Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 99




Đường Nại là ai chứ?

Đệ nhất Đế thiếu của Kinh Thành Đế Đô, số phụ nữ muốn leo lên giường của Đường Nại quả thực là có thể chất đầy cả cái Đế Quốc Đường Thị này rồi.

Mỗi một cô gái bước chân vào Đế Quốc Đường Thị có ai là không mơ được trở thành phu nhân tổng giám đốc của Đế Quốc Đường thị chứ, nhưng mà Đường Nại cao cao tại thượng luôn bày ra cho người khác một bộ dạng lãnh khốc vô tình, khiến không ít phụ nữ âm thầm tổn thương.

Nhưng hôm nay thì hay rồi, cậu chủ Đường vậy mà lại dịu dàng dắt tay một người phụ nữ đi vào Đế Quốc Đường Thị, điều này hoàn toàn làm dấy lên sự đố kị và oán hận của tất cả mọi người đối với Mông Chỉ Nghi, trong lòng cũng lũ lượt suy đoán xem người phụ nữ được tổng giám đốc nắm tay đó có thân phận gì.

Chị Lỵ ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy tổng giám đốc và người phụ nữ đang được tổng giám đốc nắm tay kia thì lập tức nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, cả người bất giác run rẩy.

“Tổng giám đốc, phu nhân!”

Đường Nại vẫn kéo lấy tay của Mông Chỉ Nghi với sắc mặt vô tình, nhưng Mông Chỉ Nghi nghe thấy tiếng chào của chị Lỵ, khuôn mặt nhỏ thanh lãnh liền nhàn nhạt gật đầu với chị ta một cái.

Đến khi bóng ảnh của hai người Đường Nại và Mông Chỉ Nghi biến mất trong đại sảnh lầu một, cả cái Đế Quốc Đường Thị cũng gần như sục sôi lên.

Chuyện tổng giám đốc của Đế Quốc Đường Thị dắt tay một người phụ nữ thần bí đi làm ngay lập tức khiến cho những cô gái đơn thân trẻ tuổi trong Đế Quốc Đường Thị phải đau lòng và thất thần.

“Ha, nịnh nọt cũng ghê thật, còn phu nhân nữa chứ, tôi thấy người phụ nữ đó chỉ là ỷ sự sủng ái hiện giờ của tổng giám đốc mà diễu võ giương oai thôi, ai mà không biết phu nhân tổng giám đốc của Đế Quốc Đường Thị là cô chủ nhà họ Hạng chứ!”

Một cô gái trẻ ăn vận diêm dúa ở bên cạnh nhìn cánh cửa thang máy đóng lại với khuôn mặt đố kỵ và căm hận, rồi lạnh lùng cất giọng trào phúng với chị Lỵ.

Sắc mặt chị Lỵ sững sờ, sau đó khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Chắc là trong lòng người nào đó khó chịu, ngày ngày trang điểm người không ra người ma không ra ma, nhưng lại không được tổng giám đốc nhà người ta nhìn trúng!”

“An Lỵ Lỵ, đừng tưởng là bây giờ cô được làm chủ quản của quầy tiếp tân là giỏi lắm, cái vị trí đó của cô sớm muộn sẽ là của tôi!” Cô gái trẻ tuổi trang điểm diêm dúa dữ tợn mà nói. “Phùng Ngọc, loại phụ nữ ngày ngày ngủ cùng ăn cùng chơi cùng người khác như cô mà muốn trèo lên trên sao, cô cũng nên lấy não mình ra xài đi, đừng có mà tối ngày nghĩ nên quyến rũ người đàn ông nào nữa!”

An Lỵ Lỵ lạnh giọng trào phúng nói, khiến cho sắc mặt diêm dúa lòe loẹt của Phùng Ngọc lúc này tức đến trắng bệch.

“An Lỵ Lỵ, cô...”

Phùng Ngọc tức giận chỉ tay vào An Lỵ Lỵ, vẻ mặt phẫn nộ.

Hôm đó công ty tăng ca không có nhiều người đến, Phùng Ngọc đương nhiên là chưa gặp qua Mông Chỉ Nghi, nhưng mà quầy tiếp tân có không ít người có mặt ở đó, đặc biệt là chuyện của Tiểu Lưu càng khiến cho đám đông nhớ mãi không quên.

“Haiz, chị Lỵ, người phụ nữ tay trong tay với tổng giám đốc thật sự là phu nhân tổng giám đốc sao, không phải nói phu nhân tổng giám đốc là cô chủ nhà họ Hạng à?”

Có người nhiều chuyện sáp đến gần An Lỵ Lỵ, hỏi.

“Đương nhiên là phải rồi, là tổng giám đốc hôm đó đã chính miệng thừa nhận đó, chúng ta có rất nhiều người có mặt lúc đó, hôm đó Tiểu Lưu đắc tội với phu nhân, bị tổng giám đốc ném ra ngoài, còn trực tiếp phong sát nữa, đúng không chị Lỵ!”

Một cô gái trẻ bên cạnh không nhịn được mà chen miệng vào nói.

“Không phải chứ, đáng sợ như vậy à, trời ơi, vị phu nhân đó có lai lịch gì vậy, tôi thấy cả người lạnh băng băng, nhưng mà xinh đẹp thật đó!”

“Chứ gì nữa, nhưng mà tôi cũng không biết phu nhân có thân phận gì nữa.”

“Được rồi được rồi, đừng bàn tán nữa, bắt đầu làm việc đi!” Chị Lỵ đưa mắt nhìn trợ lý Vũ đã đi đến cửa lớn công ty một cái, rồi mau chóng ngăn mọi người bàn tán lại.

