Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 68




Đã liên tục một tuần lễ Trình Vũ bị một người phụ nữ dùng các dòng xe không giống nhau đón đi, Trình Vũ không nghĩ đây gọi là đề tài mới, bởi vì bất kể người phụ nữ kia đổi xe gì, mỗi chiếc xe đều là xe thể thao số lượng có hạn có giá trị liên thành, thật ra thì trong trường này cũng có người có tiền, bình thường trong nhà cũng không phải là không mua nổi những chiếc xe này, nhưng giống như một bé gái, một tuần lễ đổi bốn năm chiếc thật sự là không có.

Cho nên chuyện Trình vũ được người phụ nữ có tiền bao dưỡng, thoáng chốc truyền ra ngoài.

Trình Vũ giơ cặp sách lên, bất đắc dĩ mở cửa nhỏ của xe ra, sau khi ngồi lên liền dùng giọng thương lượng nói: “Tiểu Nặc, em có thể đừng khoe xe như vậy không?” Biết rõ không có gì dùng, nhưng anh vẫn còn muốn không còn sức lực đấu tranh.

“Không được! Không kiêu căng thì không phải là em gái anh rồi.”

“Vậy em có thể chỉ lái một xe không.” Nhức đầu.

“Em cũng không muốn nha, nhưng người ta mang đến không đi không phải là lãng phí sao.”

Trình Vũ thề chờ mấy ngày này bàn giao chuyện cùng em gái thật tốt liền cấm chỉ nó đền trường học tìm anh. Nguyệt Nặc dừng xe ở gara tầng ngầm của Nguyệt Thị, dùng thang máy tư nhân trực tiếp đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, Nguyệt Nặc im lặng nhìn anh trai mình: “Anh, trong toà nhà này biết anh là Tổng giám đốc Nguyệt thị cũng không có mấy người nhỉ.” Cô muốn thay đổi ngày anh từ cửa chính đi vào nói không chừng cón phải cho an ninh cản lại.

“Trừ chú Lôi và thư ký điều hành của anh.” Hiện tại chú Lôi được coi là người phát ngôn bên ngoài của Nguyệt Thị, anh không cần nhiều người biết chuyện này.

Theo như lời vừa rồi của Trình Vũ, Nguyệt thị từ đầu đến cuối vẫn là Nguyệt thị, mặc kệ ai là người điều hành nó, công việc mỗi ngày ở đây đều tiến hành đâu vào đấy, nơi này có công việc, có cạnh tranh, có ganh đua so sánh, cũng có chuyện bát quái.

Bên trong thị trường của bộ phận marketing, một đám phụ nữ quần áo chỉnh tề đang tập trung tại một chỗ thảo luận báo hôm nay.

“Tổng giám đốc công ty xây dựng Tử Kim cùng cô vợ bí mật ly hôn, tìm thấy tình yêu mới.”

“Nghe nói tình mới là tình đầu, lần này từ nước Mỹ trở về hai người nối lại duyên cũ.”

“Chẳng qua Lý Thành của công ty Xây dựng Tử Kim kết hôn nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua vợ anh ta trông như thế nào nha.”

“Đúng đúng, cô xem hình ảnh mơ hồ không rõ ràng, chỉ thấy bóng lưng, nhất định là xấu xí đến mức không thể gặp người khác, nếu không tại sao Lý Thành chưa bao giờ mang cô ta ra ngoài.”

“Đàn ông đều là người có mới nới cũ.”

“Các cô gái, thảo luận chuyện bát quái xong chưa trở về làm việc nha, tiện thể nhắc nhở, mười phút sau thư ký Tống có thể tới kiểm tra.” Quản lý bộ phận Marketin mở của phòng làm việc ra lớn tiếng quát.

Một đám phụ nữ trong nháy mắt trở lại chỗ ngồi của mình, làm việc đâu vào đấy, tiện thể lấy ra cái gương nhỏ xem xem bản thân ăn mặc có thỏa đáng hay không, phía dưới Tổng giám đốc chính là thư ký Tống, nếu như được thư ký điều hành của Tổng giám đốc nhìn trúng vậy cũng có thể ít đi vài năm phấn đấu nha, dù nói thế nào Tổng giám đốc của bọn họ cũng quá nhiều bông hoa rồi, nhưng thư ký Tống lại không giống vậy, dáng dấp được, cho tới bây giờ cũng không có scandal nào.

“Tô Tiểu Nha.”

“Ở đây.” Người phụ nữ không tham dự bất kỳ thảo luận bát quái cũng không có cách nào hòa nhập vào bọn họ vẫn trốn ở góc phòng đứng lên, buộc hai nhánh tóc đuôi sam tầm thường, gọng kính đen che đi ánh mắt của cô, tóc mái dài qua mắt càng thêm che đi tất cả ánh mắt muốn dòm ngó.

Giám đốc Chu bất đắc dĩ thở dài, Tô Tiểu Nha này từ đầu đến giờ đều vâng vâng dạ dạ, dáng vẻ sợ người lạ, thật không biết lúc đầu được tuyển vào công ty như thế nào, nghe nói Nguyệt thị có kế hoạch khai trừ những nhân viên vô dụng này, mặc dù lúc làm việc Tô Tiểu Nha đều rất chịu khí, nhưng tính tình mềm yếu, xem ra bị cắt giảm là khó tránh khỏi.

“Sửa tài liệu này giúp tôi một chút, ngày mai tôi muốn dùng.”

