Đôi mắt màu hổ phách lộ ra vẻ tàn độc đầy nguy hiểm, Tịch Mộ Thần hiện tại như một tu la bò lên từ địa ngục. Chớp mắt, bầu không khí quỷ dị lại giảm xuống vài độ khiến người ta không rét mà run...
Vợ của anh, con của anh...
Làm tổn thương đến họ một lần.
Tịch Mộ Thần này sẽ trả lại cho chúng gấp mười lần!
Nguyên tắc sống của anh chính là: Ngươi làm ta bị thương một lần, ta lấy lại ngươi một mạng!
Người phụ nữ của anh, vợ của anh...
Cô ấy chính là mạng sống của anh.
Là nhịp đập và hơi thở trong anh.
Con và cô chính là ranh giới cuối cùng của anh.
Chạm vào họ cũng tức là chạm vào anh!
Nếu không phải ban đầu đã hứa sẽ về sớm với cô và con thì anh chắc chắn sẽ tự mình xử lý cô ta
Mà...
Một khi Tịch Mộ Thần đã ra tay thì chính là *cửu tử nhất sinh.
Muốn sống không được mà chết cũng không xong!
* Cửu tử nhất sinh: Chín đường chết một đường sống
Phong Hàn cũng không nói nhiều, mệnh lệnh đã hạ xuống, anh ta tất nhiên chỉ có nhiệm vụ nghe theo
Cặp mắt kính trên gọng mắt thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, xuyên qua tấm kính chính là đôi mắt nâu không chút gợn sóng. Giọng nói của anh ta tựa như con người anh ta, lạnh lùng không chút độ ấm:
" Rõ! "
Đến nơi ngã ba, Tịch Mộ Thần đi thẳng, Phong Hàn và Lục Minh Hạo cùng nhau rẽ lối đi sang một hướng khác...
Trong căn phòng của Doãn Thiên Phong
Sau khi Tịch Mộ Thần rời đi, không gian im ắng một lần nữa được trả về
Doãn Thiên Phong đứng hướng người ra bức tường được làm bằng cửa kính trong suốt, lọt vào mắt anh ta chính là mọi thứ ở bên ngoài phía bên dưới kia
Một thành phố phồn hoa tấp nập người qua kẻ lại, những tòa nhà lớn nhỏ khác nhau và đám mây trắng xóa trên bầu trời…
Cũng bởi vì sự ích kỷ và tình yêu mù quáng ấy mà xém chút nữa đã hại chết người anh yêu nhất
Anh thật không ngờ.
Thật không ngờ rằng những điều mình làm từ đầu cho đến cuối đều chính là làm tổn thương cô!
Không có được tình yêu của cô, trái lại điều đó khiến cô căm ghét anh hơn.
Đến một cái liếc mắt, cô ấy cũng không muốn nhìn mình!
Phải!
Đến một cái liếc mắt cô ấy cũng không muốn đếm xỉa đến mình...
Hahah mình đúng thật là một tên ngốc!
Làm mọi thứ như thế thì đổi lại được cái gì ngoài sự căm ghét thù hận của cô ấy?
Doãn Thiên Phong, mày chính là một tên hề ngu ngốc!
Cô ấy...
Cô ấy không hề thay đổi.
Một chút cũng không và vẫn như trước kia.
Chỉ là...
Tình cảm sau ba năm, người con gái ấy đã không thuộc về anh nữa
Trái tim cô đã trao trọn nó cho một người đàn ông khác.
Chấm dứt rồi!
Tình yêu của mày và cô ấy đã chấp dứt từ ba năm trước.
Từ ngày mày bỏ cô ấy để kết hôn cùng với người phụ nữ khác...
