Hai anh em Thẩm gia thức thời liền rời đi vào hai ngày sau, trong phòng bệnh của Viêm Hạng lại khôi phục yên tĩnh như cũ, ngày hôm đó giống như mọi ngày Trình Trình vẫn đến thăm anh, nhìn thấy sắc mặt của anh đã tốt hơn rất nhiều: “Viêm đại ca, sắc mặt của anh đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừ, tôi cũng thấy như vậy.” Viêm Hạng liền gật đầu một cái.
Nguyệt Độc Nhất liền đẩy cửa phòng đi vào, Viêm Hạng nhìn thấy anh liền gật đầu chào hỏi: Thiếu chủ.”
“Vết thương thế nào rồi?”
Lời nói không lạnh không nhạt của anh nghe ra hình như là quan tâm đến anh, nhưng dù thế nào Viêm Hạng lại nghe ra được một hàm ý khác, vết thương lành rồi thì nhanh cút đi cho tôi.
“Rất tốt.” Viêm Hạng liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.
“Được.” Nguyệt Độc Nhất liền hừ mũi, sau đó liền nhìn về phía mà Trình Trình đang le lưỡi: “Đi thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về.”
Ánh mắt của Trình Trình liền sáng lên, phải về rồi, cô thật sự rất nhớ Trình Vũ, nhưng Viêm đại ca…
“Vết thương nhỏ thôi không sao đâu.” Viêm Hạng đã nhìn thấu về chuyện mà Trình Trình đang lo lắng cho anh.
“Vậy thì được, em đi thu dọn đồ đạc đây.”
Sau khi Trình Trình rời đi, Thanh Á cũng thức thời đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyệt Độc Nhất và Viêm Hạng, một lúc sau, ngay cả Viêm Hạng cũng không chịu nổi loại áp lực đó: “Thiếu chủ, anh còn có gì căn dặn sao?”
Nguyệt Độc Nhất liền nhìn chậu bách hợ mới thay trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi thích đồ của ngươi, nhưng tôi lại không thích người khác nhìn đồ của mình, ngay cả len lén cất giấu trong lòng cũng không thể.”
Thân thể của Viêm Hạng hơi cứng lại, cho dù động tác của nguyệt Động Nhất vào lúc này không có vẻ gì là uy hiếp, cho dù âm thanh của anh vẫn nhàn nhạt như cũ thì anh ta vẫn cảm thấy một cỗ khí lạnh bức người đang tiến đến, làm cho hô hấp của anh có chút khổ sở: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
“Hiểu là tốt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cho đến khi Nguyệt Độc Nhất ra khỏi phòng, thì cỗ áp lực vô hình kia mới được giãn ra, lưng của Viêm Hạng đã ướt đẫm mồ hôi, căn bản anh không thể so sánh cùng người đàn ông này được, một chút cũng không được, còn muốn đấu tranh cái gì chứ, nếu là anh, thì anh cũng muốn trở thành người đàn ông như vậy, cái loại khí phách đó nghĩa là, đây là người phụ nữ của tôi, không kẻ được phép dòm ngó cả. Nếu như Trình Trình thật sự thích anh, thì cho dù phải đối mặt với một người đàn ông đang uy hiếp như vậy anh cũng không do dự mà kháng cự đến cùng, nhưng mà có lẽ Trình Trình cũng không phát hiện ra, khi cô nhìn thấy Thiếu chủ, thì thần thái trở nên rạng rỡ, đó là nhu tình thoát ra từ trong lòng của phụ nữ nên không thẻ cho anh được.
Rời khỏi Las Vegas, lần này Trình đã gặp rất nhiều chuyện, quen được Hill, bị bắt cóc tống tiền, lúc chào tạm biệt Viêm đại ca, phát hiện vết thương của anh đã thật sự khỏi rồi, cô mới bỏ xuống được sự lo lắng trong lòng. Trở lại thành phố G, cô mới phát hiện ra rằng, cho dù thế giới bên ngoài có tươi đẹp thế nào, chơi vui vẻ đến đâu thì cũng không thể thân thiết và ấm áp như nhà của mình được.
Sau khi Trình Trình trở về vào ngày thứ nhất, ba Trình liền gọi điện thoại đến, bảo Trình Trình dẫn theo Nguyệt Độc Nhất về nhà cùng ăn cơm, cúp điện thoại xong, vẻ mặt của cô còn ngơ ngác liền quay sang nhìn người đàn ông đang làm việc hỏi: “Ba em sao thế nhỉ? Ông ấy vậy mà lại gọi anh về nhà ăn cơm?”
Nguyệt Độc Nhất cũng không nhớ đến chuyện Trình Vũ đã giúp mình làm hòa: “Khi nào.”
“Ngày mai.”
“Được rồi.”