“Vâng.” Tô Tiểu Nha mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không quan tâm đi tới bên kia nhận lấy tài liệu, lại đi trở về, không có cảm giác tồn tại như vậy cũng khiến cho mọi người muốn bỏ rơi.

Trở lại chỗ ngồi cô liếc nhìn tờ báo hôm nay, Lý Thành dịu dàng ôm người phụ nữ bên cạnh, và ở bên phía góc phải, ngay cả một bóng lưng cũng chỉ là một bóng lưng mơ hồ cho nên lại có vẻ buồn cười như thế. Cô còn nhớ rõ sau bữa cơm tối ngày hôm đó trên mặt Lý Thành lạnh lẽo trước sau lạnh lùng như một, ném lá đơn ly hôn xuống bàn ăn.

Âm thanh vẫn luôn là không kiên nhẫn. “Đây là thỏa thuận ly hôn, cô nhìn kĩ một chút đi.”

Bàn tay đang rửa bát của Tô Tiểu Nha dừng lại, nước chảy ào ào, nỗ lực cắn răng mới có thể nhìn được nước mắt trong mắt, tim như bị người khác dùng dao mạnh mẽ cắt đi một mảng. Đúng vậy, năm năm rồi, ban đầu ông Lý yêu cầu cũng là để anh ta chăm sóc mình năm năm, thế nhưng anh ta một chút lưu luyến cũng không có.

Tô Tiểu Nha là một người rất đơn giản, cùng chung sống với một người đàn ông trong năm năm, cho dù lúc bắt đầu không có tình cảm, cô cũng sẽ nghiêm túc đi vào, nhưng khi cô có thói quen lệ thuộc vào người đàn ông này, anh ta lại bỏ rơi cô. Nắm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cô cảm thấy lạnh lẽo phát run, Lý Thành ghét thấy dáng vẻ nhu nhược kia của cô, chán ghét nói: “Mặc kệ cô có đồng ý hay không, đều phải ký, tôi khuyên cô nên thông minh một chút, nếu như cô muốn chọn cách làm khác, tôi sẽ khiến cô một phân tiền cũng không chiếm được.”

Mắt kính của Tô Tiểu Nha phủ một mảng sương mù, cô nhìn không rõ gương mặt của người đàn ông kia, nhưng khi nhìn rõ thì sao, gương mặt đó đối với mình chỉ có lạnh lùng, không kiên nhẫn cùng chán ghét.

Đó cũng là lý do vì sao khi ký tên rồi, Lý Thành còn đối với cô rất là hào phóng, để lại cho cô căn nhà lớn bọn họ đã từng ở. trả cho cô ba trăm vạn tiền chia tay, nhà cô không muốn ở, đã bán từ sớm, lúc chuyển ra, thậm chí cô còn có một chút không nỡ, có lẽ Quả Quả nói đúng, cô chính là bị coi thường. Hèn hạ yêu một người không yêu mình.

Toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc mới có thể làm cho bản thânkhông nghĩ linh tinh, Tô Tiểu Nha sửa tài liệu xong, đã là bảy giờ tối,vừa nhìn thời gian cô liền hoảng, thu thập đồ đạc thật nhanh rồi lập tức rời khỏi công ty, dọc đường đi còn tùy tiện mua một cái bánh bao lótdạ, còn mười lăm phút đồng hồ mới đến Viện Kim Lan.

Tô Tiểu Nha vỗ ngực may mắn còn kịp, thật ra thì lúc tuyển nhân viênViện này yêu cầu cũng rất cao, giống như cô sẽ không được trúng tuyển,thật may là quản lý nơi này muốn theo đuổi Quả Quả, cho nên cô được giới thiệu làm nhân viên dọn dẹp, như vậy cũng đủ rồi, ở chỗ này làm nhânviên dọn dẹp còn nhiều tiền hơn ở khách sạn khác làm nhân viên phục vụ.

“Thật xin lỗi.” Tô Tiểu Nha đụng vào người khác, vừa ngẩng đầu lên liềnthấy ánh mắt lạnh lùng quen thuộc ngay lập tức thấy đau lòng.

Lý Thành cau mày nhìn Tô Tiểu Nha phía trước, người phụ nữ bên cạnh kỳ quái nhìn hai người: “Thành, anh biết?”

Lý Thành lạnh lùng lắc đầu: “Không biết.”

“À.” Hàng Gia Kỳ khẽ mỉm cười, xinh đẹp động lòng người. Tô Tiểu Nha cúi đầu, trong mắt một tia chán nản.

Ở trong mắt người khác không thể nghi ngờ đó là một đôi kim đồng ngọcnữ, thanh mai trúc mã của Lý Thành, người phụ nữ mà anh ta vẫn luônthích, chính là cô ấy, còn đẹp hơn ở trên tấm hình. Mất mát chỉ trongchốc lát, Tô Tiểu Nha phấn chấn tinh thần, cô còn làm việc, không thể tự cảm thấy xót xa.

Đi tới một góc cua, Tô Tiểu Nha đi về phía tủ quần áo của mình, lại bị một người kéo vào góc.

“Tại sao cô lại ở chỗ nào, theo dõi tôi sao?” Lý Thành tức giận nhìn Tô Tiểu Nha.

“Tôi không có….” Tô Tiểu Nha cắn môi, cảm thấy vô cùng uất ức.

Nhưng mặc kệ cô nói như thế nào một khi Lý Thành đã nhận định đó là sựthật thì mọi thứ khác đều là ngụy biện: “Muốn tìm tôi làm gì? Muốn thêmtiền? Ba trăm vạn kia không đủ sao?”

