Ánh sáng mờ mờ tối bên trong một căn phòng cho thuê, mùi bụi và nấm mốc rất khó chịu liền xộc vào mũi. Hai người đàn ông đang ôm một cái bao bố rồi để xuống đất, miệng túi được cởi ra, Trình Trình đã tỉnh lại từ lâu và đang giãy giụa bên trong: “Buông tôi ra! Tôi muốn về nhà! Thả tôi về nhà! Tôi muốn Độc Nhất cơ!
Người đàn ông thứ ba trong căn phòng nhìn người trong túi, không phải là người hắn muốn, liền tiến tới tát Trình Trình một cái, một lát sau mặt cô đã bị sưng lên, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, cô không còn hơi sức đâu để kháng cự lại nữa, người đàn ông đó lại tát thêm một bạt tai vào mặt thuộc hạ: “Mẹ nó ông đây bảo mày bắt người mặc áo màu hồng kia mà, mày lại đem một đứa ngốc tới đây, đồ ngu!”
“Tạ thiếu gia, thì anh nói cô gái mặc trang phục màu đỏ mà.”
Bởi vì chích ma túy mà hai gò má vàng vọt của hắn có chút dữ tợn, một bàn tay của hắn lại tát thêm cái nữa vào mặt thuộc hạ: “Còn dám cãi lại ông đây nữa hả!”
Người thủ hạ liền xoa mặt có chút uất ức: “Bây giờ làm sao đây?”
Hắn liền nhìn sang Trình Trình đang sợ hãi, Tạ Vĩ Kỳ cười gian: “Đứa con gái ngu ngốc này có dáng dấp không tệ, để cho lão tử chơi đùa một chút, còn mày tiếp tục đi bắt người đi.”
“Vâng.”
Nhìn người đàn ông đáng sợ ngày càng ép tới, Trình Trình liền thu mình lại tới sát góc tường, đối với trí não của một đứa trẻ mà nói, ở tình huống này chỉ có thể khóc rống và giãy giụa mà thôi, ngoài ra không có biện pháp nào khác: “Anh không được tới đây! Tránh ra! Tránh ra!”
Bốp! “Ngoan ngoãn cho ông đây hưởng thụ một chút đi, em sẽ không phải chịu khổ sở!” Bàn tay của Tạ Vĩ Kỳ liền xoa má phải của Trình Trình, gương mặt mềm mại khác thường đã in dấu năm ngón tay.
Một tay của Tạ Vĩ Kỳ liền giữ chặt hai tay của Trình Trình, một tay kia thì nắm quần của Trình Trình kéo xuống, nhưng mà Trình Trình đang mặc quần jean, không thể bị cởi ra dễ dàng như vậy, theo bản năng Trình Trình liền há miệng cắn vào tay của Tạ Vĩ Kỳ.
“A!” Tạ Vĩ kỳ hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó tay hắn đã đầm đìa máu tươi, dấu răng của cô sâu tới thấu xương: “Mẹ nó chứ, lại dám cắn tao, ông đây bắn chết cô!” Trong cơn giận dữ, Tạ Vĩ Kỳ liền rút ra cây súng đang giắt bên hông của hắn nhắm vào Trình Trình rồi bắn một phát. Trong nháy mắt, cửa bị đá văng ra, Trình Trình có cảm giác mình được ôm vào một lồng ngực rất quen thuộc, cô nghe được âm thanh của đạn bắn vào người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được người mà cô nhớ nhung trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mà khóc lên: “Ô ô ô…..Độc Nhất…. Ô ô ô…”
“Không sao rồi.” Nguyệt Độc Nhất liền ôm chặt Trình Trình, tuy chỉ là động tác an ủi vụng về, nhưng không ngờ lại ấm áp động lòng người.
Bị Huyền Dịch khống chế, Tạ Vĩ Kỳ không nhịn được mà kêu gào: “Các người là ai! Các người có biết ông đây là ai không? Ông đây là Tạ thiếu gia đó! Chị tao là Tạ Tư Lệ, đắc tội ông đây thì nhà chúng mày đều phải chết!”