Trình Trình liền thấy rối rắm , không phải là vấn đề mà cô có biết hay không, vấn đề là cô không biết ba cô lại gọi anh về làm gì, theo như tính tình ba cô mà nói, không chừng sẽ làm ra loại chuyện dã man.
Hôm sau, khi đi tới cửa Trình Trình liền ngại ngùng xoay lưng lại với anh: “Để hôm khác rồi tới được không?”
Khi đã đến trước cửa nhà, Trình Trình còn muốn lôi kéo Nguyệt Độc Nhất trở về, nhưng cửa lại mở ra.
“Trình Trình, lâm trận lùi bước thì không phải là anh hùng hảo hán đâu.”
Tiểu đại nhân Trình Vũ đang tựa vào cửa, hôm này cậu mặc áo T-shirt trắng và quần cụt màu đen, làm cho cậu thật đáng yêu, đã hơn mấy tháng không nhìn thấy con trai của mình, Trình Trình liền nhào tới cậu.
“Trình Vũ, mẹ rất nhớ con.” Trình Trình liền ôm lấy cậu hôn tới tấp, càng ngày tên nhóc này càng đẹp trai, quả thực là đẹp trai đến ngây người nha.
“Không muốn cũng khó, ai bảo chúng ta là ruột thịt cớ chứ?”
Vẻ mặt của Nguyệt Độc Nhất rất khó coi, nhìn cô gái nhỏ đang ôm con trai mình, quả thực là trong lòng đang cuộn sóng, nhìn ánh mắt đang phóng lửa của ba cậu, Trình Vũ liền biến đổi: “Mẹ, nước miếng!”
Chuyện làm xong chưa?
Tất nhiên rồi, con ra tay mà lị!
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ dùng ánh mắt trao đổi hiệp nghị mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
“Trở lại cũng không vào nhà, lại đứng ngoài cửa làm cái gì!” Ba Trình liền hung hăng kêu lên.
Trình Trình liền sờ mũi một cái: “Ba!”
Ba Trình hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Độc Nhất hồi lâu: “Mặc dù anh sẽ không đoạt Trình Vũ nhà chúng tôi đi, mặc dù cũng đồng ý sẽ không đổi họ của Trình Vũ, nhưng muốn kết hôn với con gái của tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
“Ăn cơm đi, lão già này, nói cái gì đó, Độc Nhất, mau vào ăn cơm đi. Đừng để ý tới ba của Trình Trình.” Mẹ Trình liền trừng mắt nhìn, ba Trình rất ấm ức nhưng nhìn dáng dấp quật cường của ông mà lại ngoan ngoãn vâng lời của bà như vậy.
“Ba, con đã giúp ba giải quyết chuyện của ông ngoại rồi đó, chuyện đi nhà trẻ, ba cũng không thể chơi xấu được đâu.” Trình Vũ liền len lén cắn lỗ tai của Nguyệt Độc Nhất.
“Ba bảo đảm.”
Trình Vũ liền thở dài, ý vị sâu xa mà vỗ vai của Nguyệt Độc Nhất: “Chờ khi ba nói chuyện với mẹ đã, rồi ba sẽ biết mẹ đối với chuyện này có bao nhiêu cố chấp.”
Giọng điệu già dặn của Trình Vũ khiến cho Nguyệt Độc Nhất cảm thấy buồn cười liền nhíu mày, tên tiểu tử này, ngày càng trưởng thành rồi.
Từ Trình gia trở lại, Nguyệt Độc Nhất thấy tâm tình của Trình Trình rất tốt, lúc cô tắm xong còn hát, mặc dù lời của Trình Vũ nói hơi khoa trương, nhưng cũng may là tính tình của Trình Vũ không giống như Trình Trình, xem ra chuyện này có chút khó khăn…nhưng mà anh là Nguyệt Độc Nhất, chuyện này chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
“Trình Vũ sắp lên lớp lá rồi sao?”
“Đúng vậy.” Trình Trình đang sấy tóc, vừa ngâm nga hát một bài
“Theo như trí thông minh của Trình Vũ, có thể không cần phải đi học lớp lá đâu.” Nguyệt Độc Nhất liền cầm quyên sách anh văn trên tay, nhưng anh nhìn mãi mà không ra một chữ, bởi vì anh đang cầm ngược.
“Trình Vũ đã sớm không cần học lớp lá rồi, sự thông minh của nó có thể tốt nghiệp tiểu cũng không thành vấn đề.” Con trai kiêu ngạo của cô, quả là được di truyền của cô, nhưng về diện mạo của cậu, thì có phần di truyền của anh một chút.
“Vậy thì không cần phải đi học nhà trẻ rồi.”