“Anh…” Tô Tiểu Nha không ngờ trong lòng Lý Thành mình lại là người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy bi thương không biết nên nói gì.

Lý Thành chán ghét móc chi phiếu bên trong túi: “Nói lần này cần baonhiêu? Tốt nhất nói một lần cho rõ ràng, chớ phiền toái về sau, mườitriệu có đủ không?”

Lý Thành vội vã viết chi phiếu, lời vừa dứt đồng thời cũng đã viết xongchi phiếu đưa cho Tô Tiểu Nha: “Về sau đừng làm phiền tôi nữa.”

Tô Tiểu Nha nhìn tờ chi phiếu kia, quyến luyến duy nhất trong lòng cũngbị con số rõ ràng trước mắt xóa sạch sẽ, đây chính là người đàn ông sống cùng cô năm năm, cô biết rõ từng thói quen của anh ta, biết tất cảnhững gì anh ta yêu thích, biết rõ anh ta thích ăn cá không thích ănthịt, anh ta thích đọc vài trang sách trước khi ngủ, mùa hè thích mở máy điều hòa không khí đắp chăn, biết anh ta dị ứng với hạt tiêu, biết rõviệc anh ta làm đầu tiên khi nghe điện thoại là nói tên của mình. Thếnhưng người đàn ông này lại không biết gì về cô cả, anh ta chẳng muốnnghe cô nói chuyện, cũng lười phải nhìn cô lâu một lúc, một giây cũngkhông nhớ phải hiểu cô.

Tô Tiểu Nha nắm một một mặt tờ chi phiếu, Lý Thành lộ ra nụ cười châmchọc, Tô Tiểu Nha nắm tay rất chặt rất chặt, móng tay cắm thật sâu vàolòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau, có đau cũng không bằng vết thương ở trong lòng, cũng không đau bằng người đàn ông mình yêu tự tay phá hủy tất cả, nhưng cô là Tô Tiểu Nha, cô mềm yếu, cô nhát gan, đối mặt vớitất cả, cô ngoại trừ yên lặng chịu đựng cũng là yên lặng chịu đựng, côsẽ không giải thích, cũng không biết giải thích như thế nào.

Thế nhưng lần này cô lại cố lấy dũng khí, bị tóc mái che đi đôi mắt tràn đầy nước mắt quật cường, hung hăng quăng chi phiếu vào người đàn ôngkia, cô xoay người chạy đi.

“Tô Tiểu Nha, sao cô còn không làm việc.” Thật vất vả mới tìm thấy Tô Tiểu Nha, vội vàng thúc giục.

“Quản lý thật xin lỗi, người em hôm nay không thoải mái, có thể xin nghỉ một hôm không?” Tô Tiểu Nha lau lau nước mắt, người đàn ông kia cònđang nhìn, cô không muốn ở lại chỗ này, cứ buông thả bản thân một lầnđi.

“Được rồi, cô nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Cảm ơn quản lý.” Tô Tiểu Nha ba bước hai bước chạy đi.

Nghe được nguyên nhân tại sao Tô Tiểu Nha lại ở chỗ này, Lý Thành nhănmày lại, là anh ta hiểu nhầm cô, nhưng không phải anh ta đã để lại chocô ba trăm vạn và căn nhà sao, cô cũng có công việc, tại sao còn phảilàm việc ở nơi này, số tiền kia không đủ dùng sao?

Tô Tiểu Nha chạy một mạch ra khỏi Kim Lan, cô muốn chạy đi thật xa, khiến cho không ai có thể tìm được cô.

“Xoẹt!!”

Ánh đèn xe chói mắt chiếu vào mắt Tô Tiểu Nha, trong một lúc cô bị dồnép ngã nhào ở trước xe. Mặt Huyền Dịch lạnh lẽo giống như ngày thườngkhông có biểu hiện gì, dường như giờ phút này người bị anh ta đụng phảichẳng qua là con mèo, bước xuống xe.

“Có việc gì không?”

Âm thanh lạnh so với băng còn lạnh hơn kia lập tức đưa Tô Tiểu Nha trởlại nhân gian, cô còn muốn cái gì, cô vẫn không thể chết, cô còn phảichăm sóc em gái, cô chết em gái cô phải làm thế nào.

Cố gắng bò dậy Tô Tiểu Nha lau sạch nước mắt trên mặt lắc đầu một cái: “Không có việc gì.”

Nếu người trong cuộc nói không có việc gì, Huyền Dịch một lần nữa nhảyvào trong xe, khởi động xe, lái vòng qua Tô Tiểu Nha., đến nhìn cũngchưa từng nhìn người phụ nữ vẫn còn khóc thầm ở đó một cái.

Cầu thang vô cùng tối, một út ánh sáng cũng không có, vốn trong lầu nàycòn có một chiếc đèn chiếu sáng, nhưng không lâu trước đây cũng bị hỏngrồi, chẳng qua cầu thang này đã đi nhiều lần rồi, Tô Tiểu Nha đã sớmthành thói quen, cô lấy chìa khóa ở trong túi xác, cắm chìa khóa vào ổ,cửa vừa mới mở ra.

Em gái cô vừa trốn ở góc phòng liền nhào ra: “Chị….ô ô ô ô…”

Tô Tiểu Nha đau lòng an ủi em gái, thấy trên sàn nhà có một số chai rượu cùng trên ghế salon có một người đàn ông cũng biết cha lại trút giậnlên Tô Tiểu Mẫn. “Không sao….ngoan…có chị ở đây…”

“Mày về rồi..” Người đàn ông say lảo đảo đứng lên, Tô Tiểu Nha cẩn thậnôm em gái lùi về phía sau, “Tiền đâu…Không phải hôm nay là ngày phátlương sao?”

