Nhìn thẳng vào bàn Lệ Quân Triệt khiến anh hết hồn. Chỉ sợ anh không thoải mái, Nguyễn Manh Manh chịu đựng, thả lỏng bản thân.
Vào lúc này, điện thoại Nguyễn Manh Manh rung lên. Cô kích động ngồi thẳng, mở Wechat, tưởng rằng mình đã được thêm vào bạn bè của Lệ Quân Đình. Ai ngờ mở ra lại là—
(Tập trung gánh tội dùm hai mươi ba năm: Anh ở cạnh ngõ, đi ra đây một chút, có chuyện muốn nói với em)
"Tập trung gánh tội dùm hai mươi ba năm? Ai vậy..." Thiếu niên đẹp trai ngồi bên cạnh hỏi với giọng điệu nghi ngờ.
Nguyễn Manh Manh lúc này mới phát hiện Lệ Quân Triệt đang vươn cổ nhìn lén màn hình điện thoại của cô. Cô lập tức che lại: "Sao cậu lại đi nhìn trộm Wechat chủa người khác--"
( Tập trung gánh tội dùm hai mươi ba năm), đây là tên mà sáng nay cô đã sửa cho Lệ Quân Ngự.
Cô cảm thấy bạo quân nhà cô quá thảm, rõ ràng là con của Lệ Quân Đình, một mực lại do anh gánh.
Cô chủ đáng yêu tỏ vẻ đau lòng cho bạo quân nhà cô, liền đổi anh từ (Bạn trai trong thời gian đánh giá) thành ( Tập trung gánh tội dùm hai mươi ba năm).
"Hừ, tôi cũng đâu có quan tâm cô" Lệ Quân Triệt nhàn nhạt nói.
Thấy Nguyễn Manh Manh nhanh chóng trả lời Wechat, hình như là đồng ý ra ngoài gặp mặt, cũng phải nói với tôi một câu. Cô mới học được một nửa mà ra ngoài, không ổn..."
Bây giờ người duy nhất anh phải trông chừng đó là kẹo bông gòn.
Lệ Quân Triệt sợ anh không thể chắc chắn, cô sẽ là chị dâu tương lai của anh, không thể để người đàn ông khác cạy góc tường được.
"Là người cậu không quen--" Nguyễn Manh Manh không muốn Lệ Quân Triệt biết cô và Lệ Quân Ngự gặp nhau.
Tùy tiện lừa anh một câu, Nguyễn Manh Manh giơ tay nói với thầy Cao cô bị đau bụng, muốn đi vệ sinh.
Thầy Cao đầu đầy vạch đen.
Ha ha, Nguyễn Manh Manh... Cô ăn thuốc xổ lớn lên nên ngày nào cũng bị đau bụng!
*
Bên ngoài Trí Học, ngõ trồng đầy cây ngô đồng, giống cảnh ngày hôm qua.
Maybach màu đen dừng ở ven đường, thậm chí bởi vì hôm qua có quá nhiều tình huống xảy ra, nên xe còn chưa kịp sửa.
Trên nóc xe Maybach còn có một vết lõm.
Hôm nay và hôm qua không giống nhau, Lệ Quân Ngự không ngồi ở trong xe.
Anh đi ra, đứng cạnh xe, âu phục màu đen có chút nhăn nheo, nghiêng người dựa vào thân xe, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút uể oải không rõ ràng.
Anh... Không chắc chắn, mèo con nhà anh có thể chấp nhận lời giải thích của anh không. Nếu như cô không tin anh chưa từng động vào người phụ nữ kia thì làm sao bây giờ?
Nếu như cô bị dáng vẻ của ông và bà dọa sợ, cho rằng đứa bé trong bụng người phụ nữ kia là con của hắn, vậy phải làm sao?
Không nói đến việc lùi 10 nghìn bước, anh nói sự thật đêm hôm đó, cô tin. Cô lại ghét việc anh ngủ với người khác, sẽ như thể nào?
Tuy là, nếu chỉ là việc đó, bạo quân đại nhân đồng ý dùng cả đời của mình chỉ để ngủ với một mình cô để bồi thường. Nhưng mèo con nhà anh, sẽ đồng ý sao?
Lần đầu tiên anh hoảng loạn, do dự, hơn nữa lại không chắc chắn.
Lệ Quân Ngự còn không dám suy đoán Nguyễn Manh Manh có giống như hôm qua, nhào vào lòng anh ôm không. Hay là lại lạnh nhạt nhìn anh, phân rõ ranh giới với anh.
"A, mau đỡ mau đỡ em... A a a..."
Trong khi Lệ Quân Ngự còn đang do dự, giọng nói đầy sức sống của cô vang lên, từ trên tường truyền xuống.
Ngay lập tức, một bóng người mặc đồng phục học sinh, tiếng cười như chuông bạc nhào vào lòng anh. Hai tay anh vững vàng ôm lấy mèo con.
"Hì hì, dọa chết em rồi... Vừa rồi bị chú bảo vệ bắt được, thả chó ra đuổi em! May mà em chạy kịp..."
Cô dựa vòa lòng anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé lộ núm đồng tiền. Mắt hạnh ngập nước, nhìn anh chớp chớp.