Mỹ vui vẻ ngồi xuống, nghĩ thầm rằng quả nhiên hội trưởng hội học sinh giống như học tỷ Tôn nói, tính tình rất tốt.

"Chuyện buổi sáng còn chưa cảm ơn học trưởng." Dương Hân Ngôn quay về phía Trình Vũ nói cảm ơn, Trình Vũ quay đầu lại nhìn cô một cái rồi lại quay đi."Không có gì."

"Hai người chính là học sinh được tuyển theo năng khiếu mà Tôn Linh Huệ nói sao?" Hạng Mặc cho rằng sinh viên được tuyển theo năng khiếu đều khác biệt, không ngờ là hai cô bé xinh đẹp, khiến anh ta cực kỳ xúc động."Anh là Hạng Mặc, bộ trưởng bộ phận văn hóa và thể dục thể thao."

"Đã nghe học tỷ Tôn nói qua rồi."

Trình Vũ không đồng ý khi thấy Lucy chuyển toàn bộ cần tây sang khay thức ăn của mình, Lucy le lưỡi."Em không thích mùi vị của cần tây."

Trình Vũ cũng không nói gì, nhét cần tây vào miệng bắt đầu nhai. Đột nhiên Hạng Mặc cũng gắp cần tây trong khay của mình sang khay của Trình Vũ, Trình Vũ nhanh tay nhanh mắt, cầm khay chuyển hướng sang chỗ khác, lạnh nhạt nhìn Hạng Mặc."Cậu làm cái gì thế?"

Hạng Mặc cười tội nghiệp."Tôi cũng không thích cần tây."

"Vậy thì liên quan gì đến tôi." Trình Vũ thấy không còn nguy hiểm, đặt khay về bàn."Không ăn thì vứt đi.”

“ Làm vậy không phải lãng phí sao, không phải Lucy cũng để trong khay của cậu sao?”

Trình Vũ ghét bỏ nhìn Hạng Mặc. “ No rồi.”

“ Lucy, vẫn cần phải bàn luận về một số chi tiết trong lễ nhập học buổi chiều của tân sinh viên.” Lam Tĩnh từ xa đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt kiêu ngạp dừng lại trên người Trình Vũ, chỉ là lại nhanh chóng rời đi.

“ Ừ, được.” Lucy thấy Trình Vũ đã ăn no, nói với anh. “ Em còn có việc, nếu không về anh quay về hội học sinh ngủ một lát.” Nghe nói hôm qua Nguyệt Nặc làm phiền anh cả đêm, nhìn thinh thần anh không tốt lắm, chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ.

“ Anh muốn về trước.” Hiếm khi thấy Trình Vũ dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lucy, biểu tình vô tội lia lọt vào mắt của mọi người, ngay cả Hạng Mặc cảm thấy nếu bây giờ không đồng ý với anh thì thật sự nên bị thiên lôi đánh xuống. Nhưng Lucy hoàn toàn khác, cô ở với Trình Vũ lâu như vậy, đã sớm quen với việc thỉnh thoảng Trình Vũ sẽ làm nũng rồi. “ Không được, buổi chiều còn có lễ nhập học, anh là một thành viên của hội học sinh, đương nhiên là nên có mặt.”

“ Vậy bây giờ anh lập tức từ chứ.” Dù sao anh cũng không muốn.

“ Bác bỏ, ban hội trưởng không giải quyết.”

“ Lạm dụng quyền cá nhân, không có công lý.” Trình Vũ buồn bực nằm bò ở trên ban một lúc, dường như là đã cam chịu số phận. “ Anh đến hội học sinh ngủ một lát, lát nữa em gọi anh.”

“ Được.” Lucy cười nhìn Trình Vũ ra khỏi căn tin.

Lam Tĩnh cũng nhìn bóng lưng Trình Vũ, trong lòng có chút cô đơn, ở đây có nhiều người như vậy, dường như ánh mắt của anh chưa bao giờ di chuyển khỏi người Lucy, chẳng lẽ không thể chia cho bọn họ một chút chú ý sao.

Dương Hân Ngôn cũng nhìn, sau đó nói với Hạng Mặc. “ Bộ trưởng Hạng, cho phép chúng em gia nhập bộ văn hóa và thể dục thể thao nhé.”

Hạng Mặc vui sướng gật đầu, vốn đang muốn mời bọn họ không ngờ bọn họ lại mở miệng trước, nhân tài không thể bỏ qua.