Lời của Nguyệt Độc Nhất vừa nói ra khỏi miệng, bài hát của Trình Trình liền ngưng bặt, âm thanh của máy sấy tóc cũng liền ngừng lại. Một giây kia cho dù là đỉnh Thái Sơn có sụp xuống thì cũng không sao nhưng giờ đây nhịp tim của anh đang rối loạn.
“Không được.” Lời từ chối nói ra từ miệng của Trình Trình, rất gọn gàng, không hề mang một chút do dự nào.
Nguyệt Độc Nhất rất hiểu Trình Trình, đối với đề nghị của anh cô cũng sẽ thỏa hiệp, cho dù là khó khăn vô cùng cũng không từ chối dứt khoát như thế, vừa mới bắt đầu, cũng không cho một tia cơ hội. Nhưng mà anh đã đồng ý con trai rồi, cũng không thể nói lời mà không giữ lời được.
“Chúng ta có thể mời giáo viên tốt hơn, nếu cứ học ở nhà trẻ sẽ làm chậm sự phát triển của nó.” Anh liền cố thuyết phục Trình Trình.
“Em đã nói không được là không được!” Trình Trình liền hai tay chống nạnh, từ chối trao đổi.
“Dù sao thì cũng phải có lý do chứ!”
“Không có lý do gì hết, chuyện Trình Vũ học ở nhà trẻ là không có thương lượng. Em không biết tại sao anh lại quan tâm tới chuyện đi học cảu Trình Vũ như vậy, nhưng nếu giữa anh và Trình Vũ có hiệp định gì, là nó kêu anh đến làm thuyết khách, thì xin lỗi, chuyện này không cần thảo luận nữa!”
Ngay cả một người nhạy bén như Nguyệt Độc Nhất cũng liền cảm thấy nhức đầu: “Anh không chấp nhận chuyện từ chối không có lý do được.”
Trình Trình liền nhìn chằm chằm vào anh, im lặng không nói gì suốt hai phút, ánh mắt của cô tràn đầy sự kiên định, sau đó: “Vậy thì anh cứ coi như em là người phụ nữ không nói lý lẽ đi! Tối nay em ngủ ở phòng khách!”
Cô liền đá cánh cửa rồi rời đi.
Tính tình của Trình Trình rất tốt, mọi người ai cũng biết, bình thường cô luôn cười hì hì, nếu không ép cô thì cô sẽ không nổi giận, nhưng bọn họ chỉ nói có vài câu, thì cô gái nhỏ này liền đá cửa rời đi, chỉ còn lại Nguyệt Độc Nhất đang thở phì phò, anh cảm thấy giao dịch này có chút thua lỗ lớn.
Nhưng cảm giác của hai ngày sai lại cho anh thấy cuộc giao dịch này không hề có giá trị chút nào. Hai ngày nay Trình Trình đã không để ý đến anh, nhìn thấy anh cô liền xoay người bỏ đi, hai ngày nay con trai anh còn dùng bộ mặt phớt tỉnh ngồi đối diện với anh trên bàn làm việc nữa: “Ba à, nghe nói giới hắc đạo các người có quy định bất thành văn là là lời hứa đáng gia ngàn vàng, nếu không giữ lời sẽ phải làm mồi cho cá mập đó.”
Đáng chết! Là ai nói cho nó biết.
“Ba à, ba hãy cố chịu đựng, thật ra thì trước kia bởi vì chuyện này mà con và mẹ đã chiến tranh lạnh đấy.”
“Kết quả thế nào?”
“Kết quả là mẹ đã một tháng không hề chú ý tới con.”
Một tháng? Nếu như anh chịu cắn răng nhẫn nhịn thì sẽ qua thôi.
Thanh Á thấy Thiếu chủ đang cắn chặt răng hình như là muốn chịu sống qua một tháng, thì liền len lén hỏi tiểu thiếu gia: “Một tháng sau Trình Trình tiểu thư đã chịu để ý tới cậu rồi à?”
Trình Vũ liền ngạc nhiên nhìn Thanh Á: “Làm gì có!”
“Không phải tiểu thiếu gia nói là sau một tháng thì Trình Trình tiểu thư liền chú ý tới cậu sao?”
“Đúng vậy, đó là bởi vì một tháng sau cháu nhẫn nhịn không được nữa liền chủ động tới xin lỗi mẹ, bảo đảm sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, thì mẹ mới bỏ qua.”
Tiểu Thiểu gia à, cậu nghĩ là Thiếu chủ sẽ nhẫn nhịn được một tháng sao: “Vậy sao cậu lại không nói cho Thiếu chủ biết?”
Trình Vũ liền bất đắc dĩ lắc đầu: “Ba có hỏi cháu đâu.”
Nhìn bóng lưng hả hê của tiểu thiếu gia, Thanh Á liền xấu hổ, ba của mình mà cũng dám đào hố.