“Tôi đã đưa cho ông một trăm ngàn rồi, ông còn muốn như thế nào.” Tiềnlương của cô còn phải để dành cho Tiểu Mẫn đi học, còn phải để dành chocuộc sống, không thể cho ông ta thêm được, nếu không phải quyền nuôidưỡng Tiểu Mẫn còn trên tay ông ta, cô đã sớm mang em ấy rời đi.

“Một trăm ngàn?” Ông ta suy nghĩ một lát, “A, một trăm ngày sao mà đủ,tao còn lãi vay nợ, mày ở đây cho tao thêm một trăm ngàn.”

“Tôi không có.”

“Không có!” Ánh mắt của ông ta tràn ngập men say, “Chồng mày đâu, nókhông phải có rất nhiều tiền sao, mỗi tháng nó không phải đưa cho màynhiều tiền sinh hoạt sao, đi mượn nó!”

“Không có.”

“Cái gì không có.” Tô Vu Thuần tiến lên muốn đánh cô.

Tô Tiểu Nha chỉ có thêm bảo vệ em gái ở trong ngực, dùng hết sức khôngđể cho ông ta đã ngã cô. “Đã ly hôn rồi! Không có tiền sinh hoạt! Khôngcó tiền! Cái gì cũng không có! Ông hài lòng chưa?”

Không biết dũng khí ở đâu ra, lần đầu tiên Tô Tiểu Nha phản kháng chamình. Tô Vu Thuần sửng sốt một chút, ly hôn? Vậy tiền sinh hoạt cố đinhsau này sẽ không có, tức giận bộc phát ông ta hung tăng tát lên mặt TôTiểu Nha, đánh mạnh đến mức mắt cô nổ đom đóm, phải dựa vào cửa mới miễn cưỡng đứng lại được.

“Ly cái gì hôn! Dáng vẻ này của mày còn muốn ly hôn! Đi đâu tìm người có tiền! Mày quay lại, đi cầu xin nó, đi khóc đi ồn ào! Treo ngược tự sát! Chỉ cần nó không ly hôn chuyện gì cũng dễ nói!”

“Không nên đánh chị con, không cho cha đánh chị con.” Tô Tiểu Mẫn thấyngười chị yêu thương của mình bị đánh, chạy vọt ra ngoài, Tô Vu Thuầnkhông đề phòng ngã xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn, máu tươi chảy ra, Tô Tiểu Mẫn bị dọa sợ, trốn vào ngực chị. “Em không cố ý…Thật sự không cốý…”

“Ngoan, chị biết không phải là cố ý…Ngoan…Đừng sợ…”

“Con bé chết tiệt kia, mày dám đẩy ngã tao, không muốn sống nữa hả, nhìn xem hôm nay tao đánh chết mày!” Máu tươi chảy vào mắt ông ta, để choông ta giống như một loại thú hoang kinh khủng phát điên cầm cây lau nhà đánh vào người Tô Tiểu Mẫn.

“Đừng! Tôi đưa tiền cho ông! Bây giờ tôi liền đưa tiền cho ông… Khôngphải là ông muốn tiền à…” Lòng bàn tay Tô Tiểu Nha toàn là mồ hôi, bàntay không ngừng phát run, bàn tay khác đưa vào trong túi móc dồn dập.“Toàn bộ cho ông…Toàn bộ cho ông…”

Tô Tiểu Nha không còn biết mình đang làm gì rồi, chỉ cần không làmthương em gái cô, cái gì cô cũng không tiếc, lấy toàn bộ tiền trong vída ra nhét vào tay Tô Vu Thuần. “Tất cả đều ở đây.”

Bắt được tiền

Tô Vu Thuần liền yên tĩnh lại, trợn mắt nhìn hai chị em một cái: “Coi như mày biết điều.”

Tô Vu Thuẩn cầm tiền đi ra ngoài, Tô Tiểu Nha biết ông ta lại đi đánhbài rồi, tỉnh táo lại thấy trên lưng mình ướt đẫm mồ hôi, lưng dán ở cửa từ từ trượt xuống, Tiểu Mẫn trốn ở trong ngực cô bỗng dưng khóc lớn, cô an ủi em gái, đã không còn nước mắt để chảy ra nữa.

Nghĩ một lát cô cảm thấy lúc này cần dẫn Tiểu Mẫn rời đi thôi, trênngười cô đã không còn tiền, nếu lần sau cha nổi giận, không có gì có thể chặn ông ta nữa, nghĩ tới đây, cô lấy mấy bộ quần áo đơn giản.

Lúc Khúc Quả Quả thấy Tô Tiểu Nha, Tô Tiểu Nha dẫn theo em gái cô ấy, ởngoài cửa nhà cô nhếch nhác hứng mưa, thấy vết thương trên người TiểuMẫn, sắc mặt cô liền không tốt kéo hai chị em vào nhà, cầm khăn lông khô cho hai người: “Lại bị đánh?”

“Quả Quả.”

“Đã bảo cậu sớm đến ở với mình, cậu còn không chịu.” Mắt Khúc Quả Quảthấy vết thương trên đùi Tô Tiểu Nha, “Vết thương này là sao?”