“Ha ha, Huyền Dịch, hình như hắn đang cảnh cáo chú em kìa!” Thủy Bách Thiên khẽ mỉm cười.
“Thế nào? Sợ thì buông ông mày ra, nếu vui tao sẽ tha cho cái mạng nhỏ của bọn mày!”
Trình Trình đang vuốt ve cánh tay của Nguyệt Độc Nhất, cô nhìn lại tay mình, cả bàn tay đỏ tươi: “Máu! Độc Nhất! Máu!”
Thủy Bách Thiên liền chạy đến, sơ cứu cầm máu cho Nguyệt Độc Nhất: “Không sao đâu.” Thấy dấu đỏ trên mặt cô, Nguyệt Độc Nhất liền nhẹ nhàng chạm vào, dù cho anh đã hết sức cẩn thận, nhưng Trình Trình vẫn đau đến cắn răng.
“Đau sao?”
Trình Trình liền miễn cưỡng cười: Không đau nữa.” Thấy Độc Nhất liền hết đau rồi.
Đáy mắt của anh thoáng tối lại: “Dùng tay đánh hay vật gì khác?”
Thấy nét mặt của Nguyệt Độc Nhất, Tạ Vĩ Kỳ có chút sợ nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Tại sao ông đây phải nói cho mày biết.”
“Không nói sao? Chặt đứt hai cánh tay!” Nguyệt Độc Nhất vừa định động thủ, liền bị Thủy Bách Thiên ngăn lại: “Thiếu chủ hãy để cho tôi làm, gần đây tôi vừa thiếu tiêu bản của người sống, vừa đúng lúc muốn nghiên cứu làm thế nào để cắt da người ra, bắp thịt, các cơ, sẽ làm cho mày đau đến nỗi sống không bằng chết.”
“Người giao cho chú đó.”
Nguyệt Độc Nhất liền rời đi, Thủy Bách Thiên nhìn Huyền Dịch, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Huyền Dịch muốn ở lại xem sao?”
Vẻ mặt Huyền Dịch rất bình tĩnh nhưng nhìn kỹ sẽ thấy anh có chút mất tự nhiên: “Không cần đâu.” Chân dài của anh liền bước qua rồi đi mất, đã có một lần anh thấy Thủy Bách Thiên đang mổ tử thi, sau đó thì cả tháng ăn cơm không được ngon.
Thủy Bách Thiên ưu nhã đeo bao tay giải phẫu vào, sau đó liền tiêm một mũi vào cánh tay của Tạ Vĩ Kỳ, “Mũi tiêm này sẽ làm mày không cử động được, tất cả cảm giác đau sẽ được phóng đại gấp năm lần….Cũng không quá đau đâu….” Một bên anh vừa nói một bên vừa dùng dao giải phẫu thật bén rạch lên lớp da ngoài cùng.
“A! ! ! ! !”
“Mày yên tâm đi, không khổ sở lâu đâu, vết thương của Thiếu chủ vẫn còn đang chờ tao tới băng bó đấy.” Thủy Bách Thiên liền an ủi Tạ Vĩ Kỳ đang kêu to, “Nói thật thì tay của mày không đẹp chút nào, vì hút thuốc phiện nên các bắp thịt của mày đều rút lại cả rồi.” Cắt một tầng bên trong của bắp thịt, Thủy Bách Thiên liền lắc đầu, mà Tạ Vĩ kỳ lúc này đang thở hổn hển, trán thì đầy mồ hôi hột.
“Mày có biết làm Thiếu chủ bị thương thì phải trả giá như thế nào không? Chết có lẽ là hình phạt nhẹ nhất! Cho nên….” Dùng bàn tay xinh đẹp thay hắn băng bó xong, Thủy Bách Thiên liền ném bao tay đi, “Yên tâm, tao sẽ không để mày chết như vậy đâu!”
Trước khi hôn mê Tạ Vĩ Kỳ liền nghe được âm thanh dịu dàng như thế, làm cho hắn như rơi xuống địa ngục. Nguyệt Độc Nhất cũng không so đo chuyện Thủy Bách Thiên về muộn hai phút, anh vừa vào nhà liền mặc áo khử trùng màu trắng vào, tất cả dụng cụ y tế cũng đã được sắp xếp xong, thật không hổ danh là đội y tế chuyên dụng.