Trên gương mặt tuấn mĩ của Doãn Thiên Phong bấy giờ trở nên nhợt nhạt xanh xao, trên trán còn có vài giọt mồ hôi nhưng anh ta chỉ cảm thấy vết thương trên người lại không đau bằng vết thương trong tim
Chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người đã thấm ướt một mảng máu tươi
Mặc dù con người từ đầu đến chân nhìn có vẻ hơi nhếch nhác nhưng khí chất trên người lại không giảm đi phần nào
Từng giọt, từng giọt máu từ trên cánh tay phải chảy nhiễu xuống mặt đất như thế đã tạo thành một vũng máu nhỏ dưới chân anh ta
Doãn Thiên Phong nhếch miệng cười yếu ớt
Khi nãy, sau khi Tịch Mộ Thần căm phẫn dứt lời đã rút đâu ra một khẩu súng trên người
Nhanh tay lẹ mắt bắn hai phát vào người anh, một viên nằm ở ngực trái và một viên ở cánh tay phải
Nhìn viên đạn cắm vào da thịt trên người anh ta như thế, nhưng thật chất Tịch Mộ Thần đã lựa chọn ra những chỗ bắn không gây nguy hiểm chí mạng
Chỉ là vết thương như thế, trong thời gian ngắn không điều trị nhanh, không lo ngại vết thương bị viêm nhiễm thì cũng lo sợ bản thân mất máu nhiều. Nên sau khi ra ngoài, Tịch Mộ Thần đã căn dặn Phong Hàn phải điều bác sĩ tới trị thương cho Doãn Thiên Phong
Tuy bị Tịch Mộ Thần bắn hai phát trên người như thế, nhưng Doãn Thiên Phong ngoài nhẫn nhịn chịu đau ra thì không có làm gì khác
Bởi vì anh ta biết, bản thân mình đã phạm phải sai lầm rồi thì hình phạt dĩ nhiên sẽ khó tránh khỏi.
Hơn nữa.
Anh ta cũng cảm thấy chính bản thân mình đáng phải chịu phạt bởi lỗi lầm của mình.
Anh ta không có quyền oán trách ai và cũng không thể oán trách ai cả
Quan trọng nhất là, những điều anh ta làm, hình phạt đổi lại chỉ vỏn vẹn hai viên đạn gắm vào người như thế hình như quá dễ dãi rồi...?
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tấm kính trước mặt, đôi mắt cũng ẩn chứa sự khổ đau cùng phức tạp
" Tiểu Tịch ".
Chúc em....sống hạnh phúc!
...
Tịch Mộ Thần lái xe trở về Tịch gia vừa vặn đến giờ cơm trưa
Đôi chân vừa bước vào trong nhà, quản gia Lâm từ đã xuất hiện cung kính chào hỏi anh, " Mừng cậu đã về thưa thiếu gia ".
Bỏ qua lời chào hỏi, Tịch Mộ Thần đưa mắt hướng lên phía lầu chỗ phòng ngủ chính trên tầng, " Cô ấy thế nào? Đã ăn trưa hay chưa? "
Quản gia Lâm thái độ nhu hòa trước sau như một, nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính với gia chủ: " Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân chỉ uống một ly sữa sau đó thì bảo mệt muốn đi ngủ nên chúng tôi không quấy rầy cô ấy ".
Tịch Mộ Thần gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó anh không nói hai lời liền lập tức nhấc bước theo lên lầu
Cạch...
Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng mở cửa phòng sợ sẽ ảnh hưởng đến cô, anh nhìn thấy cô nằm ngủ yên lành trên giường
Đóng nhẹ cửa vào sau đó rón rén bước lên giường nằm với cô
Đang yên giấc cô bỗng phát giác ra điều gì đó, Tịch Mộ Thần dù hành động hay cử chỉ đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận nhưng vẫn làm kinh động đến giấc ngủ của cô khiến cô khẽ nhíu mày
Hàng mi cong dài khẽ run như cánh bướm trên lá muốn bay, tiếp đó là đôi đồng tử màu hạnh nhân xinh đẹp dần xuất hiện khỏi mí mắt
Vừa tỉnh dậy nên có chút mơ hồ, sự mệt mỏi lan tỏa cả thân thể khiến cô vẫn còn lười biếng không muốn nhúc nhích
Cô mơ hồ nhìn gương mặt người nọ, tuy mơ hồ nhưng cô chỉ nâng tí mắt lên sau đó lại hạ mắt nhắm tít lại
Hừm hừm không cần nhìn cũng biết là ai.