Lúc này Tô Tiểu Nha mới phát hiện ra có vết thương ở chân, chắc là vừamới bị xe tông ngã trên mặt đất, xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng khôngphát hiện ra, hiện tại vết thương bị nứt ra, rướm máu, xấu xí đến mứcngười khác không muốn nhìn.

“Không cẩn thận bị quẹt.”

“Tiểu Nha.”

“Quả Quả, đừng nói nữa… Hôm nay tớ mệt chết đi, Tiểu Mẫn cũng mệt mỏi, trước hết để cho chúng tớ ngủ một giấc được không?”

Khúc Quả Quả bất đắc dĩ thở dài, nhìn chị em tốt của mình: “Cậu cũng chỉ biết cứng đầu với mình, được rồi, tớ đi dọn dẹp phòng cho chị em cậu.”

Tô Tiểu Nha nhắm mắt lại, một tay gạt nhẹ tóc mái, mệt mỏi ngã ở trênghế sofa không cách nào thở được, thật ra Tô Tiểu Nha cũng không khónhìn, ánh mắt của cô cũng có thể nói là mỹ nhân xinh đẹp, đáng tiếc bình thường cô không quan tâm chuyện ăn mặc, cũng không có cảm giác tồn tạigì, nên để cho mọi người cũng bỏ quên cô.

Lúc Khúc Quả Quả bế Tô Tiểu Mẫn đi ngủ, Tô Tiểu Nha mở mắt: “Để mình bế cho.”

“Cậu cũng mệt mỏi rồi, tự mình đi tắm đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm đấy.”

“Ừ.” Thật ra Tô Tiểu Nha còn muốn hỏi Quả Quả mượn ít tiền, nhưng vừanghĩ tới Quả Quả đã giúp mình nhiều như vậy, hơn nữa tiền của cô ấy cũng không nhiều, liền thôi.

Ngày hôm sau, vết thương trên đùi Tô Tiểu Nha vì không kịp thời xử lýnên bị nhiễm trùng rồi, cô lấy tay nhẹ nhàng sờ một cái cũng đau đếnsuýt chút nữa rơi nước mắt, mặc bộ đồ công sở đơn giản màu đen, chịuđựng chân đau, cô đi vào cao ốc Nguyệt thị.

Vào mười một giờ trưa, trong phòng làm việc không có người, Tô Tiểu Nhamới chậm rãi đi vào phòng làm việc của quản lý, tay nâng lên lại đểxuống, buông xuống lại nâng lên, lúc cô đang do dự, cửa lại mở ra rồi.

Tô Tiểu Nha nở nụ cười gượng ép: “Giám đốc Chu.”

“Là Tô Tiểu Nha hả, có chuyện gì không?” Chu Tích đang muốn đi ra ngoàiăn cơm thấy Tô Tiểu Nha liền hỏi, thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô chắc là có chuyện, “Vào đi.”

“Vâng.”

Chu Tích rót cho Tô Tiểu Nha ly trà, thật ra thì ông ta vẫn thích nhânviên này hơn, so với mấy người phụ nữ cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy còn lại bên kia, Tô Tiểu Nha làm việc nghiêm túc, thời điểm giảm biênchế, Tô Tiểu Nha này thật là khó khăn để được giữ lại.

“Có chuyện gì cứ nói đi, có thể giúp đỡ được tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Giám đốc Chu, tôi muốn ứng trước một tháng tiền lương, không biết có được không?”

Chu Tích trầm mặc, Tô Tiểu Nha biết chuyện tiền lương này cũng khôngthuộc quyền quản lý của Giám đốc Chu, cô là đang làm khó người ta:“Thôi, làm phiền Giám đốc Chu rồi, tôi đi ra ngoài trước.”

“Không, Tiểu Nha, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô muốn ứng trướctiền lương được không?” Chu Tích cảm thấy cô ấy đang gặp phải khó khăn.

“Không có, tôi đi ra ngoài đây.” Tô Tiểu Nha muốn xoay người đi ra ngoài, lại bị Chu Tích ngăn lại.

Ông ta lấy ra từ trong ví một tháng tiền lương của Tô Tiểu Nha: “Cô cũng biết công ty sẽ không trả trước tiền lương, số tiền này coi như là tôicho cô mượn, đợi đến lúc cô lĩnh tiền lương thì trả lại cho tôi là đượcrồi.”

Tô Tiểu Nha cắn môi, không biết cảm ơn ông ta như thế nào: “Cảm ơn Giámđốc Chu.” Cô không phải là người biết giả bộ, cô biết số tiền này quantrọng như thế nào đối với cô và em gái cô, cô nhất định trả lại cho ôngta, “Khi nào nhận được tiền lương tôi sẽ lập tức trả lại cho ông.”

“Không vội, còn chưa ăn cơm phải không, cùng đi ăn cơm đi.”

“Không cần, cảm ơn.” Nhận sự trợ giúp của người ta tất nhiên không thểđược voi đòi tiên, Tô Tiểu Nha cầm tiền rời khỏi phòng làm việc, quyếtđịnh sẽ làm thật tốt công việc để báo đáp đại ân đại đức của quản lý.

Kết quả Tô Tiểu Nha chỉ ở trong phòng làm việc gặm hai chiếc bánh bao rồi tiếp tục làm việc.

