“Thiếu gia rất ít khi mang phụ nữ về đây.” Janssen liền đẩy mắt kính một cái, sau tròng kính là ánh mắt sắc bén liền quan sát Trình Trình.
Trình Trình biết anh ta đang hiểu lầm, liền mở miệng giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Janssen không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú đọc sách y thuật trong tay, anh ta biết cô gái này đối với thiếu gia không đơn giản chỉ là bạn bè, anh biết rất rõ rằng một cô gái phương Đông có bao nhiêu sức hút đối với thiếu gia.
Janssen trời sinh tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện huống chi đang đứng trước mặt anh ta lại là cô gái đã làm cho thiếu gia bị thương làm cho anh không có nhiều thiện cảm. Trình Trình cũng nhận thấy Janssen không thích cô, nên cô cũng không mở miệng, xem chừng Hill rồi không biết lúc nào mà ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là rất lâu rồi, cô nghe được bên tai mình là tiếng nói chuyện thật nhỏ: “Lúc nào?”
Cô liền mở mắt ra, thấy Hill đã tỉnh lại, anh đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: “Đã trễ như vậy rồi, chúng ta nên trở về Nặc thôi.”
Trình Trình biết anh không muốn để cho Nguyệt Độc Nhất lo lắng, thế nên đây là lúc mà anh nên an tâm nghỉ ngơi mới đúng, cô còn chưa kịp ngăn cản thì đã nghe Janssen ngồi đối diện mở miệng: “Tôi thấy đây là thời điểm mà anh không nên cậy mạnh, thiếu gia phải nghỉ ngơi thật tốt thì vết thương mới mau bình phục.”
Hill sững sờ nhìn Janssen một lúc, rồi gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Tôi chỉ hy vọng thiếu gia biết rõ mình là người thừa kế của Công tước William, đem đặt mình vào tình thế nguy hiểm cũng không phải quyết định gì sáng suốt đâu, tôi cũng không hy vọng thiếu gia sẽ bị cấm túc đâu.” Janssen lạnh lùng nhắc nhở.
Cám túc! Nghe được hai chữ kia, Hill hơi rung động một chút, sau đó trong ánh mắt lóe lên một tia cô đơn, mất hồn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cặp mắt màu xanh lam giống như biển rộng nhìn Trình Trình một lúc rồi cố trở nên bình tĩnh lại: “Tôi hiểu.”
Thấy bộ dạng kia của thiếu gia, Janssen vốn định an ủi vài câu, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, lại thốt ra những lời nhắc nhở lạnh lùng: “Thiếu gia có thể hiểu rõ là tốt rồi, tôi hy vọng thiếu gia có thể hiểu rõ thân phận cùng địa vị của mình, không nên làm những điều vô vị, mặc dù thế lực của gia tộc William là vậy nhưng cũng thể làm được gì, nhưng làm sao để đẩy một người vào chỗ chết, trong gia tộc William thủ đoạn cũng không ít, cho nên thiếu gia hãy suy nghĩ cẩn thận.”
Hill đột nhiên quay đầu, màu mắt xanh dương kia nhanh chóng hiện lên tia tức giận, tiếp xúc với tia lạnh lẽo đó, Janssen liền sửng sốt một chút: “Tôi đã nói rồi, đừng động đến Phil, nếu không tôi sẽ làm cho những lão già đó hối hận cả đời.”
“Trở về nói cho những lão già đó, William Hill tôi nói lời giữ lời, nếu bọn họ dám động đến Phil, cũng đừng trách tôi không khách khí, đừng cho là tôi không biết tại sao mà cha mẹ tôi lại chết.”
Lời nói không mang theo nhiệt độ này khiến cho bước chân của Janssen hơi dừng lại một chút, sau đó liền chậm rãi rời đi, người đã trung thành với hai đời của gia tộc William, lão quản gia liền lo lắng nhìn thiếu gia, khi Hill nhìn ông vẻ mặt của anh đầy nhu hòa trở lại: “Do Ti, giúp tôi chuẩn bị, tôi muốn ra cửa.”
“Vâng, thiếu gia.” Chỉ trong nháy mắt, lão quản gia lại trở lại như cũ, liền cung kính cúi đầu xoay người đi giúp anh chuẩn bị quần áo.
Trên đường trở về, nhiều lần Trình Trình muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói gì, ngược lại Hill thì nói cười rất vui vẻ, cô thì thỉnh thoảng cũng cười cười, giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, nhưng trong lòng lại có cảm giác lo lắng. Xe dừng lại ở trước cửa của Nặc, Hill liền thở dài một hơi: “Trình Trình à, những điều vừa rồi em nghe thấy được, đừng nói lại cho Phil biết, được không?”
Trình Trình còn hơi do dự nhưng khi nghe giọng điệu thỉnh cầu chân thành của Hill thì cô cũng mềm lòng đồng ý: “Được rồi, nhưng nếu anh có gặp khó khăn gì thì hãy nói cho tôi biết được không, mặc dù tôi không thể giúp được cái gì, nhưng ít nhất có thể chia sẻ với anh một chút, chúng ta là bạn bè mà, đúng không?”