Nhưng Bạch đại thầy thuốc của chúng ta lúc này, lại vô cùng đau đầu, anh muốn gây tê cho Thiếu chủ, nhưng bên cạnh lại có người lôi kéo không cho anh làm, anh thật sự muốn đánh ngất cô, nhưng vẫn nhìn Thiếu chủ trước: “Trình Trình tiểu thư, tôi bảo đảm sẽ không làm Thiếu chủ bị đau, tôi chỉ muốn gây mê cho anh ấy thôi.”
“Đừng!” Trình Trình lớn tiếng cự tuyệt, cô không cho phép thứ đáng sợ gì đó làm hại thân thể của Độc Nhất.
“Thôi, không cần thuốc mê đâu.” Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng mở miệng, Thủy Bách Thiên liền thở dài, để ống tiêm xuống: “Thiếu chủ hãy kiên nhẫn một chút.”
Anh liền cầm lấy dao phẫu thuật, đang muốn hạ xuống thì cánh tay lại bị kéo lại, Thủy Bách Thiên liền than thở thêm lần nữa: “Trình Trình tiểu thư, cô muốn Thiếu chủ bị mất máu mà chết sao?”
“Tôi….Nhưng mà….Hình như sẽ rất đau!”
“Trình Trình em đi ra ngoài trước đi.” Nguyệt Độc Nhất biết nếu cô ở chỗ này thì sẽ không thể làm tiếp được.
“Đừng!” Trình Trình cự tuyệt, liền chu miệng lên, “Em muốn ở lại chỗ này, em không ngăn cản anh ta là được mà.”
Rốt cuộc, Trình Trình cũng không có ngăn cản Thủy Bách Thiên nữa, thế nhưng cuộc giải phẫu lại trở thành cơn ác mộng của Thủy Bách Thiên, cô có cần sợ như vậy không, cô vừa hét vừa khóc chói cả tai, làm cho anh rất mất tập trung để làm, hoàn toàn luống cuống tay chân, cho nên hãy tha thứ cho anh đem suy nghĩ trở thành sự thật, khi thuốc mê vừa có công hiệu Thiếu chủ liền chìm vào giấc ngủ, một đòn của Thủy Bách Thiên liền nhắm vào cổ của Trình Trình, cả thế giới liền chìm vào im lặng, Thủy Bách Thiên cảm thán thật là một thế giới tốt đẹp.
Lấy ra viên đạn trên cánh tay của Nguyệt Độc Nhất một cách hoàn mỹ, Thủy Bách Thiên liền thở ra một hơi, anh vừa bước ra đã thấy Chu Nhan đang dựa vào tường đứng chờ: “Thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Chu Nhan đương nhiên đang nói đến việc anh đánh Trình Trình một đòn kia.
Thủy Bách Thiên liền nhún vai: “Thanh Á đâu rồi?”
“A, anh ta khi biết Thiếu chủ và Trình Trình tiểu thư bình an liền tự mình quỳ ở Tiền Đường.” Cô liền thay anh cởi quần áo khử trùng ra, “Nếu như Thiếu chủ đã theo đuổi, thì không phải phạt quỳ đơn giản thế đâu", Thanh Á cũng không có thông minh thế.
“Anh không biết cũng không nói chỉ là anh ta chịu đòn nhận tội vì chuyện xưa.”
“Cũng bao gồm việc đổi toàn bộ vải bông trong ruột thành bi thép nhỏ à?”
Thủy Bách Thiên liền gật đầu: “Tự trách là phải, Thiếu chủ và Trình Trình tiểu thư đều bị thương, Thanh Á làm việc quá ẩu tả, phải dạy dỗ anh ta lại một chút.”
“Dù sao thì tốt là anh mà xấu cũng là anh.” Chu Nhan liền đi ra cửa.
“Em đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài đổi gió.” Đã có bản lãnh làm Thiếu chủ bị thương, thì phải làm cho Tạ gia trả giá một chút, Chu Nhan ung dung phất tay, ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ, vút một cái đã không thấy tăm hơi.