Ngoài anh ra ai còn có thể leo giường nằm cùng cô như thế? Ngay cả mùi hương thoáng mát thoải mái trên người anh cũng xộc thẳng vào khoang mũi cô như thế!
Cô lười biếng động đậy một chút, nhích người lại gần anh, vươn tay ra vòng qua vùng eo rắn chắc của anh ôm lại, gương mặt nhỏ nhắn vùi hẳn vào lòng ngực ấm áp của anh nũng nịu cọ cọ vài cái
Tịch Mộ Thần yêu thương nhìn cô, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc cô...
Cô khẽ gọi anh: " Mộ Thần ~ ".
Anh dịu dàng đáp lại một tiếng: " Ừ? "
" Mọi chuyện...vẫn ổn chứ? "
Tịch Mộ Thần hôn lên trán cô rồi dời đến chóp mũi của cô, mỗi chỗ một chút hôn qua đều có sự nâng niu cùng yêu thương
" Vẫn ổn ".
Anh vuốt ve tóc cô, kỳ thật anh biết rõ cô chỉ hỏi cho qua loa có lệ mà thôi, nhưng bản thân anh lại không muốn nhắc đến việc liên quan đến chuyện này nữa nên quả quyết đổi đề tài lái sang chuyện khác, " Em không ăn trưa sao? Sẽ đói bụng ".
" Em mệt quá, vừa nãy em uống một ly sữa xong cũng đủ lót bụng rồi. Anh đừng lo, em không để bảo bối của chúng ta đói đâu ".
Được rồi, nếu vợ đã bảo mệt như thế thì anh cũng không ép.
Dù sao cũng đã uống một ly sữa, sáng cũng đã ăn no và khi lên máy bay anh cũng cho người chuẩn bị ít điểm tâm cho cô nên bây giờ không sợ cô và bảo bảo đói.
Có thể cho đi ngủ!
Họ đã đi một quãng đường dài như thế cơ mà, vợ yêu cũng đang mang thai nên dạo gần đây cũng có chút thèm ngủ...
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, anh cúi đầu áp môi mình lên môi cô một nụ hôn, " Được rồi, ngủ đi... ".
Mọi chuyện cơ hồ cứ thế trôi qua, từ sau chuyện của Doãn Thiên Phong trở về cho đến bây giờ, Tịch Mộ Thần đã dành thời gian khoảng một tháng bên cô
Cô rất lo ngại vì cô mà sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, Tịch Mộ Thần trái lại không lo lắng như cô, anh vẫn thong dong thản nhiên như cũ và còn trấn an bảo với cô rằng công việc hiện tại không đáng lo ngại, có thể giao phó nó lại cho Phong Hàn một tháng nên không cần lo lắng cô mới yên tâm
Cô thật không muốn như Đắc Kỷ và Bao Tự, không muốn làm mỹ nhân họa quốc, vì cô mà hại công ty anh như thế!
Những ngày tháng có anh ở bên, dù là ở nhà hay ở ngoài cô đều thấy thoải mái vui vẻ vô cùng, tâm tình của Tịch Mộ Thần cũng tốt hơn hẵng khi thấy nụ cười trên môi cô mỗi ngày...
Trên thế giới này, đối với tất cả mọi người mà nói, sẽ có những người nhìn thấy từng giây phút, từng ngày trôi qua là niềm hạnh phúc và sự vui tươi đối với họ, họ sẽ có cùng một suy nghĩ chính là muốn thời gian hiện tại sẽ mãi như thế này, muốn chúng ngưng động và lưu mãi khoảng thời gian đáng nhớ đẹp đẽ này của họ
Và cũng sẽ có những người sẽ cảm thấy từng ngày tháng trôi qua, từng giây từng phút chính là một cực hình, một nỗi sợ đến với họ, hết đến rồi lại đi cứ thế trôi qua từng ngày lặp lại không ngừng
...