Hill thì hơi sửng sốt, liền cười cười: “Em thật lương thiện giống như tôi, phải, chúng ta là bạn bè.”
Lấy được sự bảo đảm của Hill, Trình Trình mới bỏ qua sợ lo lắng vừa rồi, vừa mới mở cửa xe, vừa vào nhà đã thấy Nguyệt Độc Nhất đang tiễn tạ Tư Tư Lệ ra ngoài, vừa thấy bọn họ trở về thì mới thu lại khí lạnh người lạ chớ tới gần, tuy đây chỉ là biến hóa rất nhỏ, nhưng không thể nào qua mắt của Tạ Tư Lệ được, trong lòng cô liền âm thầm thở dài, xem ra cũng không phải là không ai có thể đến gần được người đàn ông này, đây đúng là hai người may mắn nha.
“Trình Trình tiểu thư, đã lâu không gặp.” Tạ Tư Lệ liền nhu mì chào hỏi.
Trình Trình không ngờ rằng Tạ Tư Lệ sẽ chào hỏi mình, nên nhất thời bị á khẩu, lúc trước người phụ nữ này không phải đem mình biến thành tình địch sao?
Cô liền lắp bắp trả lời: “Chào cô.”
“Ha ha, cô thật là đáng yêu, khó trách Nguyệt Độc Nhất lại nhất kiến chung tình với cô, nếu có một ngày anh ta không cần cô nữa thì rất hoan nghênh cô tìm đến tôi.” Tạ Tư Lệ liền trêu đùa Trình Trình một phen, thổi một luồng hơi bên tai cô, chọc cho cô khẽ run một hồi: “Thật là một vật nhỏ nhạy cảm nha.”
Cảm thấy ánh mắt của Nguyệt Độc Nhất trở nên lạnh lẽo, Tạ Tư Lệ liền biết rằng nếu mình tiếp tục chơi đùa nữa thì sẽ chạm phải ranh giới cuối cùng của anh, nên liền vẫy tay tạm biệt. Nguyệt Độc Nhất đang cắm hai tay trong túi quần liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay của Hill.
“Người phụ nữ kia to gan thật, này Phil tôi đói bụng quá, hướng dẫn viên du lịch cũng không phải là làm chơi, nếu không cho tôi ăn ngon thì tôi sẽ không làm nữa.” Hill liền mỉm cười đi lướt qua Nguyệt Độc Nhất, thế nhưng bị anh kéo cánh tay lại, chọc cho anh khẽ cười một hồi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ánh mắt của cậu trở nên lợi hại từ khi nào vậy. Tôi cảm thấy mình đã che giấu rất tốt rồi.” Hill liền buồn bực hỏi.
“Cơ bắp của cậu không linh hoạt.” Đây được xem là lời giải thích của Nguyệt Độc Nhất.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, vết thương đã được xử lý rồi, không cần phải lo lắng.” Nhìn thấy chuyện sắp bị lộ, Hill liền dứt khoát không che giấu nữa, anh biết rằng muốn qua mặt Phil thật là một điều không dễ dàng.
“Để cho Thủy Bách Thiên xem qua một chút đi.” Nguyệt Độc Nhất vẫn không yên lòng.
Hill liền ngồi vào bàn ăn, “Cậu cũng biết là bác sĩ tư nhân của tôi so với Đường chủ Bạch Hổ là không hề thua kém mà, hiện tại tôi rất đói bụng, cậu không chỉ ngược đãi tay tôi mà còn ngược đãi cả dạ dày của tôi nữa.”
Anh liền chòng chọc Hill một lát, nhưng người nọ vẫn thủy chung giữ nguyên nụ cười vô hại như cũ, anh cũng không thể làm gì khác hơn là bảo người chuẩn bị bữa ăn tối. Sau khi ăn tối xong, William Hill đã sớm về phòng nghỉ ngơi, còn Trình Trình thì đã tắm xong và đang ngồi trước gương sấy tóc, nhưng cô vẫn có chút không yên lòng, cô vẫn thấy lo lắng về chuyện của Hill, cho nên khi Nguyệt Độc Nhất đi tới bên cạnh cô cô cũng không nhận ra.
Anh liền liếc mắt nhìn cô, sau đó cũng lấy khăn lau tóc, giả bộ như vô ý nhắc tới: “Hôm nay em cũng đã thấy bác sĩ tư nhân Janssen rồi đúng không?”
“Sao?” Trình Trình nghe được có người nói chuyện liền quay đầu lại, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt xám xịt của Nguyệt Độc Nhất, liền chột dạ xoay người tiếp tục động tác trên tay: “Dạ.”
Cô đang suy nghĩ xem nếu như anh tiếp tục hỏi nữa thì phải trả lời như thế nào, nhưng lúc cô cho là anh sẽ tiếp tục hỏi nữa, thì anh lại không nói gì và chui vào trong chăn, Trình Trình liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao cô cũng không biết phải nói những gì, liền bỏ khăn xuống rồi tắt đèn chui vào chăn.
Theo thói quen, cô liền tự động áp sát đến bên trong ngực của người đàn ông, Nguyệt Độc Nhất liền kéo cô qua, nghe được mùi vị quen thuộc kia, Trình Trình thấy yên tâm nên cũng chìm vào giấc ngủ.