Buổi chiều phòng Marketing yên tĩnh lạ thường, không khí quỷ dị, khôngvì lý do gì khác, hôm này là ngày Nặc phái Đường chủ đi kiểm tra, chuyện người đứng phía sau Nguyệt Thị chính là Nặc đã không còn là chuyện bímật gì, mà tổng giám đốc Lôi Thiên chẳng qua là do Nặc thuê với mứclương cao, chuyện này tất cả mọi người cũng biết, Đường chủ của Nặcngoại trừ Chu Nhan thì những người còn lại đều là soái ca, dù tùy ý theo đuổi một người trong bọn họ thì không cần phải lo chuyện ăn mặt cả đời, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng điều chỉnh tranh phục, đương nhiên ngoại trừ Tô Tiểu Nha.

Khi tất cả phụ nữ của bộ phận Marketing đều đã chuẩn bị xong, Huyền Dịch và Thư ký Tống cùng nhau bước vào, hai người đàn ông xuất sắc, nếu nhưmột người giống như núi băng Nam Cực thờ ơ lạnh nhạt thì người còn lạilại vô cùng nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ.

Chu Tích tiến lên đón: “Thư ký Tống, Huyền Đường chủ.”

“Quản lý bộ phận Marketing Chu Tích.” Thư ký Tống giới thiệu cho HuyềnDịch, thật ra thì Huyền Dịch tới đây chẳng qua là đi ngang qua, trướckia lúc mà cậu chủ chưa tiếp nhận Nguyệt thị, việc này đúng là rất cầnthiết, bây giờ cậu chủ mới tiếp nhận công việc, cho nên những quy củ cũtạm thời chưa thay đổi, dự định là khi ổn định rồi thì việc đi kiểm tranày có thể bỏ qua.

“Mời vào bên trong.” Theo quy định mỗi phòng ban đều phải nộp cho cấptrên một bản báo cáo, báo cáo này hôm qua anh ta đã đưa cho Tô Tiểu Nhasửa lại, “Tiểu Nha, đưa cho thư ký và Huyền Đường chủ một tách trà, vănkiện hôm qua cô sửa cũng mang luôn vào đây.”

“Vâng.” Tô Tiểu Nha đứng dậy, làm cho rất nhiều người không vừa lòng,bọn họ cũng muốn được đi pha trà, để cho mình có cơ hội lắc lư trước mặt hai người đàn ông này, nói không chừng có thể thành công hấp dẫn ánhmắt của họ, ai biết được chiếm tiện nghi đó lại là người phụ nữ xấu xínày, chẳng qua trong mắt các cô ấy có lẽ Tô Tiểu Nha không có chút côngkích nào, cho nên bọn họ cũng lười đi tranh giành.

Tô Tiểu Nha rót trà, đặt trà cẩn thận trước mặt Huyền Dịch cùng thư kýTống, sau đó đưa tài liệu cho Chu Tích, trong suốt quá trình cô đều cúiđầu, không dám nhìn loạn, tất nhiên là cũng không biết được Huyền Dịchđang ngẩn người nhìn vết thương ở bắp đùi cô.

Tô Tiểu Nha rót trà rồi đi ra ngoài, lúc vừa bước ra đến cửa thì thởphào nhẹ nhõm, cảm thấy hai người bên trong đều có khí thế vô cùng lớn,làm cô không dám thở mạnh, trở về chỗ ngồi của mình, lại bắt đầu chuyêntâm làm việc.

Nửa tiếng sau, cửa phòng làm việc của quản lý lại mở ra lần nữa, mộtchút ỉu xỉu của đám phụ nữ trong phòng trong nháy mắt đều biến mất, giảvờ làm việc, cũng không quên ném ánh mắt quyến rũ cho hai người đàn ôngnày, Huyền Dịch cùng Thư ký Tống không bị những ánh mắt nhàm chán kiaảnh hưởng một chút nào, đi tới cửa, mọi người đều cho rằng lần kiểm tranày có thể trôi qua một cách bình thản, bỗng nhiên Huyền Dịch đi tới bàn làm việc của Tô Tiểu Nha, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào chân bị thương của Tô Tiểu Nha mộtlúc lâu.

Tô Tiểu Nha bị anh làm cho lúng túng, không biết anh muốn làm gì, nhữngánh mắt kia tập trung trên người làm cô rất không thoải mái, trong nhátmắt đứng lên, giữ quần mình, “Huyền Đường chủ…”

Huyền Dịch cau mày,

“Ngồi xuống.”

Âm thanh lạnh như băng mang theo ngữ khí ra lệnh, giọng nói đó giống như trời sinh ra là để ra lệnh cho người khác, khiến người khác không thểnói không, Tô Tiểu Nha đành nhắm mắt ngồi xuống, Huyền Dịch nhìn vếtthương kia: “Nhiễm trùng.”

“À, vâng.” Hóa ra là nhìn vết thương của cô, “Một lúc nữa là không sao rồi.”

“Đi bệnh viện đi.” Huyền Dịch vừa nói vừa đứng lên.

“Không cần.” Đi bệnh viện phải có tiền, mà tiền sinh hoạt cô còn không có.

Huyền Dịch cau mày, nếu không phải vết thương kia là do anh gây ra, anhmới lười để ý, chẳng qua là do mình tạo thành, vậy thì anh sẽ phụ trách, “Một là cô tự đi, hai là tôi đưa cô đi, cô chọn đi.”

Tô Tiểu Nha đã không còn nhớ ai đâm vào mình, với tình hình lúc đó, cômới không có ý định để ý đến những việc xảy ra hôm đó, tất nhiên là côkhông hiểu tại sao đường đường là một Đường chủ tại sao lại quan tâm tới vết thương của nhân viên nhỏ bé như cô, chỉ là cô không muốn làm quálên để người khác chú ý, “Tự tôi đi được rồi.”