***

Trình Vũ mơ mơ màng màng ôm Lucy sát vào trong lòng, nhắm mắt lại, không có ý định đứng dậy. “ Mấy giờ rồi, lễ nhập học bắt đầu rồi sao?”

“ Ừ.” Lucy nhẹ giọng trả lời, hơi không nỡ Trình Vũ mệt như vậy.” Sau chuyện của Kỳ Lại, vị trí phó bộ trưởng bộ phận tin tức vẫn trống. Thật ra anh có thể chọn một người trong số cấp dưới của anh, bồi dưỡng một chút, làm như vậy anh sẽ không mệt mỏi như thế này nữa.”

Trình Vũ đứng dậy, để Lucy tùy ý sửa sang quần áo giúp mình. “ CŨng đúng, tại sao anh lại không nghĩ đến nhỉ?”

“ Chỉ số thông minh của anh càng ngày càng thấp rồi.”

Trình Vũ nhún vai. “ Nghe nói tình yêu làm cho con người ta trở nên ngu ngốc, có phải anh đang nghiệm chứng điều này không?”

“ Đúng đó, thật ra là em cố ý, sau khi biến anh thành ngu ngốc rồi thì anh sẽ không thể rời xa em được.”

Trình Vũ ôm eo của Lucy, còn muốn nhắm mắt một lúc nữa. “ Bây giờ anh lập tức không thể rời xa em được.”

Ngón tay Trình Vũ vuốt ve trên lưng Lucy, trêu chọc khiến cô cảm thấy tê dại, bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của anh. “ Đi thôi, mặc dù em bố trí việc phát biểu cho Lam Tĩnh, nhưng chúng ta vẫn nên đến một lát.”

Trình Vũ ngáp một cái, gật gật đầu.

Lúc bọn họ đến nơi, Lam Tĩnh đang đại diện hội học sinh phát biểu, kiểu nữ vương như Lam Tĩnh không thể nghi ngờ lại trộm được một lượng lớn trái tim của tân sinh viên nam, Ngô Minh Mỹ lén lút đến bên cạnh Dương Hân Ngôn, nói vào tai cô bé. “ Nghe nói họ trưởng Trình đã từng đưa thư tình cho học tỷ Lam, sau đó hình như bị từ chối, chưa gượng dậy nổi lại để cho phú bà bao dưỡng. Sau khi hội trưởng xuất hiện, vẫn theo đuổi học trưởng Trình, về sau mới khiến anh ấy phấn chấn trở lại.”

Dương Hân Ngôn nhìn cô gái ở trên bục, không phủ nhận rằng cô ta cực kỳ xuất sắc. “ Tiểu Mỹ, tờ tập san của trường này có thể xem một nửa tin một nửa thôi, cậu nói xem, học trưởng Trình là tổng giám đốc của Nguyệt Thị, tại sao còn muốn để phú bà bao dưỡng chứ, khẳng dịnh là nói lung tung.”

“ Cũng đúng” Ngô Minh Mỹ suy nghĩ một chút. “ Có điều nghe nói chuyện học trưởng Trình chuyển thư tình cho học tỷ Lam là thật, có rất nhiều người nhìn thấy.”

“ Thật sao?” Dù sao cũng là chuyện trong quá khứ.

Sau khi Lam Tĩnh phát biểu xong giành được một loạt tiếng vỗ tay như sấm vỡ, nhiều sinh viên nam vỗ tay đến đỏ lừ chỉ vì muốn cống hiến cho vị nữ thần mà họ đã nhận định, ở phía sau khán đài Lucy dựa vào người Trình Vũ, không nhìn được mở miệng. “ Lam Tĩnh vẫn là người có sức quyến rũ.”

“ Anh đã nói chuyện đưa thu tình cho Lam Tĩnh là hiểu lầm rồi mà, em cũng đừng mãi để ý chuyện này nữa.” Trình Vũ bất đắc dĩ thở dài, suy cho cùng dù ít hay nhiều thì phụ nữ vẫn thích so đo những chuyện này.

“ Tại sao em lại không để ý chứ, mọi người đều nói bạn trai em vì muốn đă thư tình mà chạy sau mông người ta, vậy mà người ta còn không vừa ý.” Hừ, dám không thích Trình Vũ nhà cô à, cô chính là người có lòng dạ hẹp hòi đấy.