Ba tháng thấm thoát trôi qua, Doãn Thiên Phong cũng đã trở về Anh Quốc được hai tháng, Doãn gia bên đó nhìn thấy cháu trai bị thương cũng chỉ lo lắng săn sóc, ngoài ra họ cũng không hỏi gì nhiều, còn về chuyện của Mộng Khiết, cô cũng đã rất lâu không nghe thấy chuyện có liên quan đến cô ta, mặc dù cô cũng không quan tâm lắm nhưng chỉ thấy làm lạ nên thắc mắc trong lòng chứ không hề nói ra...
Quản gia Lâm: " Mừng cậu đã về thưa thiếu gia ".
Tịch Mộ Thần mặc trên người bộ âu phục xám tro thẳng tắp từ đầu đến chân, anh mới từ công ty trở về, thời gian anh tan làm vẫn còn rất sớm, mới chỉ có bốn giờ hai mươi chiều, tuy rằng thông thường công ty quy định năm giờ ba mươi về nhưng vì anh quá nhớ cô và con, không có tâm trạng làm việc nên đã xách áo đi về trước
" Cô ấy đâu? "
Tịch Mộ Thần cởi áo khoác đưa cho quản gia, vừa hỏi anh vừa xắn tay áo lên khủy tay và mở thoáng ra hai cái cúc áo trên cổ
Quản gia Lâm: " Hôm nay thời tiết thoáng mát trong lành, nên thiếu phu nhân đã ra vườn nghỉ ngơi ạ ".
Đang ở ngoài vườn sao?
Tịch Mộ Thần đang định bước ra phía vườn tìm vợ thì ngay lúc này có một nữ hầu bưng trên tay cái khay đựng ly sữa tươi ấm bước tới, nữ hầu cung kính chào anh như thường lệ
Tịch Mộ Thần không để tâm lắm, đôi mắt màu hổ phách dời lên chiếc ly sữa kia
Phải rồi nhỉ? Đã đến giờ uống sữa của vợ rồi.
Dạo gần đây anh có xu hướng vỗ béo vợ, cô đang mang thai nên khoảng thời gian này ăn có chút nhiều hơn so với bình thường.
Rõ ràng biết cô đã như thế vậy mà anh còn cố tình vỗ béo cô như thế, bây giờ lại hại cô mập như thế này!
Thật ra mà nói thì dù cho cô có mập lên một tí anh cũng không có chê bai, trái lại ôm còn đã hơn, cô không mập, chỉ tròn tròn dễ thương mà thôi, anh biết cô sợ mình béo lên sẽ xấu, sẽ lo sợ anh chê bai, cho dù không nói ra miệng thì cũng để trong lòng, dù có thèm muốn ăn cái gì cũng chỉ dám ăn ít chứ không dám ăn nhiều.
Cô càng làm như thế, anh cũng rất lo sợ cho sức khỏe của mẹ lẫn em bé, lại đau lòng khi vợ nhịn ăn giữ dáng nên anh đã kiên trì ép buộc cô bỏ việc nhịn ăn đi, trái lại còn giúp cô vỗ béo lên từng chút từng chút một.
Thân hình mảnh mai theo thời gian trôi qua cũng trở nên tròn tròn đáng yêu khiến anh yêu cô không hết sao mà nỡ chê này chê nọ vợ mình chứ?
Dù vợ anh có đang mang thai, có đang béo lên thì vẫn luôn xinh đẹp như ngày thường, trong mắt anh, cô là người phụ nữ đẹp nhất!
Ngoài sân vườn, không khí thoáng mát xanh tươi khiến khu vườn càng thêm yên tĩnh dễ chịu
Mùa thu gần đến, gió thu nhẹ nhàng lướt qua khiến những lá cây bạch quả nằm dưới đất thổi nhẹ theo
Tại một góc nào đó, dưới bóng râm to lớn, một thân hình nhỏ nhắn đang nằm yên giấc trên chiếc võng được buộc chắc vào hai đầu thân cây bạch quả, chiếc võng nhẹ nhàng đung đưa qua lại ru cô gái nằm trên thân võng bình yên ngon giấc
Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy sức sống, môi nhỏ mím lại bỗng dưng nhẹ nhàng cong lên, dường như trong giấc mơ là cái gì đó đã khiến cho cô gái nhỏ không khỏi mỉm cười hạnh phúc khi ngủ, bàn tay vẫn đặt lên vùng bụng
Bây giờ cô đã mang thai được bảy tháng, bụng cũng đã to lên hẳn, Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, ly sữa đặt lên chiếc bàn...