Huyền Dịch gật đầu một cái, không nhìn Tô Tiểu Nha thêm lần nào nữa, vẻmặt thờ ơ giống như đối xử với tất cả mọi người, không có gì đặc biệt.

Đương nhiên Tô Tiểu Nha sẽ không đi bệnh viện, bệnh viện đối với cô mànói là một nơi vô cùng xa xỉ, đi đến đâu cũng mất tiền, chụp X – quang,điện tâm đồ, đi cùng với nó là phải dùng thuốc, dù không có bệnh gì thìcũng phải tốn vài ngàn đồng, cho nên trừ khi em gái bị bệnh, nếu khôngcô đều dựa vào sức miễn dịch của bản thân để tự giải quyết. Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng nhìn vết thương đã sưng mủ, Tô Tiểu Nha đành phải mua chút thuốc trừ độc, cộng thêm một chút thuốc bôi, lập tức chạy đếnKim Lan làm việc.

Công việc ở Nguyệt thị vốn đã không nhẹ nhàng, tan làm lại phải làm mộtviệc khác, người cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, đi hết hành lang dài, cảngười Tô Tiểu Nha đều đau nhức, đành phải nhắm mắt tựa vào tường nghỉngơi một chút.

“Tiền tôi đưa cho cô không đủ sao, tan làm rồi còn phải đến đây làm công nhân vệ sinh!” Lý Thành không biết tại sao mình lại tức giận, nghe nóicô bán nhà, căn nhà kia cộng với tiền anh ta cho cũng phải đến một trămngàn, còn có năm trăm trước tháng nào anh ta cũng cho cô ba mươi vạntiền sinh hoạt, những thứ cần chi tiêu trong nhà đều có bảo mẫu trựctiếp lấy tiền từ chỗ anh ta, tại sao cô lại không đủ, rốt cuộc cô đangsống kiểu gì mà lại có lòng tham không đáy đến mức này.

Bây giờ Tô Tiểu Nha mệt muốn chết, vết thương bị nhiễm trùng làm cảngười cô nóng ran, cổ họng đau đến mức không muốn mở miệng nói chuyện:“Chuyện này không liên quan đến anh!”

“Cái gì gọi là chuyện không liên quan đến tôi! Để cho người khác biết vợ cũ của tôi ở chỗ này làm công nhân vệ sinh, người khác sẽ nghĩ tôi nhưthế nào?” Lý Thành thật sự không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, nhưng lúc biết Tô Tiểu Nha ở chỗ này làm nhân viên vệ sinh, lửa giận đã ăn mòn lý trí của anh ta rồi.

Tô Tiểu Nha cảm thấy buồn cười: “Lúc tôi và anh ly hôn cũng không aibiết tôi là vợ anh, bây giờ lại có người biết đường đường là vợ trướccủa Tổng đốc công ty xây dựng Tử Kim lại ở đây làm công nhân vệ sinhsao, mà cho dù có người biết thì thế nào, không phải đã ly hôn rồi sao?”

Tô Tiểu Nha mà Lý Thành biết không phải là người như thế này, cô nhunhược, nhá gan, chưa bao giờ dám lớn tiếng trước mặt anh ta, nên khingười phụ nữ này châm chọc mình, Lý Thành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cô về với tôi.”

Tô Tiểu Nha hất ta anh ta ra: “Tôi không đi, tôi còn phải làm việc.”

“Cô cứ phải tự sỉ nhục mình như vậy? Tại sao?”

“Sỉ nhục? Tôi không cảm thấy vậy, tôi dựa vào hai bàn tay của mình làmra tiền, không ăn trộm không giành giật với ai, hơn nữa tôi cần tiền.”Thật sự Tô Tiểu Nha không có sức lực nói chuyện với anh ta, thêm nữa,cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, cô chỉ hy vọng Lý Thành mau mau rờiđi, để cô còn làm nốt chỗ công việc còn dư lại, để có thể sớm về nhànghỉ ngơi.

“Cô cần tiền như vậy sao?” Lý Thành không hiểu.

“Đúng! Tôi cần tiền, bây giờ ai có thể trả lương cho tôi, tôi có thể vì người ta làm việc, bao gồm cả việc lau bồn cầu.”

“Được! Tôi cho cô tiền, cô lập tức đi theo tôi.” Lý Thành không biết nói gì, bây giờ anh ta chỉ biết phải đưa Tô Tiểu Nha ra khỏi đây, ngay lậptức không muốn nhìn thấy cô ở chỗ này làm mất mặt anh ta.

“Buông tay! Tôi bảo anh buông tay có nghe không!” Tô Tiểu Nha biết nhấtđịnh là cô hồ đồ rồi, nếu không tại sao cô dám lớn tiếng nói chuyện vớiLý Thành như vậy.

Một cánh tay khác của Tô Tiểu Nha đột nhiên bị kéo lại, Lý Thành dừng lại, thấy một người đàn ông đang nắm tay Tô Tiểu Nha.

“Cô không đi bệnh viện.” Huyền Dịch lạnh lùng nói ra sự thật, sau đó sờtrán cô, rất nóng, nóng đến doạ người. Lần đầu tiên có người làm tráilời minh, Huyền Dịch rất không thoải mái, mặt lại càng lạnh hơn. Tôi đãnói rồi, hoặc là cô tự đi hoặc là tôi đưa cô đi.