Đám người nghe thấy lời của chị Lỵ thì lũ lượt ngậm miệng lại,

Đáy mắt Phùng Ngọc lóe qua một tia căm hận đầy hung hãn.

Đến tầng tám mươi tám, Đường Nại đã yêu cầu thư ký trưởng của văn phòng thư ký đi mua một ít đồ ăn nhẹ. Mông Chỉ Nghi nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đầy sự lão luyện trước mặt mà bất giác tò mò hỏi.

“Cô thư ký Thẩm lần trước đâu?”

Vừa nhắc đến Thẩm Hài, đáy mắt Đường Nại liền thoảng qua một tia hung hãn, nhưng lúc nhìn qua Mông Chỉ Nghi thì mỉm cười sủng nịch, nói: “Cô ta từ chức rồi!”

Mông Chỉ Nghi nhíu mày, đáy lòng đương nhiên là không tin lời của Đường Nại, tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng mà người phụ nữ đó trong lòng mang đầy vọng tưởng với người đàn ông của mình, làm sao mà có thể dễ dàng từ chức như vậy chứ?

Nhưng mà suy cho cùng cũng không phải là người quan trọng, Mông Chỉ Nghi cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nhàn nhạt ò một tiếng.

Thấy Mông Chỉ Nghi không hỏi nhiều nữa, Đường Nại mới yên tâm, còn về những chuyện mà Thẩm Hài đã từng làm, anh cũng không có ý định nói nói cho Mông Chỉ Nghi, có nói cũng chỉ làm tăng thêm sự phiền não cho người phụ nữ nhỏ bé này mà thôi. Đường Nại dành cả buổi sáng trong phòng họp, Mông Chỉ Nghi cũng không đi làm phiền anh mà yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh lật lật tạp chí, thỉnh thoảng lại xem thử mấy cuốn sách trên giá sách, một buổi sáng rất nhanh đã qua đi.

Đường Nại đẩy cửa văn phòng ra, nhìn một cái liền thấy người phụ nữ thanh lãnh đang cúi đầu đọc sách trên ghế sofa, sắc mặt anh lập tức dịu lại, ngay cả thư ký Tôn đi theo đằng sau cũng bất giác sững sờ.

Thư ký Tôn là thư ký trưởng mới được đề bạt lên trong phòng thư ký, đây cũng là lần đầu tiên mà chị ta nhìn thấy Đường Nại đưa con gái đến công ty, hơn nữa còn nhìn thấy một vẻ thâm tình và sủng nịch trên mặt của vị tổng giám đốc trước giờ luôn lãnh khốc vô tình, nên bất giác giật mình một cái.

Nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ trung niên 34 tuổi rồi, nên cũng chỉ là sững sờ một lát rồi lại hồi thần lại.

“Anh về rồi!”

Mông Chỉ Nghi nghe thấy tiếng thì quay đầu qua, nhìn thấy Đường Nại đang nhìn cô với vẻ mặt ngây ngốc, đáy mắt anh mang đầy một sự thâm tình và dịu dàng, cô bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt và nói.

“Ừm, có đói không, đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn!”

Đường Nại sải bước nhanh chóng đến bên cạnh Mông Chỉ Nghi, rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

“Cũng được, để em thay thuốc cho anh trước!” Mông Chỉ Nghi nói xong thì chỉ vào cánh tay của Đường Nại.

“Không gấp, ăn xong cơm rồi về thay!” Sợ người phụ nữ này cả buổi sáng ở văn phòng ngột ngạt quá rồi, Đường Nại liền kéo tay Mông Chỉ Nghi đi ra khỏi văn phòng.

Đường Nại đưa Mông Chỉ Nghi đến một nhà hàng Ý với phong cách trang trí rất đẹp.

Vừa bước vào nhà hàng, thì liền có một thân ảnh nhỏ nhắn xông đến chỗ Đường Nại một cách vui vẻ.

“Anh Nại, anh Nại, thì ra đúng là anh rồi, thật là tốt quá!”

Thân ảnh nhỏ nhắn phấn khích với khuôn mặt đầy nụ cười, cô ta vui vẻ kêu lên, định xông vào lòng của Đường Nại, ánh mắt Mông Chỉ Nghi liền trở nên lạnh lẽo.

Sợ sẽ đụng trúng cánh tay đang bị thương của Đường Nại, Mông Chỉ Nghi liền đưa tay ra cản thân ảnh nhỏ nhắn đang xông tới đầy kích động đó lại.

“Không được đụng tay anh ấy!” Mông Chỉ Nghi lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô gái nhỏ nhắn bị mình cản lại, hàng lông mày cô cau chặt.

“Cô là kẻ nào mà dám cản tôi, cô không biết mối quan hệ giữa tôi với anh Nại đúng không, mau cút ra cho tôi!”

Cơ Tích Tương nhìn Mông Chỉ Nghi với khuôn mặt kiêu ngạo hống hách, trên mặt toàn là sự kiêu căng và khinh miệt của một thiên kim tiểu thư.

Đường Nại vốn đang rất vui vì Mông Mông nhà anh lại bảo vệ anh, lo lắng cho anh như vậy, sợ cánh tay anh bị đụng thương, nhưng lúc này nghe thấy lời của Cơ Tích Tương, đôi mắt sâu thẳm lúc này liền toát ra một tia âm hiểm lạnh giá, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cơ Tích Tương.

“Cút ra!”

Cơ Tích Tương hoàn toàn không cảm nhận được khí thế áp bức từ trên người của Đường Nại, còn có đôi mắt hung ác nham hiểm của anh nữa, còn tưởng là anh đang nói với người phụ nữ trước mặt, thế là cô ta đắc ý nhếch khóe môi lên, khinh miệt nói.

“Nghe thấy chưa, anh Nại của tôi bảo cô cút kìa!”