Cô có một giấc mơ, là một giấc mơ rất dài, nó giống như một câu chuyện vậy.
Phải!
Đó là một câu chuyện của cô với những ngày tháng trước kia.
Không biết vì sao nhưng cô lại mơ thấy câu chuyện trước kia của mình và Doãn Thiên Phong trong quá khứ, một đoạn đường và đến những dấu ngoặc...
Từng lời hứa hẹn của anh cũng như một cuốn băng được lắp vào và lướt qua từng chút một.
" Tiểu Tịch, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau ".
" Em sẽ làm vợ anh, có được không? "
" Tiểu Tịch, hãy cùng anh đi hết đoạn đường này... "
Con đường vốn tưởng chừng như màu hồng và sẽ như thế cho đến khi bọn họ kết hôn, nhưng cuối cùng cũng phải chấp dứt.
Và rồi...
Cô đã gặp Mộ Thần.
Tình yêu của cô và Mộ Thần có chút trắc trở hơn là mối tình đầu rất nhiều, anh ấy là một người trong giới hắc đạo, tuy rằng dính vào cũng tức là sẽ vị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm nhưng cả hai vẫn cùng nhau bước tiếp.
Không một ai bỏ ai lại...
Cái cô mỉm cười trong giấc mơ, không phải là liên quan đến Doãn Thiên Phong, mà chính là vì Mộ Thần...
Cô đã nhớ đến một câu nói trước kia của anh khi họ đã tiến vào việc hôn nhân...
" Tiểu Tịch, đi cùng anh, anh sẽ không bỏ em lại và sẽ cùng em đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời "
Cho dù có chết, anh cũng sẽ không để em lại một mình cô đơn!
...
Dường như cảm nhận được có ai đó ở gần, cô khẽ nhíu mày lại một chút sau đó mới mở mắt ra...
Tịch Mộ Thần yêu thương đặt lên trán cô một nụ hôn
" Chào em ".
Vì mới trong giấc ngủ tỉnh dậy nên còn chút mơ hồ, cô vẫn chưa nhìn rõ người nọ thì có một hơi ấm truyền đến trên trán và tiếp đến là một giọng nói quen thuộc trầm ấm, dịu dàng của người đàn ông
Cô mỉm cười tít mắt: " Chào anh ".
Đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa sự yêu thương và dịu dàng nhìn cô gái một chút rồi dời ánh mắt xuống nơi to tròn kia, bàn tay mang theo hơi ấm đặt lên đó xoa nhẹ
" Chào các con, ba ba về rồi đây ".
Tịch Mộ Thần chỉnh lại tư thế của cả hai, anh ngồi xuống chiếc võng rồi vươn cánh tay đặt cô ngồi vào lòng mình, tay kia cầm lấy ly sữa đặt vào lòng bàn tay cô
Hai bàn tay cầm chặt ly sữa, cô khẽ tựa đầu vào lòng ngực anh híp mắt lại hưởng thụ khoảng thời gian bình yên này...
Trên bầu trời bỗng chốc vang lên một âm thanh, cô nâng mí mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì phát hiện có một chiếc máy bay bay ngang qua họ
Đôi môi không nhịn được khẽ nhếch lên thành một đường, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp ẩn chứa ý cười, bàn tay nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay to lớn của Tịch Mộ Thần đan năm ngón tay lại với nhau...
Doãn Thiên Phong, chúc anh sống tốt!
Con đường này, chúng ta không thể cùng nhau bước tiếp rồi.
- ------------
- The End
❤❤❤