“Tôi...” Tô Tiểu Nha có chút sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt của Huyền Dịch, lại trở về Tô Tiểu Nha nhát gan trước kia.

“Anh là ai? Chuyện của cô ấy khôgn cần anh quan tâm.” Lý Thành cảm thấyvô cùng khó chịu khi thấy người đàn ông kia kéo tay Tô Tiểu Nha.

Huyền Dịch không để ý đến Lý Thành anh vẫn luôn thực hiện nguyên tắcThiếu chủ của mình là không cần quan tâm tới những người không liênquan, hơn nữa còn làm tất tốt, khi cần thiết thì trược tiếp coi thường.

Nhìn Tô Tiểu Nha hình như sắp ngất đi, chân mày của Huyền Dịch nhíu chặt lại, trực tiếp ôm lấy cô, coi thường sự chống cự yếu ớt của cô, dướitiếng hét giận dữ của Lý Thành nhét Tô Tiểu Nha vào trong xe, phóng đi.

“Đi đâu?” Tô Tiểu Nha cảm thấy khó chịu.

“Gặp bác sĩ.”

“Tôi không muốn đến bệnh viện.” Tô Tiểu Nha khằng khằng

“Lý do.” Anh cũng không phải là người không biết đạo lý.

“Tôi không có tiền.”

“Tôi trả.” Chân mày Huyền Dịch chưa từnng cau lại một lần nào.

“tôi có đi bệnh viện hay không thì liên quan gì đến anh.” Tại sao anh luôn tranh chấp vấn đề này?

“Vết thương của cô là do tôi dâm, chờ vết thương của cô lành, tôi sẽ không quản nữa.”

Thì ra người dâm mình hôm đó là anh ta, thật ra thì cũng không thể trách anh ta được, là do mình lao ra đường lớn, chỉ là cô mệt quá rồi, khôngnói chuyện nữa, để cho cô ngủ một lát đi.

Huyền Dịch thấy Chu Nhan ở phía sau cánh cửa cũng chỉ thất thần một lát, sau đó lập tức đi vào, “Bạch Thuỷ đâu?”

Chu Nhan mặc áo ngủ quay đầu vào trong phòng hét to, “Bạch hồ ly, Huyền lão đại tìm anh.”

Lúc Chu Nhan từ toilet đi ra đã thay quần áo, đứng trước cửa thay giày,một chần đặt lên chỗ để giày, vẻ phong tình thành công hấp dẫn ánh mắtcủa Bạch Thuỷ.

“Ăn xong rồi lại không muốn chịu trách nhiệm?”

Chu Nhan không thèm nhìn anh ta, sau khi buộc dây giày xong, lấy ra vòng tay kê huyết (là loại vòng ngọc có một vùng màu đỏ, một vùng màu trắng) bắt chẹt được từ chỗ Lãnh Nguyệt ra khỏi túi áo, tuỳ tiền đặt lên bàn.“Tôi đã xem hoàng lịch rồi (Sách nói về thời tiết ngày tháng), thứ batuần sau thích hợp tiệc cưới hỏi, anh chuẩn bị hộ khẩu, tôi đến đónanh.”

“Anh không nghĩ là thích hợp đâu.” Tên đàn ông ra cái vẻ chiếm được tiện nghi mà còn phải suy nghĩ, anh ta chính alf khó chịu giọng điệu tuỳ ýcủa cô.

“Tuỳ anh, dù sao anh sống là người của Chu Nhan tôi, chết cũng là ma của Chu Nhan tôi, ai bảo anh vừa sinh là lại có dấu hiệu khắc tôi, có bảnlĩnh thì anh lập tức mọc tim ra đi, đăng ký cũng chỉ hình thức thôi, nếu anh không muốn, tôi cũng có thể tự do vui vẻ, nếu không phải chịu trách nhiệm tôi sẽ không theo sau mông anh dồi chịu trách nhiệm.” Chu Nhanhất tóc, vẻ xinh đẹp làm cho Bạch Thuỷ cắn răng nghiến lợi.

“Thứ ba tuần sau, đúng giờ tới đón anh.”

“Haha.” Chu Nhan mặc áo khoác, nhìn Huyền Dịch đứng một bên hờ hữngkhông quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, “Tôi đi đây, Huyền lão đại.”

Huyền Dịch gật đầu một cái, nhìn Bạch Thuỷ đang khó chịu trừ độc cho TôTiểu Nha, người phụ nữ kia rõ ràng là đau đen mức trợn mắt nhe răng cũng không dám phát ra âm thanh nào.

“Cậu nhẹ một chút.”

Bạch Thuỷ không nghĩ tới người luôn lạnh lùng như Huyền Dịch sẽ mở miệng nói mình xuống tay nhẹ một chút, chẳng qua Bạch Thuỷ chính là BạchThuỷ, người phụ nữ trước mặt này với mình không quen không biết, hơn nữa bây giờ tâm trạng của anh ta cũng không thoải mái, lúc tâm trạng củaanh ta tốt cũng không thấy anh ta đẻ ý cảm thụ của người khsac, nói gìlúc này. “Tự anh làm đi.” Bạch Thuỷ bắt mạch cho Tô Tiểu Nha, một látsau nhìn ánh mắt giống như nuốt phải con ruồi của Huyền Dịch, “Dịch, tôi thật không nghĩ đến nha, người hành động nhanh trong chúng ta lại làanh.”

“Có ý gì?” Huyền Dịch không thích cảm giác này, đặc biệt khi bị con hồ ly nhìn chằm chằm.

“Cô ấy có thai rồi.”